[Dịch]Chiến Vương Long Phi - Sưu tầm
Chương 27 : Lẻn vào đáy biển
.
“Hiện tại chỉ mới đi được một phần ba?” Nhìn lên bản đồ, Liễu Thừa Phong cảm thấy đau đầu. Hai ngày buồn chán ở trên thuyền, hắn sắp nhịn đến chết mất vậy mà chỉ mới đi được một phần ba, hắn còn phải nhịn thêm bốn ngày! Ai tới giết hắn đi!!
“Đúng vậy” Hách Liên Ảnh gật đầu. “Trên sách có nhắc tới hòn đảo này. Trên đảo xanh quanh năm, có rất nhiều động thực vật mà trên đất liền không có, xa xa lân cận có những hải đảo mặt biển gió êm sóng lặng, có lẻ là nơi an toàn.”
Vài vị hoàng tử gật đầu, tỉ lệ nguy hiểm nghe qua cũng không lớn.
Long Chiến Nhã hắc tuyến. Chỉ có bấy nhiêu tin tức mà nhóm người này cũng dám đi?
“Nghe nói những người đi hải đảo thám hiểm đều không có trở về vậy bức bản đồ này từ đâu
mà có?” Long Chiến Nhã một tay thưởng thức chén trà, tay kia đặt trên tay vịn ghế gõ gõ có tiết tấu.
“Không phải chung quy vẫn có một hai người sống sót sao. Hơn nữa còn có sách đấy thôi. Tuệ Dĩnh công chúa là người đọc nhiều sách vở làm sao không thể vẽ ra một bức bản đồ.” Viên Phỉ khinh bỉ nhìn Long Chiến Nhã.
“Viên đại tiểu nói có đúng không?” Long Chiến Nhã nhìn về phía Hách Liên Hiểu.
“Trên cơ bản thì giống như lời Viên Phỉ cô nương nói.” Hách Liên Hiểu nghi hoặc nhìn Long Chiến Nhã. Có vấn đề gì sao?
“Phải không?” Long Chiến Nhã từ chối cho ý kiến.
“Tiểu Nhã nhi, có vấn đề gì sao?” Nhìn bộ dạng của Long Chiến Nhã, Bách Lí Mạch chỉ có thể nói nhóm người này ngu xuẩn.
“Vấn đề?” Long Chiến Nhã cười khẽ. “Làm sao có thể có vấn đề gì. Cả thảy đều là đi chịu chết, làm sao còn có vấn đề.”
“Long tôn ý gì?” Kì Dương nhíu mày.
“Ý tứ gì đều đã nói.”
“Nhã.” Nam Phong Nguyệt liếc mắt nhìn Long Chiến Nhã. Hiện tại bọn họ đang cùng chung một con đường với những người đó.
“A..” Buông chén trà, Long Chiến Nhã nhìn qua từng người, sau đó lại nhìn về phía bức bản đồ.
“Trong sách nói? Công chúa có biết sách là người nào viết hay không? Viết từ khi nào? Là tự mình trải qua rồi viết? Nội dung có chính xác hay không đều tin ư? Nhiều năm đã qua như vậy chẳng lẽ không có biến đổi gì?”
“Này......” Đang ngồi ở đây đều là những người thông minh, nghe Long Chiến Nhã nói xong, sắc mặt liền thay đổi.
“Theo như Long tôn nói, chúng ta hiện tại nên làm cái gì?” Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt sáng quắc nhìn qua Long Chiến Nhã. Nàng luôn lo lắng chu toàn, suy nghĩ sâu sắc, nói ra những ý tưởng hay. Nữ nhân này luôn làm cho hắn kinh hỉ.
“Khụ….” Tránh đi ánh mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương, khuôn mặt bên trong mặt nạ của Long Chiến Nhã ửng đỏ.
“Đã đi được một phần ba, không có khả năng quay về để dò xét lần nữa, đã vậy vừa đi vừa điều tra thôi, chỉ cần có thể xác định quỹ đạo của phương hướng là được. Chuyện điều tra, Long các sẽ phụ trách, đến lúc cần hy vọng các vị có thể hỗ trợ Long các.”
“Nếu cần Phượng Lẫn hỗ trợ cái gì Long cô nương cứ việc phân phó.” Phượng Lẫm là người đầu tiên hưởng ứng.
“Nhất trang ta cũng sẽ hỗ trợ.” Viên Liệt nhìn Phượng Lẫm, sau đó nhìn Long Chiến Nhã gật đầu.
“Như vậy bổn vương cũng đại biểu lục quốc, hứa hẹn sẽ hiệp trợ cho Long các.”
“Như thế rất tốt.” Kỳ thật lục quốc có giúp đỡ hay không, không sao cả, những người đó không quấy rầy là tốt rồi.
“Đã vậy hiện tại dừng thuyền ngay tại đây, chờ tin tức của bản tôn.”
Bốn chiến thuyền lớn dừng trên mặt biển, các nhân vật trọng yếu đều tề tụ ở boong thuyền, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chiếc chiến thiết thuyền ở cuối kia.
“Muốn đích thân đi?” Nhìn Long Chiến Nhã hạ lệnh xong lại đổi trang phục, Nam Phong Nguyệt nhẹ nhàng nhíu mi.
“Ừm. Bọn họ không có kinh nghiệm dò xét đáy biển.” Quay đầu nhìn Nam Phong Nguyệt, cười bảo nàng không cần phải lo lắng.
“Tiểu thư, thuộc hạ cũng đi.” Phong Hồn cũng nhíu mày nhìn Long Chiến Nhã.
“Không cần, ngươi trông coi trên thuyền cho thật tốt là được. Ta cùng ba tiểu tử này xuống là đủ rồi. Về phương diện này ngươi không bằng bọn họ.” Nhanh chóng thay đổi tốt trang phục đã đặc chế dùng để lặn xuống nước, Long Chiến Nhã đi đến tần dưới cùng của chiếc thuyền.
“Đều chuẩn bị tốt ?”
“Tốt lắm, lão đại.” Bên trong Long các ngoại trừ tật phong tứ sử, mọi người còn lại đều có thói quen gọi Long Chiến Nhã là lão đại.
Tầng dưới cùng, có sáu vòng tròn lớn rỗng ruột ở trên bàn, bên trong có sợi dây thừng vòng quanh, cụ thể là dài hơn, Long Chiến Nhã cũng không có tính toán, tóm lại là rất dài. Còn thả rất nhiều bình dưỡng khí mà Long Chiến Nhã đã đặc chế. Mặc dù người có nội lực có thể bế khí, nội lực càng cao thâm thời gian bế khí được càng dài, nhưng đối với việc lẻn vào biển sâu mà nói chỉ sợ không đủ, cho nên tầm bảo lần này Long Chiến Nhã chế một số bình dưỡng khí,
không ngờ rằng lại cần dùng đến.
Bốn người lấy dây thừng buột chặt trên người, đem bình dưỡng khí vác thật tốt trên lưng.
Bách Lí Mạch đặt tay lên vách tường sắt cứng như đá vỗ một cái, thuyền kẽo kẹt rung động, chỉ chốc lát sau đã mở ra bốn cửa sổ nhỏ, mỗi cửa đủ để cho một người chui qua.
“Tiểu Nhã nhi, đừng quá tham chơi nga.” Bách Lí Mạch cười tà.
“Mẫu thân, trở về sớm một chút.” Tiểu Nhược Thần cũng cười hì hì nhìn Long Chiến Nhã, tựa hồ một chút lo lắng cũng không có.
“Yên tâm đi.” Quay đầu trả lời một tiếng, bốn người nhảy ra ngoài của sổ, ẩn vào trong biển.
Bên kia, các nhật vật trọng yếu đang tụ tập đứng trên thuyền chiếc thuyền dẫn đầu, vừa vặn có thể quan sát tốt thuyền của Long Chiến Nhã.
“Đó là cái gì?” Mặc Lam âm thanh không một gợn sóng sợ hãi vang lên, mọi người nhìn theo hướng Mạc Lam vừa chỉ, chiến thuyền kia vốn không có một khe hở nào đang dần dần mở ra bốn cửa sổ nhỏ, không đợi mọi người suy nghĩ nhiều, từ trong cửa sổ có bốn người nhảy ra nhanh chóng nhập vào trong biển, chỉ thấy bên hông mỗi người buộc một sợi dây thừng. Một lát sau, đám người Nam Phong Nguyệt xuất hiện ở boong thuyền đã thiếu đi một người.
“Tam, tam ca......” Mặc Sĩ Lưu Vũ khóe miệng run rẩy, sự việc sẽ không như hắn tưởng tượng chứ? Không thể nào!
“Ừ, xem ra là như vậy.” Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu, tay đặt sau lưng nắm chặt. Nữ nhân này sẽ không thể yên tĩnh một chút sao? Không nên làm cho hắn lo lắng như vậy chứ!
“Vương gia, sẽ không phải là vương...... Nàng nhảy xuống nước đi?” Tiêu Triết có chút đờ đẫn. Vương phi luôn mang đến kinh hỉ cho bọn họ.
“Ừ.” Mặc Sĩ Lưu Thương lên tiếng, hết sức chăm chú nhìn vào mặt biển, chăm chú nhìn vào nơi nàng vừa biến mất.
Ba người nói chuyện giọng rất nhỏ, những người còn lại cũng không có nghe thấy, bất quá rất nhanh bọn họ cũng phát hiện ra tam tôn đã thiếu một người.
“Long tôn kia không phải tự mình xuống nước chứ?” Liễu Thừa Phong đã không còn rõ trong vòng một tháng này, đây là lần thứ mấy hắn thốt ra những lời kinh ngạc. Rõ ràng nàng có dẫn theo thủ hạ, không phải chuyện thiết yếu tại sao lại tự mình xuống biển?
“Đây là tác phong của nàng.” Phượng Lẫm cười cười. “Người của Long các không rành về biển tự nhiên cũng không có kinh nghiệm, có lẽ lần này nàng cũng tự mình đi dạy bọn họ.”
“Một người kì quái.” Mặc Lam nhìn mặt biển. Nữ nhân này thực đặc biệt.
“Minh chủ tựa hồ thực hiểu biết Long tôn? Theo như bổn vương biết, Long các dường như không thuộc hàng võ lâm chính đạo.” Cái gì mà tác phong của nàng? Nghe như bọn họ thực quen thuộc. Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy khó chịu.
“Phượng mỗ may mắn cùng Long tôn ở chung mấy tháng, xem như cũng có chút hiểu biết.” Tổng cảm thấy Chiến vương là có chút địch ý đối với hắn, không biết hắn có nói gì sai hay không. “Cùng lắm thì Long các cũng không phải tà môn ngoại đạo, chỉ là tác phong của Long tôn có chút tùy ý làm cho người khác cảm thấy hâm mộ mà thôi.” Ý muốn nói những lời ở bên ngoài gây bất lợi cho Long các đều là bịa đặt.
“Phượng ca ca cũng không thể nói như vậy.” Viên Phỉ lại nhảy vào nói. “Long tôn kia, cả người toàn yêu khí, câu dẫn nam nhân xung quanh làm sao có thể xem như là võ lâm chính phái? Phượng ca ca cũng không thể lương thiện như vậy sẽ làm cho nàng ta phá hỏng thanh danh của võ lâm chính đạo.”
“Phỉ nhi, chớ có nói bậy!” Viên Liệt đau đầu. Rốt cuộc vì sao Phỉ nhi lại bất hòa với Long tôn?
“Ca, người ta không có nói bậy đâu! Nếu không phải quyến rũ nam nhân xung quanh thì nàng ta làm sao có thể ngay cả con đều có!” Viên Phỉ dậm chân. Sao tất cả mọi người đều cùng một phía với nàng ta?
“Viên cô nương, bổn minh chủ nếu nhớ không lầm, con của Long tôn cũng đã bốn tuổi” Phượng Lẫm thu lại tươi cười, không hờn giận nhìn Viên Phỉ.
“Đó cũng thuyết minh nàng còn nhỏ tuổi đã không biết thẹn là gì!”
“Ha ha..” Mặc Sĩ Lưu Vũ thật sự là không nhịn được bật cười. “Viên cô nương, nếu bổn vương nhớ không lầm, Viên cô nương hẳn là lớn tuổi hơn Long tôn chứ?”
“Đúng thì thế nào? Bổn tiểu thư lớn hơn nàng ta ba tuổi, năm nay mười lăm.”
“Nga, nói cách khác Long tôn hiện tại mười hai tuổi. Như vậy bốn năm trước Long tôn tám tuổi. Xin hỏi Viên cô nương, nữ tử tám tuổi có thể sinh con?”
“Ngươi......” Viên Phỉ vừa nghe, mặt cười đến mức đỏ bừng. “Dù sao nàng ta cũng chính là không biết xấu hổ!”
“Nếu lại ồn ào, bổn vương không ngại quăng ngươi xuống biển cho cá ăn!” Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh như băng liếc nhìn Viên Phỉ như đang nhìn một khối thi thể, giọng nói không to lại làm cho lòng người chấn động, Viên Phỉ cả kinh người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Quan hệ của hắn và Long Chiến Nhã vốn không tiện công khai, đối với võ lâm hay năm nước khác mà nói, Long Ngự quốc và Long các liên hợp có thể nói là một quả bom, không có chuyện gì thì thôi nhưng nếu có người tra cứu dẫn đến nhiều nguy hiểm vậy kia chính là tai nạn hủy diệt, cho dù bọn họ ban đầu không có ý tương trợ lẫn nhau nhưng nếu biết bọn họ là phu thê, nhất định là vô cùng phiền toái. Hắn vốn suy nghĩ như vậy, nghĩ đến nàng cũng có cùng suy nghĩ này, cho nên qua hai ngày bọn họ cũng chưa nói chuyện cùng nhau một câu nào, ngay cả Thần nhì cũng không đến tìm hắn. Vốn định cứ như vậy dấu đi đỡ phải phiền toái. Nhưng vừa rồi hắn phát hiện, hắn không thể nghe người khác nói sai về nàng, một chữ cũng không được! Hắn vốn không phải là người ẩn nhẫn để đối phó người khác, hắn có thể nhịn không giáo huấn Viên Phỉ kia đã là rất tốt, nhưng không giận căn bản là không có khả năng! Cho dù khiến người khác hoài nghi thế nào, nếu có người dám gây phiền toái, hắn sẽ làm cho người đó có muốn gây phiền toái nữa cũng không được! Nữ nhân của hắn không phải để bọn họ muốn nói gì là nói. Cho dù người không biết không có tội thì hắn cũng không quan tâm.
Viên Phỉ sợ tới mức run lên, ấp úng nói không nên lời, sau đó òa khóc lên.
“Mang đại tiểu thư đi nghỉ ngơi!” Viên Liệt nhíu mày, bực dọc bảo người khác mang Viên Phỉ đi xuống, lập tức nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương tìm tòi nghiêng cứu.
“Như thế nào? Tâm tình Chiến vương gia dường như không tốt lắm?” Đông Lạc - Huyền Cơ thừa tướng Vân Thanh nhìn sắc mặt xanh mét của Mặc Sĩ Lưu Thương, đảo mắt đã thong thả bước đến gần bên người Mặc Sĩ Lưu Thương, thực quan tâm nói một tiếng.
Mặc Sĩ Lưu Thương không nhìn hắn, tiếp tục nhìn mặt biển nơi Long Chiến Nhã ẩn vào.
“Ha ha, không biết vương gia có biết Long tôn là loại người nào?” Bị người khác không nhìn Vân Thanh cũng không tức giận, cùng Mặc Sĩ Lưu Thường nhìn về phía biển, thực tùy ý hỏi một câu.
“Vân thừa tướng nói lời này có ý gì?” Mặc Sĩ Lưu Thương quay đầu, nhíu mày nhìn Vân Thanh.
“Ha ha, Vân Thanh thật ra không có ý tứ gì đặc biệt, vương gia không cần nghĩ nhiều.”
“Vậy sao?”
“Chỉ là tổng bộ của Long các này ở Long Ngự, lại xuất hiện có chút kì quái, Vân Thanh cảm thấy vương gia thân là hoàng tộc ở Long Ngự cũng không tra ra. Mà Vân Thanh cũng thập phần tò mò đối với Long các, nhưng không điều tra được tin tức gì, mới nghĩ cùng vương thỉnh giáo một chút.”
“Bổn vương đối với Long các cũng không có hiểu biết nhiều.” Mặc Sĩ Lưu Thương lại quay đầu nhìn về phía mặt biển.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện