[Dịch]Chiến Vương Long Phi - Sưu tầm
Chương 66 : Bảo bảo trúng độc
.
Đoàn người ra sức thúc ngựa chạy 3 ngày 3 đêm để trở về phủ Chiến Vương.
"Tiểu thư."
"Lão đại."
Long Chiến Nhã vừa đến cửa phủ liền nhảy xuống ngựa, chân chưa chạm đất liền dùng khinh công chạy vội tới Thần các của Tiểu Nhược Thần, cái gì dáng vẻ, cái gì mà phong cách, cái gì mà bình tĩnh ung dung, tất đều quên đi.
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!^^!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Từ lúc Tiểu Nhược Thần trúng độc tới nay, Phong Tuyết và Nhược Vũ vẫn canh giữ bên cạnh chưa từng rời đi, ngay cả buổi tối cũng thay phiên gác đêm, không hề buông lỏng dù chỉ một khắc.
"Các ngươi vất vả rồi." Không nhìn mặt hai người, không có nghĩa là nàng không biết sắc mặt của họ có bao nhiêu tiều tụy.
Cũng không thể trách họ được. Khi nàng mới vừa biết tin tức bảo bảo bị trúng độc, đầu tiên là tức giận, sau đó thì trách cứ Phong Tuyết và Nhược Vũ thất trách, chỉ là sau tỉnh táo lại, Long Chiến Nhã biết, nàng không có quyền trách cứ hai người kia, ít nhất họ còn canh giữ bên cạnh bảo bảo, còn nàng thì sao? Khi đó nàng đang ở đâu? Huống chi, hai người bọn thương yêu bảo bảo họ như vậy, bảo bảo xảy ra chuyện, họ cũng nhất định cũng rất lo lắng và tự trách rồi.
Trên giường, Tiểu Nhược thần 5 tuổi nằm im lăng, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ khổ sở nào, nhưng mà sắc mặt tím đen, nhìn rất dọa người, làm cho người xem sợ hết hồn.
"Có biết là độc gì không?" Mặc dù không phải là con ruột, nhưng mà Tiểu Nhược Thần là do một tay Long Chiến Nhã nuôi lớn, bình thường hắn là đứa trẻ hoạt bát hiếu động, là một tiểu bất điểm tinh quái, vậy mà lúc này lại nằm an tĩnh như vậy , làm nàng nhịn không được mà thấy đau lòng, Long Chiến Nhã đau lòng vô cùng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngạo.
Vẫn đi theo sau lưng Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương cau mày nhìn chằm chằm khuông mặt tím đen của Tiểu Nhược Thần, sắc mặt hắn trở nên u ám, khi nhìn tới Long Chiến Nhã thì thấy nước mắt của nàng, đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn đau lòng ôm lấy nàng từ phía sau.
Có lúc hắn cảm thấy thật kì lạ, Thần nhi rõ ràng không phải con ruột của nàng, hơn nữa có những lúc cũng rất phiền toái, chỉ là những lúc đứa bé khóc rống lên cũng đủ làm cho người khác cảm thấy khó chịu rồi, nhưng mà quan hệ nàng cùng Thần nhi lại tốt như vậy, bây giờ còn đau long đến rơi lệ nữa, đây là lần đầu tiên Mặc Sĩ Lưu Thương thấy chuyện như thế này. Ở trong hoàng tộc, chỉ có mẫu bằng tử quý, liều mạng chèn ép khi dễ hãm hại con của người khác, cho dù là một đứa bé không có mẫu thân những nữ nhân kia cũng lợi dụng nó, ngoài mặt thì tỏ ra thương yêu, sau lưng lại hãm hại nó. Duy chỉ có tiểu nữ nhân trước mắt là không giống, tất cả những yêu thương đều là thật tâm, tất cả tâm tình của nàng cũng rất rõ ràng, thích là thích, không thích là không thích, nàng đúng là một nữ nhân đặc biệt. Hắn thực may mắn mới hbiết được con ngươi chân thật của nàng.
Ngay sau đó, Mặc Sĩ Lưu Thương hung ác trừng mắt nhìn Tiểu Nhươc Thần. Đáng chết, tiểu tử này ngủ ngon như vậy lại chọc cho tiểu nữ nhân của hắn khóc. Chờ hắn được trị khỏi, phải trừng trị thật tốt mới được! Cho hắn biết mẫu thân là dùng để thương , chỉ có thể khiến mẫu thân vui vẻ, không thể để cho mẫu thân khổ sở!
"Thuộc hạ vô năng." Phong tuyết và Nhược Vũ cúi đầu, cắn môi, vẻ mặt ảo não cùng tự trách.
Nếu không phải là do bọn họ sơ ý, nếu bọn họ cẩn hơn một chút nữa, Tiểu Chủ Tử sẽ không xảy ra chuyện rồi. Tiểu Chủ Tử còn nhỏ như vậy mà phải trải qua chuyện này, họ thật là đáng chết! Nhìn Tiểu Chủ Tử ngủ mê mấy ngày, tâm của họ cũng nát rồi, hận mình không phải là Phong Ly, không thể lập tức chữa khỏi Tiểu Chủ Tử
"Phong Ly, ngươi xem một chút."
"Dạ, tiểu thư." Rất ít khi thấy nước mắt tiểu thư, vậy mà tiểu thư giờ lại khóc vì tiểu chủ tử, vốn tưởng rằng tiểu thư chỉ là đối xử tốt với tiểu chủ tốt là do nàng là một nữ nhân lương thiện thôi, nhưng mà bây giờ hắn mới biết tiểu thư thực sự xem tiểu chủ tử là con của mình. Không biết sau này tiểu thư có con của mình sẽ yêu thương ai hơn.
"Sao rồi?" Thấy Phong Ly cau mày, Long Chiến Nhã nghĩ có lẽ nàng phải gọi Nam Phong Nguyệt tới rồi.
"Thuộc hạ chỉ có thể suy đoán, không thể xác định." Phong Ly xấu hổ, khổ học nhiều năm như vậy, chính là vì muốn phân ưu cùng tiểu thư, kết quả hắn lại vô dụng như vậy.
"Có nguy hiểm đến tính mạng không?" Sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh lẽo khác thường.
"Thuộc hạ chỉ có thể bảo vệ tính mạng của tiểu chủ tử trong vòng 3 tháng."
"Phong Nguyệt, liên lạc với Nam Phong Nguyệt, nói nàng trong vòng 10 ngày phải tới đây."
"Dạ, tiểu thư." Phong Nguyệt sững sờ, rồi đáp ứng ngay sau đó. Nam Phong Cốc hình như bây giờ đang ở biên giới của Đông Lạc thì phải, muốn tới Long Ngự, chỉ có hai con đường, một là đi xuyên qua sa mạc ở giữa Đông Lạc và Long Ngự, hai là đi qua “con đường xanh”, nhưng đi từ đó tới Long Ngự phải đi qua rất nhiều rừng rậm, đây cũng phải là đường dễ đi. Cầu trời phù hộ cho Nam Phong cốc chủ thôi.
"Phong Tuyết, người hạ độc tra được chưa?"
"Hồi bẩm tiểu thư, thuộc hạ vẫn chưa tra được. . . . . ."
"Được rồi." Phong Tuyết tuy tên có chữ lót là Phong, nhưng mà không phải là Tật Phong Sử, mà chỉ là người hầu cận, cho nên mới có chữ lót là Phong, mà Nhược Vũ và Phong Ly cũng chỉ thủ hạ, hai người này cũng không có bản lãnh như bọn Phong Lam, xảy ra chuyện họ cũng chỉ có thể lo lắng. "Phong Lam, Ngọc Yêu, tra! Bổn tôn phải biết là ai có lá gan lớn như vậy, dám động con trai của của bổn tôn!” Uy nghiêm của Long Chiến Nhã toàn bộ bộc lộ ra ngoài, khiến Phong Lam và Ngọc Yêu không tự chủ được quỳ một chân trên đất nhớ lại lúc tiểu thư dẫn bọn họ đi tạo thế lực, đã lâu rồi không thấy tiểu thư như vậy, đây mới là bản chất thật sự của tiểu thư.
"Dạ, tiểu thư."
"Dẫn Phong Như An đi theo, con trai của bổn vương cũng không phải là người bọn họ có thể động vào!" Mặc Sĩ Lưu Thương híp mắt lại, hơi thở nguy hiểm nhanh chóng tỏa ra.
"Dạ, Vương Gia." Lâu rồi không thấy vương gia nổi giận, bọn họ có nên mặc niệm cho đối phương không đây? Không, đáng đời bọn họ! Ai bảo bọn họ dám động vào tiểu vương gia, bọn họ đáng bị chặt ra hàng tram mảnh!
…………………………………………^o^…………………………………….
"Nhã Nhi, nghỉ ngơi một chút đi." Buổi trưa, đi đến Thần các, nhìn thấy Long Chiến Nhã đang lau mặt cho Tiểu Nhược Thần, Mặc Sĩ Lưu Thương đau lòng.
Ba ngày rồi, tiểu nữ nhân này không chịu rời Thần Nhi đi, ăn cơm, thay y phục, xoa bóp tất cả đều tự làm, không cho ai động vào. Ngược lại đem cái tiểu tử thúi kia chăm sóc thật tốt, nhưng chính nàng thì gầy đi một vòng lớn rồi, khuyên như thế nào cũng không chịu đi nghỉ ngơi, cơm cũng chỉ ăn có một miếng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện