[Dịch]Chiến Vương Long Phi - Sưu tầm
Chương 13 : Cung yến [2]
.
“Chiến...... Chiến vương......”
“Bổn vương đang hỏi ngươi, vừa rồi người là định phạm thượng sao?”
“Thần...... Thần không dám......”
“Không dám? Lá gan của ngươi cũng lớn thật. Vương phi của bổn vương khi nào thì đến phiên ngươi giáo huấn?” Mặc Sĩ Lưu Thương gầm lên giận dữ, Long Chiến Bắc sợ tới mức cả người tê liệt ngã xuống.
“Chiến vương thứ tội! Là đệ đệ không hiểu chuyện, va chạm vương phi.” Tuy đáy mắt hiện lên một tia uất giận, nhưng Long Chiến Nam vẫn mở miệng cầu tình. “Hơn nữa hôm nay là lục quốc yến, thỉnh Chiến vương cân nhắc.”
“Cút!”
“Tạ Chiến vương.” Long Chiến Nam kéo Long Chiến bắc nhảy lên biến mất trong màn đêm.
“Chậc chậc, thực uy phong.” Không có định rời khỏi vòng ôm ấp của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã ngẩng đầu cười hì hì nhìn vẻ mặt hắn đang âm trầm.
“Đi.” Mặc Sĩ Lưu Thương trên tay dùng một chút lực, mang theo Long Chiến Nhã đi đến phía yến tiệc.
Thời điểm hai người đi đến buổi tiệc, tất cả mọi người đều đã đến.
“Chiến vương của chúng ta thật cao giá.” Mặc Sĩ Lưu Dạ khinh thường xuy một tiếng.
Long Chiến Nhã nhíu mày. Người này thật đúng là chán ghét người khác mà không biết phân biệt tình huống trước mắt. Quả nhiên, sắc mặt Long Ngự đế đen lại.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Không đi để ý tới Mặc Sĩ Lưu Dạ, Long Chiến Nhã cùng Mặc Sĩ Lưu Thương hướng hoàng đế thi lễ.
“Đứng lên đi. Thương nhi sao giờ này mới đến?”
“Phụ hoàng thứ tội.” Mặc Sĩ Lưu Thương buông xuống mí mắt, lạnh lùng đứng ở nơi đó, hoàn toàn không có ý muốn giải thích.
“Làm cho các vị ở đây đợi lâu như vậy, chẳng lẽ tam hoàng đệ không tính giải thích một chút? Hay là khinh thường việc giải thích với phụ hoàng đâu?” Long Ngự đế còn chưa nói, Mặc Sĩ Lưu Dạ đã mở miệng.
Long Chiến Nhã âm thầm xem thường. Hôm nay tốt xấu gì cũng là lục quốc yến, Mặc Sĩ Lưu Dạ này sẽ không dọa những người ở nước khác đến đi? Vụng trộm liếc mắt nhìn Long Ngự đế, quả nhiên sắc mặt càng đen.
“Phụ hoàng thứ tội.” Long Chiến Nhã khí chất biến đổi, thở ra một chút quỳ gối xuống, cúi đầu, cả người run run. Trên thực tế là ngầm nhe răng trợn mắt. Mụ nội nó xúc động, mặt nền này thực cứng rắn, đầu gối đụng vào thực đau a.
“Có tội gì?” Long Ngự đế nhìn sang Long Chiến Nhã, đáy mắt hiện lên một chút nghi hoặc.
Mặc Sĩ Lưu Thương cũng nghiêng đầu, lông mi hơi run nhẹ.
“Là Nhã nhi không tốt. Nhã nhi…. Nhã nhi ở trong hoàng cung bị lạc đường, vương gia là vì đi…. đi tìm Nhã nhi mới đến trễ gần canh giờ, thỉnh…. thỉnh phụ hoàng thứ tội.” Nói xong, Long Chiến Nhã còn sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Long Ngự đế liếc mắt một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, nhưng ánh mắt hồng hồng kia, tròng mắt ảo não cùng hoảng sợ lại bị Long Ngự đế thu hết mắt, trong mắt suy nghĩ sâu xa càng sâu.
“Phụ…. phụ hoàng.” Quỳ đã lâu mà Long Ngự đế còn không đáp lời, không gian lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến áp lực, đáy lòngvLong Chiến Nhã không khỏi chửi má nó, đành phải lại sợ hãi hô một tiếng.
“Ha ha, vô phương. Nhã nhi mau đứng lên đi. Thương nhi, mau dẫn Nhã nhi ngồi xuống, khai yến .”
“Tạ phụ hoàng.” Thật cẩn thận đứng dậy, Long Chiến Nhã dẹp đi tươi cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
Đáy mắt Mặc Sĩ Lưu Thương có chút lưu quang xẹt qua, vòng qua cái eo nhỏ của Long Chiến Nhã đi đến vị trí dành cho Chiến vương, cùng Long Chiến Nhã ngồi xong.
Long Chiến Nhã vẫn im lặng cúi đầu dựa vào Mặc Sĩ Lưu Thương, chỉ là cái tay nhỏ bé kia vừa động, ở bên hông Mặc Sĩ Lưu Thương ngắt một phát. Nam nhân đáng chết, làm gì mà sử dụng lực mạnh như vậy, làm thắt lưng của nàng muốn gãy ra a! Nàng lại làm cái gì chọc tới hắn! Mạc danh kì diệu*! Tuy rằng hai tháng gần đây hắn đều kì lạ khó nói, không hiểu vì sao cứ tới gần nàng. Khó hiểu.
(*mạc danh kì diệu: không hiểu vì sao, không thể hiểu được)
Mặc Sĩ Lưu Thương cả người cứng đờ, khuôn mặt băng hàn nháy mắt đen. Nữ nhân này cũng dám nhéo hắn!
Sau khi ngồi xuống xong, Long Chiến Nhã không nhìn tầm mắt phẫn nộ nào đó, ngồi đúng trên vị trí chính mình, cúi thấp đầu, chuyên tâm tận hưởng đồ ăn ngon trước mắt.
Ngày đầu tiên của lục yến quốc, chính là buổi tiệc đơn giản để đón tiếp các vị sứ thần các
nước. Trong yến, Long Ngự quốc từ công chúa cho tới thiên kim của đại thần đều chuẩn bị những trò hay sở trường để hấp dẫn ánh mắt người khác phái. Chỉ cần là nữ tử chưa có chồng, đều xoa tay, chuẩn bị phóng ra tia sáng kỳ dị. Duy nhất có Long Chiến Nhã là thiếu thiếu hứng trí, tựa hồ chỉ có trước mắt đồ ăn trước mắt là có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng.
“Hoàng tẩu, tam ca ta ba ngày không cho tẩu ăn cơm sao?” Nhìn theo từ đầu cho đến bây giờ Long Chiến Nhã đều chỉ chú ý đến đồ ăn, ở cái bàn bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Vũ trêu tức nhìn tam ca.
“Có vấn đề?” Long Chiến Nhã ngay cả ánh mắt cũng chưa bố thí cho Mặc Sĩ Lưu Vũ. Hai tháng qua, bởi vì chuyện sản nghiệp hoàng gia mà Mặc Sĩ Lưu Vũ cứ hay vụng trộm chạy đến Chiến vương phủ, lại vì Mặc Sĩ Lưu Thương không thường nói chuyện, cho nên cũng chỉ có Mặc Sĩ Lưu Vũ là hay mở miệng chặng họng nàng, thật ra hai tháng qua cũng giúp Long Chiến Nhã tăng thêm không ít lạc thú, tuy rằng hắn nhiều lời, bất quá vô phương, sung sướng thể xác và tinh thần vẫn là trọng yếu nhất.
“Khụ, không có.” Mặc Sĩ Lưu Vũ sờ sờ cái mũi, chợt lại nhớ tới màn diễn xuất vừa rồi “Nói cho cùng thì hành động vừa rồi của hoàng tẩu quả nhiên rất tuyệt.”
“Hoàn hảo.”
“Ngươi rốt cục cũng thừa nhận .” Mặc Sĩ Lưu Thương mặt lãnh nghiêm nhìn Long Chiến Nhã.
“Cái gì?” Long Chiến Nhã cuối cùng cũng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương đem ánh mắt dời về phía biểu diễn.
Nhíu mày, nhìn sườn mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, cái gì cũng không thấy được đã vậy thì không nhìn. Long Chiến Nhã tiếp tục chiến đấu với đám mỹ vị.
“Hoàng tẩu, tướng quân từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn về phía tẩu.”
“Ừm.”
“Hoàng tẩu sao lại có phản ứng này? Đó là cha tẩu a.”
“Ta biết, kia không thể là cha ngươi.”
“Hoàng tẩu!” Mặc Sĩ Lưu Vũ hoàn toàn thất bại. Tuy rằng Long Ngự Phong này đối xử với Long Chiến Nhã không tốt nhưng vẫn là phụ thân sinh ra nàng. Mặc Sĩ Lưu Vũ, bao gồm cả Mặc Sĩ Lưu Thương cũng không nghĩ đến Long Chiến Nhã có thể đem Long gia hoàn toàn không nhìn đến, không có khát vọng đối với tình thân cũng không có phẫn nộ vì bị vứt bỏ, chỉ có hoàn toàn ngó lơ, từ khi vào bàn đến bây giờ cũng không thấy liếc mắt một cái.
“Không biết hoàng tẩu sẽ biểu diễn cái gì?” Mắt thấy nhóm mỹ nữ đến tham dự yến hội đều biểu diễn không có gì hay ho lắm mà cái trước mắt này vẫn bất động như núi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện