[Dịch]Chiến Vương Long Phi - Sưu tầm
Chương 71 : Chương 71
.
"Cái gì?" Quả nhiên, cặp mắt của Long lão gia đã bắt đầu phun lửa, "Ngươi nói chuyện Tiểu Vương Gia trúng độc có liên quan đến nghịch tử này?"
Long Chiến Nhã khẽ mỉm cười, không nói.
"Long Ngự Phong! Ngươi dạy con thật tốt đó!" Long Chiến Bắc cho là Long lão gia sẽ trừng trị hắn, không ngờ ông cụ lại quay đầu lại đem mục tiêu đặt lên người cha hắn, hắn thật may mắn, đồng thời cũng mặc niệm cho Long Ngự Phong.
"Cha. . . . . ."
"Ngươi còn dám nói!"
Long lão gia mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng mà thật đúng là trung khí mười phần a, một tiếng rống thực có lực đó. Chiến Nhã vô cùng bất nhã ngoáy ngoáy lỗ tai, nhếch miệng cười một tiếng.
"Long lão gia, chuyện nhà của phủ Tướng Quân kính xin ngài đợi lát nữa hãy xử lý." Lúc nói chuyện, ánh mắt của Long Chiến Nhã nhìn hướng Thái Tử Gia và Thái Tử Phi đang yên lặng đứng ở một bên.
Ánh mắt Long lão gia chợt lóe, hiểu ý.
"Bổn vương phi hôm nay tới đây cũng không phải để truy cứu trách nhiệm, chỉ là muốn khuyên Long nhị công tử một câu, nếu đầu ngươi đã làm từ gỗ (T.Ý: ý là LCN chửi LCB ngu đó.:D), thì đừng có bắt chước học người ta tính kế người khác, nếu không một ngày nào đó chính mình chết thế nào cũng không biết. Chuyện lần này, bởi vì không có nguy hiểm đến tính mạng của bảo bảo cho nên ta không truy cứu, nếu như bảo bảo thật sự xảy ra chuyện, Long Chiến Bắc, ngươi cảm thấy ngươi có mấy cái mạng để bồi thường cho Chiến Vương?"
Long Chiến Bắc rụt cổ lại, không dám nói gì. Làm sao hắn biết được hai nữ nhân kia lại to gan như vậy, muốn độc hại Long Chiến Nhã. Nếu hắn biết, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám giúp một tay nha.
Long lão gia khẽ nhíu mày. Nàng tới nhắc nhở hay sao? Hắn thật sự không hiểu tiểu cô nương này. Hắn cho là lần trước nàng về thăm phủ Tướng Quân là bắt đầu công cuộc trả thù, tuy nhiên cho đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì. Hiện tại Chiến Bắc làm ra chuyện lớn như vậy, nàng cũng chỉ đến để giáo huấn, cảnh cáo, đây là sao? Niệm tình thân? Hắn không cảm thấy nàng là người sẽ niệm tình thân.
"A, đúng rồi, còn nữa, Long lão gia cũng cần phải hướng dẫn cho hậu bối của Long gia cách chọn người trong quân doanh, dù sao cũng là chuyện nghiêm túc, chuyện liên quan đến vấn đề hưng suy của Long gia." Trước khi đi, Long Chiến Nhã cười híp mắt để lại một câu nói, không thèm để ý đến Thái Tử Gia chút nào, thản nhiên rời đi.
--- ------ ------ ------ -----^o^--- ------ ------ ------ ------ ------
Trở lại phủ Chiến Vương, Đường Thạc đang ở cửa lớn đợi nàng, nói là Mặc Sĩ Lưu Thương đang ở trong địa lao. Long Chiến Nhã suy nghĩ một chút, xoay người đi tới địa lao.
Quả nhiên, Doanh Nguyệt và Nhạc Phán Nhi đều đang bị nhốt ở đây. Mặc Sĩ Lưu Thương, Nam Phong Nguyệt và Bách Lý mạch đương nhiên đang ngồi ở đối diện phòng giam.
"Thương." Sau khi trút giận xong, tâm tình của Long Chiến Nhã tốt hơn không ít, cười hì hì chào hỏi cùng Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó lười biếng ngồi lên đùi hắn.
Được mỹ nhân ôm ấp yêu thương hơn nữa còn là mỹ nhân mình yêu, khóe miệng của Mặc Sĩ Lưu Thương cong lên, lấy tay vòng qua ôm eo nhỏ nhắn của Long Chiến Nhã.
"Giải quyết xong rồi?"
"Ừ, có Long lão gia trừng trị hắn."
"Xuống tay lưu tình?"
"Có cừu báo cừu." Long Chiến Nhã nhún vai.
"Vậy hiện tại Nhã Nhi có thể báo thù thật tốt rồi." Bách Lý Mạch nhìn hai nữ nhân trong phòng giam, vẻ mặt xem kịch vui.
Nhìn hai nữ nhân đang tức giận nhìn chằm chằm mình ở trong phòng giam, Long Chiến Nhã nhếch miệng lên, cười trào phúng, vung tay lên, giải huyệt câm cho họ.
"Long Chiến Nhã! Ngươi là cái đồ hồ li tinh hèn hạ vô sĩ! Tiểu tiện nhân ngươi đã dùng cái gì để mê hoặc Chiến Vương? ! " Quả nhiên, Nhạc Phán Nhi vừa có thể nói chuyện liền lập tức mở miệng mắng to, "Vương Gia, Vương Gia! Người không thể bị con hồ ly tinh mê hoặc được! Chỉ có ta, chỉ có ta là thực lòng yêu người đấy!"
Nhìn Nhạc Phán Nhi có chút điên cuồng, Long Chiến Nhã nghi ngờ nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.
Điên rồi?
Không có. Mặc Sĩ Lưu Thương lắc đầu.
Cảnh giới tinh thần quá mạnh mẽ!
Đây là tổng kết cuối cùng của Long Chiến Nhã. Đều nói một nữ không không hầu hai chồng, nàng ta bây giờ, nói yêu là sao? Tình yêu của nàng ta cũng thật là yếu ớt, yếu ớt đến mức có thể dễ dàng thỏa hiệp, có thể dễ dàng trao thân cho một người khác.
"Haizzz, nữ nhân này nha, chỉ có mấy câu này thôi nói đi nói lại hoài, lăn qua lộn lại cũng chỉ có một dáng vẻ này, thật sự là không có ý tưởng mới mà." Bách Lý Mạch bất mãn bĩu môi, trong ánh mắt nổi lên lửa giận. Dám mắng Tiểu Nhã như vậy thì cần phải làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng để gánh chịu hậu quả.
Ngoài Bách Lý Mạch ra, còn có Nam Phong Nguyệt và Mặc Sĩ Lưu Thương cũng đang nổi giận, chỉ có một mình Long Chiến Nhã là tâm tình không bị ảnh hưởng một chút nào.
"Ngươi cảm thấy ta là yêu nghiệt, cho nên muốn giết chết ta?" Ngươi nghĩ mình là nữ đạo sĩ trảm yêu trừ ma sao?
"Đúng vậy, thế nào!" Nhạc Phán Nhi vẫn như cũ tin chắc Chiến Vương vĩ đại là bị mê hoặc, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh táo lại rồi cảm kích nàng, sau đó sẽ lấy thân báo đáp.(T.Ý: Tự kỉ vô đối.... ^:)^ )
“Vậy còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi muốn giết ta?" Long Chiến Nhã nhìn về phía Doanh Nguyệt vẫn đang an tĩnh.
"Nếu như không phải tại ngươi thì ta làm sao mà luân lạc tới tình cảnh như thế này?" Doanh Nguyệt rất bình tĩnh ngay khi bị bắt, nàng cũng biết mình hoàn toàn xong rồi, nhưng mà nàng không hối hận.
"Là bởi vì việc này?"
"Là bởi vì việc này." Rất lạ sao? Nếu như không phải do Long Chiến Nhã, nàng hiện tại vẫn là thị thiếp của Chiến Vương Gia, nếu không phải tại Long Chiến Nhã, nàng sẽ không bị đuổi ra khỏi phủ Chiến Vương, còn bị đưa đến quân doanh? Cái này chẳng lẽ không đáng giá để nàng trả thù sao?
"Thật sao." Long Chiến Nhã cảm thán, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Rõ ràng chính là nàng trước mơ ước thứ không thuộc về mình, mới gieo gió gặt bão rơi vào kết cục như thế.
"Nam Phong Nguyệt." Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên lên tiếng.
"Chuyện gì?" Nam Phong Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
"Có thuốc gì có thể khiến người ta nhanh chóng già yếu không?" Nữ nhân, không phải để ý nhất là dung mạo của mình sao? Mặc Sĩ Lưu Thương vốn cũng không phải là người không phân rõ phải trái, mặc kệ vì lý do gì, hai nữ nhân này muốn hại tiểu nữ nhân chết, thì đồng nghĩa với việc muốn tánh mạng của hắn, mà đối với người muốn mạng của mình, Mặc Sĩ Lưu Thương bình thường sẽ không bao giờ nương tay.
"Vương Gia! Vương Gia người không thể làm như vậy!" Nhạc Phán Nhi vừa nghe, lập tức hoảng sợ thét lên, "Cái đồ yêu nữ nhà ngươi! Ngươi đáng chết! Ngươi đáng chết!"
"Nàng ta khỏe thật." Long Chiến Nhã bĩu môi, đột nhiên vui vẻ, "Yêu nữ? Ngươi đã thích yêu nữ như vậy, không bằng ta để cho ngươi biến thành yêu nữ đi, để cho ngươi trải nghiệm cảm giác làm yêu nữ thật tốt."
"Tiểu Nhã , ngươi lại nghĩ ra cái gì hay rồi hả ?" Bách Lý Mạch hứng thú bừng bừng nhìn Long Chiến Nhã.
"Một kế hoạch vô cùng thú vị." Long Chiến Nhã xinh đẹp cười một tiếng, nhìn mặt Mặc Sĩ Lưu Thương thương lượng một chút, "Doanh Nguyệt ngươi muốn tham dự không?"
"Không, cho ta sảng khoái thôi." Cả người Doanh Nguyệt run lên, theo bản năng cự tuyệt. Nữ nhân này chính là ác ma, là một ác ma không hơn không kém.
Ba ngày sau, lòng người trong hoàng thành Long Ngự hoang mang, bởi vì ba ngày qua, trong thành Long Ngự đã có hơn 20 nam tử trẻ tuổi tử vong, ở Hoàng Thành xảy ra chuyện như vậy, khiến cho không khí trong thành Long Ngự khí lập tức khẩn trương tới cực điểm, trên đường phố, sắc mặt mỗi người đều vội vã cẩn thận từng li từng tí. Theo truyền thuyết, đầu tiên là hơn 20 nam tử mất tích không hiểu lý do, sau đó ngày thứ hai có người phát hiện thi thể họ ở trong rừng cây, nhưng ai cũng không ngoại lệ, tất cả đều chết oan chết uổng, tử tướng cực kỳ quỷ dị, cả người khô quắt như cành cây khô, giống như là bị hút hết tinh khí vậy.
--- -------(@_@)--- ------ ----
Đại sảnh tầng một của Trăm Vị Cư.
"A, Trương huynh, ngươi đã trở lại rồi."
"A, Lý huynh, Trương mỗ sáng nay mới vừa trở về, ngồi xuống cùng uống chung ly trà đi."
"Trương huynh, sắc mặt của huynh hình như không được tốt cho lắm."
"Có sao?" Sắc mặt của họ Trương cứng đờ, quan sát bốn phía xung quanh, sau đó cuối thấp cái đầu xuống, "Ta nói với ngươi, ta đã đụng phải yêu quái ở trong rừng cây ngoài thành."
"Yêu quái?" Họ Lý cười nhạo một tiếng, "Trương huynh đừng nói đùa."
"Là thật, Trương mỗ tận mắt nhìn thấy." Thấy họ Lý là không tin, họ Trương lập tức nhấn mạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Hả? Vậy huynh nói một chút, huynh gặp phải yêu quái dạng gì?" Họ Lý không quan tâm.
"Thật ra thì tối hôm qua là ta có thể vào thành, nhưng mà, ta gặp phải một mỹ nữ tóc trắng truyệt sắc ở trong rừng cây."
*hình minh họa ^^
images
"Mái đầu bạc trắng?"
“Đúng vậy. Lúc ta nhìn thấy nàng, trên chân nàng đang bị thương, ta thấy nàng một mình ở nơi rừng hoang núi vắng , ta liền muốn đưa nàng về nhà."
"Ta xem Trương huynh chắc là có tâm tư khác thôi." Họ Lý cười trêu nói.
"Ngươi đi chết đi! Ai biết, nữ nhân kia lại trong một căn nhà gỗ nhỏ ở vòng ngoài cánh rừng, ta cảm thấy không đúng, ngươi nói xem nhà của một nữ nhân, trong nhà cũng không có nam nhân, làm sao có thể một mình ở trong rừng đây? Nhưng sau đó không biết tại sao ta mơ mơ màng màng liền ngủ mất. Nửa đêm ta đột nhiên tỉnh dậy, liền nhìn thấy nữ nhân kia, mái đầu bạc trắng, đôi môi đỏ như máu, đáng sợ hơn là, phía sau nàng thậm chí còn có chín cái đuôi."
images
"Trương huynh chẳng lẽ huynh đụng phải hồ yêu rồi hả ?" Thấy nét mặt của đối phương hoảng sợ cùng hốt hoảng, họ Lý cảm thấy không phải là hắn đang nói láo.
"Ừ." Họ Trương uống một hớp trà, thấm giọng một cái, nói tiếp, "Vì vậy ta chỉ muốn chạy trốn thôi, nhưng mà hồ yêu có yêu pháp, may mắn là ta đụng phải một vị lão đạo sĩ, ta mới có thể chạy về. Thật đúng là làm ta sợ muốn chết."
"Ồ vậy lão đạo sĩ đó thu thập hồ yêu đó rồi?" Họ Lý khiếp đảm hỏi.
"Không có, con hồ yêu giảo hoạt đó trốn thoát rồi." Họ Trương tiếc rẻ lắc đầu một cái.
"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Họ Lý hoảng sợ rồi, "Trương huynh vừa mới trở về nên có thể huynh không biết, gần đây trong thành chúng ta chết hơn 20 nam tử trẻ tuổi, nhìn tử tướng giống như là bị yêu quái hút hết tinh khí, tiểu đệ cảm thấy, nhất định là do con hồ yêu này đang tác quái."
"Không thể nào!" Trong nháy mắt họ Trương sắc mặt liền tái đi.
"Trương huynh, huynh mau đi Miếu Đạo Quan Tự cầu xin cái một cái bùa bình an đi, gần đây nên ở nhà đừng ra đường."
"Lý huynh nói đúng lắm."
"Cáo từ."
"Cáo từ."
()()()()()()()()()()()()()()()()()()()()()()()()()()
Chuyện về Hồ yêu nhanh chóng lan truyền trong thành. Đương nhiên, chuyện này cũng không thiếu công của Long Chiến Nhã.
Ba ngày sau đó, một pháp sư đến từ Thương Lộ đã bắt được hồ yêu trước mặt mọi người và giết nó.
++++++++++++++++++++++++++++++++
Trong phủ Chiến Vương, bốn người nhìn tin tức trong tay, khóe miệng của mỗi người cong lên một độ khác nhau.
"Tiểu Nhã , ngươi quả nhiên rất ngoan độc! Vở kịch này đủ đặc sắc!" Bách Lý Mạch thật lòng vỗ tay cho vở kịch của Long Chiến Nhã rồi, vở kịch này bố trí thật là khéo.
"Ha ha, " Long Chiến nhã Nhún vai, "Người nọ đã tìm được chưa?" Lời này là hỏi Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Ừ, ngày mai là có thể thay máu rồi."
"Ừ, tốt."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện