[Dịch]Chiến Vương Long Phi - Sưu tầm
Chương 47 : Trở về điểm xuất phát
.
Beta: thienbao95
Cơm nước no nê, Long Chiến Nhã nhìn Một Thanh, ánh mắt tà tà sáng, nàng đang suy nghĩ có nên giành nơi này với hắn không.
“Nhã nhi.” Cánh tay Mặc Sĩ Lưu Thương ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, vô cùng bất mãn chuyện nàng chăm chú nhìn nam nhân khác.
“Hả?” Ánh mắt mơ hồ nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, hắn lại làm sao vậy? Sắc mặt hắn đen như đáy nồi.
“Không được nhìn chằm chằm nam nhân khác.” Vẻ mặt Mặc Sĩ Lưu Thương nghiêm túc.
“Muốn nhìn thì nhìn ta.”
“Phốc” Mộ Thanh thành công phun một ngụm nước, mà những người khác đã quen với hành động ngây thơ của Chiến vương.
“Ta đối với hắn không có hứng thú.” Long Chiến Nhã vô tội nheo nheo mắt.
“Hắn đối với ngươi có hứng thú.” Mặc Sĩ Lưu Thương dứt khoác xoay Long Chiến Nhã về hướng khác, trực tiếp ấn nàng vào trong lòng, không cho nàng nhìn bất cứ cái gì.
“Ngô.” Giãy dụa.. giãy dụa.. giãy dụa.. Long Chiến Nhã rốt cục cũng có thể nâng cái đầu nhỏ lên. “Nhưng ta nghĩ nên ở lại nhà gỗ của hắn.”
“Vậy thì ở lại.”
“Sao ngươi có thể không coi ai ra gì như vậy?” Mộ Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương dung túng cho Long Chiến Nhã cướp đoạt nhà người khác.
“Có thể.” Nói xong, Mặc Sĩ Lưu Thương ôm lấy Long Chiến Nhã bước về phía căn nhà gỗ nhỏ của Mộ Thanh.
“Này.. ngươi......”
“Kỳ thật ta với Thương đã tính “mượn” của ngươi một cái nhưng ngươi lại làm cho hắn không coi ngươi ra gì.” Cắt ngang lời chất vấn của Mộ Thanh, Long Chiến Nhã vui sướng khi thấy người gặp họa, có lòng tốt giải thích một chút.
Dưới chân Mộ Thanh lảo đảo, vợ chồng này làm cho người ta cảm thấy chán ghét, lúc trước sao hắn có thể nghĩ muốn cưới cái nữ nhân kia chứ? Thực sự là mắt bị mù!
“Kỳ thật a.. ta cảm thấy a.. Lưu Thương chủ yếu là còn ghi hận chuyện ngươi nhớ thương nữ nhân của hắn, hắc hắc.. người tự cầu phúc đi.” Nói xong, Liễu Thừa Phong và những người khác lảo đảo cùng nhau chiếm chỗ ngủ trong nhà gỗ.
Nhìn những người đó tùy ý giống như đang ở nhà mình, Mộ Thanh lướt mắt nhìn, thần sắc khác thường.
Ban đêm, bầu trời có chút âm u, một đám mây đen không chút phiền muộn chắn ngang che khuất ánh trăng. Giờ sửu, trong căn nhà gỗ nhỏ, một mảnh tối đen, đưa tay cũng không thấy được năm ngón, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở vững vàng.
Tựa vào vách ngăn gần giường, một luồng khói trắng từ trong đầu gỗ bay vào, một lát sau, tiếng “két két” vang lên từ cánh cửa đã lâu ngày của căn nhà gỗ, một cái bóng đen thật cẩn thận bước vào trong phòng, từng bước bước đến gần giường, nhưng hắn không phát hiện cửa gỗ phía sau đã không tiếng động mà khép lại.
Người tới thập phần cẩn thận, tay cầm đại đao, bước chân rất nhẹ, không phát ra tiếng động, ngay cả hơi thở cũng được khống chế rất tốt, cuối cùng cũng đến được bên giường, động tác dừng một chút, giơ đao lên, hướng vào phần nhô lên trên giường đâm xuống.
“Ơ?” Cảm giác không đúng, không giống như đâm vào thân thể người, càng giống như……Người tới xốc mạnh chăn lên, quả nhiên chỉ thấy được hai cái gối đầu.
“Thế nào? Đùa có vui không?” Giọng nói trào phúng từ phía sau vang lên, hắc y nhân kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy bốn người nhàn hạ đứng ở cạnh cửa.
Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương, Bách Lí Mạch cùng Nam Phong Nguyệt nhìn hắc y nhân, trong mắt đều là châm biếm, là khinh thường.
Hắc y nhân kinh ngạc giơ lên đao bổ xuống cái tường gỗ chạy đi, bởi vì nếu đối mặt với bốn người nay, không, cho dù là một người trong số họ, hắn đều không có phần thắng.
“Ngươi muốn đi đâu, Mộ Thanh?” Bách Lí Mạch hừ lạnh một tiếng, bước nhanh bắt lấy sau áo của Mộ Thanh lôi kéo, Mộ Thanh ngã ngưỡng xuống đất, Bách Lí Mạch trước tiên đá văng đại đao trong tay hắn.
Nằm trên mặt đất, Mộ Thanh nhắm hai mắt lại, sau khi mở ra đã không còn kinh hoảng và sợ hãi, hoàn toàn bình tĩnh.
“Các ngươi đã biết ngay từ đầu?” Tháo khăn đen che mặt xuống, Mộ Thanh khoanh chân ngồi dưới đất, tư thái tùy ý.
Nhìn Mộ Thanh đột nhiên bình tĩnh trở lại, tùy ý tư thái, trong mắt Long Chiến Nhã hiện lên một chút tán thưởng.
Bốn người không ai mở miệng trả lời, nhưng nhìn loại biểu tình này, đã nói cho Mộ Thanh đáp án.
“Không đi cứu những người khác sao?” Nhìn bốn người quá mức nhàn nhã, Mộ Thanh nhíu mày. Bốn người bọn họ rất mạnh, cũng không chứng minh mấy người kia có thể ứng phó được với những người trong bộ lạc này, lúc sáng không phải cũng có một người bị đánh cho chết khiếp đó thôi.
“Không cần.” Mộ Thanh vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, những người đi cùng Long Chiến Nhã, một người cũng không thiếu, tiến vào nhà gỗ.
“Thế nhưng đã xem thường các ngươi.” Mộ Thanh tự giễu cười. Là do ở chỗ này lâu quá cho nên bị ngốc đi, chỉ nghĩ chính mình là rất mạnh.
“Là ai muốn giữ chúng ta lại?” Long Chiến Nhã hỏi.
Mộ Thanh nhíu mày, thực không nghĩ tới Long Chiến Nhã sẽ hỏi như vậy.
“Không thể trả lời.” Người kia, không phải là người mà hắn có thể ngỗ nghịch.
“Phải không?” Long Chiến Nhã cũng không tiếp tục truy vấn. Cho dù là có người nào đó muốn mạng của bọn họ, có lẽ bởi vì bọn họ vô tình xâm nhập vào địa bàn của người khác.
Vốn muốn hỏi Mộ Thanh vì sao lại ở nơi này, cùng lắm xem ra người ta còn có bí mật không thể nói a. “Ta sẽ không giết ngươi. Nhưng xem chừng ngươi về sau cũng sẽ không thoải mái.”
Mộ Thanh thần sắc phức tạp nhìn Long Chiến Nhã. Nàng thật sự thực rất thông minh, tuy cái gì cũng không biết nhưng ở trong tình huống đó có thể suy đoán được này nọ.
“Hiên tại ta đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú.”
Nghe xong lời Mộ Thanh nói, áp khí bên người Mặc Sĩ Lưu Thương liền hạ thấp, tốc độ cực nhanh, biên độ cực lớn.
“Mặc kệ là ai muốn mạng của chúng ta, nói với hắn rằng đã vô tình mạo phạm. Nếu hắn đã biết được tin, bảo hắn chuẩn bị sửa chữa những thứ đã thiệt hại.” Nói xong, Long Chiến Nhã xoay người rời đi.
“Buổi tối trong rừng quá mức nguy hiểm.” Mộ Thanh theo bản năng mở miệng, lập tức ảo não nhíu mày. Tương lai của hắn là một màu đen tối a
Long Chiến Nhã không trả lời, quay lưng về phía Mộ Thanh huơ huơ tay, cùng những người khác bay vụt rời khỏi bộ lạc.
Thực thuận lợi, nửa đường còn mang theo con báo đen về, mọi người vừa về đến thiết thuyền lớn của Long các, chuyện đầu tiên làm đó chính là đi ngủ một giấc thật ngon.
Ngây người ở trong rừng một thời gian dài như vậy, ban ngày lúc nào cũng đề phòng khe khắc cẩn thận, còn gặp được những người thổ dân hung mãnh, năng lực chiến đấu của họ đã được nâng cao gấp bội, đến buổi tối cũng ba phần cảnh giác, không dám ngủ say, các cơ trong đầu căng như dây cung vậy, không dám lơ là, sợ buông lỏng cảnh giác sẽ để lại mạng của mình trong rừng kia. Nếu như Nam Phong Nguyệt không ngẫu nhiên tìm được dược thảo chế cho bọn họ một ít thuốc bổ thì họ có khả năng vì chịu không nổi mà mệt chết đi. Cho nên sau khi trở lại thuyền, mọi người không nói hai lời trực tiếp trở về phòng ngủ, trời đất bao la, hiện tại ngủ là quan trọng nhất, ai cũng không thể ngăn cản bọn họ đi về chiếc giường lớn.
“Thật sự là đã lâu không có thanh nhàn như vậy.” Boong thuyền, sau khi đã ngủ đủ, một đám người tụ tập lại một chỗ.
Chuyến đi này, bọn họ đúng là cửu tử nhất sinh, mà cũng chỉ tìm được một tàng bảo đồ khác, sao cảm thấy như không có lời a. A, tàng bảo đồ còn trong tay Mặc Sĩ Lưu Thang nha.
“Lưu Thương còn chưa ngủ đủ?” Giữa trưa cách ba ngày sau khi rời khỏi bộ lạc bọn họ đã về đến thuyền. Hiện tại cũng đã qua một ngày. Nhìn ánh mặt trời chói chan trên đỉnh đầu, không ai nói gì.
“Lại nói tiếp ngay cả Minh tôn cùng Y tôn cũng chưa xuất hiện đâu.” Mặc Lam nhìn tầng ba của tiểu lâu, trong mắt có mỉm cười.
“Phải ha.” Liễu Thừa Phong gật đầu. “Quả nhiên là xấu như nhau, bọn họ là heo đi.”
“Ngươi mới là heo!” Sau lưng Liễu Thừa Phong, Bách Lí Mạch mặt đen ra đứng ở đó.
“A!” Bị âm thanh lạnh lẽo phía sau làm cho hoảng sợ, Liễu Thừa Phong vội vã quay đầu, nhìn thấy cái mặt nạ màu bạc, sao có cảm giác người này lúc không mang mặt nạ nhìn thực bình thường, lúc mang mặt nạ lại tản ra hàn khí âm lãnh như vậy? Sợ run cả người, Liễu Thừa Phong đột nhiên ý thức được vừa rồi hắn còn nói người ta là heo nha, chân chó vội vàng chạy đến bên Bách Lí Mạch cười cười.
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Bách Lí Mạch xoay người đến bên cạnh Nam Phong Nguyệt ngồi xuống.
Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương đương nhiên ngồi ở bên kia Bách Lí Mạch.
Long Chiến Nhã nhìn một đám người tinh thần sảng khoái. Ừm, thương thế gì cũng đã tốt lắm, tinh thần cũng hồi phục, đám người bọn họ cũng khôi phục lại hình tượng công tử ban đầu. Chỉ có Viên Phỉ, bị chặt một tay nên người cũng trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ nên gọi là âm trầm. Viên Liệt và Phượng Lẫm im lặng ngồi một bên
“Lưu Thương, bản đồ đâu?” Ở chung lâu như vậy, khi nói chuyện cũng vào thẳng vấn đề, không hề cần dài dòng tốn thời gian.
“Bây giờ các người tính thế nào?” Mặc Sĩ Lưu Thương lấy tấm bản đồ từ trong ngực ra, không để ý lắm hỏi.
Ba người Long Chiến Nhã, Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch hoàn toàn không để ý đến chuyện này, hợp lại với nhau thì thầm gì đó.
Phượng Lẫm và Viên Liệt cũng không có để ý. Lúc này đây, tầm bảo thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của bọn họ, nếu không có Long Chiến Nhã bên cạnh, mười người bọn họ đều là có đi mà không có về, đối với tầm bảo bọn họ vẫn là kính nhi viễn chi hảo (quan tâm nhưng mà không muốn tìm hiểu).
Mà những người còn lại trong hoàng tộc cũng vô cùng buồn rầu. Chẳng lẽ sau khi trải qua ngàn nan vạn hiểm như vậy rồi mà muốn bọn họ buông tha sao? Không, bọn họ không muốn buông tha, không phải bởi vì bảo tàng thần kỳ trong truyền thuyết, mà là vì bọn họ không cam lòng. Cảm giác như bị người khác đùa giỡn, “ngẫu nhiên” biết được tin tức bảo tàng, tập trung nhiều người như vậy cùng tìm kiếm, tổn hại nhiều người như vậy, nhiều của cải như vậy, cửu tử nhất sinh, sau đó lại nói cho bọn họ biết còn chưa kết thúc, làm sao bọn họ có thể buông tha đây? Không, tuyệt đối không thể. Bọn họ là hoàng tộc, từ nhỏ vốn đã cao ngạo bướng bỉnh, cho dù biết là cạm bẫy do người khác bày ra, bọn họ cũng tuyệt đối phải đi xem cho rõ! Bọn họ không muốn mặc cho người khác bố trí! Bảo tàng này, bọ họ đã quyết rồi!
“Chia đều bản đồ đi.” Bách Lí Linh lắc đều ly rượu trong tay, cười đến tà mị. “Nếu người ta muốn để cho chúng ta đi, đi xem một chuyến cũng chẳng làm sao. Cùng lắm, quốc nội hẳn là có rất nhiều chuyện cần xử lí, đã đi lâu như vậy cũng có vài người không yên tâm.”
Tuy rằng dọc đường đi sự sống của bọn họ đều nhờ vào sự bảo vệ của tam tôn và Mặc Sĩ Lưu Thương, nhưng đó cũng là vì phải tiếp xúc với những thứ mà bọn họ chưa hề gặp qua, ngay cả cường hãn Mặc Sĩ Lưu Thương cùng nhờ vào Long Chiến Nhã mới bình yên vô sự. Một khi đã rời khỏi cái nơi quái quỷ kia, bọn họ sẽ không thua kém ai!
Thấy mọi người đều gật đầu đồng ý, Mặc Sĩ Lưu Thương vận công đem bản đồ chấn vỡ thành bát mảnh, tuy rằng Phượng Lẫm, Viên Liệt, Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch không thèm để ý, nhưng dù sao lần này họ bỏ ra nhiều công sức nên cũng không thể thiếu, cho nên Phượng Lẫm và Viên Liệt một mảnh, Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch một mảnh. Bách Lí Mạch lại trực tiếp ném mảnh nó đó về.
“Ngươi cứ giữ cho tốt, đến lúc đó cứ nói Tiểu Nhã nhi báo cho ta và Nguyệt là được.” Bách Lí Mạch lười biếng lên tiếng. Tin tức của tàng bảo đồ này một khi đã bị tiết lộ thì chính là cái đại phiền toái. Bọn người Kì Dương có bản đồ trong tay đương nhiên sẽ không ai dám động đến, nhưng bọn họ là người trong giang hồ, bản đồ trong tay bọn họ chính là một quả đại pháo. Hắn sẽ không tự tìm phiền toái cho chính mình đâu, thời gian hắn theo đuổi Nguyệt còn không có đủ, làm sao rảnh mà quan tâm chuyện thừa thải này.
Nghe Bách Lí Mạch nói vậy, Phượng Lẫm và Viên Liệt cũng hiểu được, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đem bản đồ giao lại cho Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã nhướng mày, đem bản đồ ném cho Mặc Lam.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện