[Dịch]Chiến Thần Vương Gia - Lãnh Vương Phi - Sưu tầm

Chương 3 : Ra Mắt

Người đăng: 

.
Sáng hôm sau, mới vào đầu giờ Mẹo (6h ), mặt trời cũng chỉ mới nhô lên, Lạc nhi hai tay bưng một chậu nước tiến vào tiểu viện định sẽ như mỗi ngày đánh thức Vũ Nguyệt dậy và giúp nàng rửa mặt. Tiểu viện của Vũ Nguyệt khá nhỏ chỉ có một mảnh sân phìa trước trồng một cây Liễu trên mười năm tuổi, lại được dựng sẵn dàn cây cho mấy họ cây nhà dây leo sinh trưởng, bên dười dàn cây dây leo là một chiếc ghế dựa bằng mây. Trong sân còn có một bộ bàn đá nhỏ đã cũ nhưng vẫn sử dụng được. Tiểu viện chỉ có một gian nhà chính được ngăn làm hai phòng, một là phòng khách, hai là phòng ngủ cả Vũ Nguyệt đều bày trí đơn giản không có gì nổi bật. Do trời còn sớm, tiết trời lại sắp vào Đông nên thường có sương mù đến đầu giờ Mẹo (8h) mới tan hết. Lạc nhi bước qua cổng vòm bằng đá dẫn vào viện vài bước, hướng về phía phòng của Vũ Nguyệt mà đi, chưa đi được bao xa nàng ta nghe thấy tiếng động ở phìa đối diện. Sau làn sương mờ, Lạc nhi thấy một bóng người nhỏ nhắn mặt một bộ y phục lạ mắt màu hồng nhạt, thân hình chuyển động liên tục không ngừng. Lạc nhi hơi nheo đôi mắt lại chăm chú nhìn quan sát người kia, rồi lạ kinh ngạc đôi mắt mở to hết cỡ kia là Đại tiểu thư của nàng mà. Bộ y phục hôm qua bị tiểu thư sửa thành một bộ y phục rất lạ mắt, hai phần cổ tay được vải quấn lại, váy được cắt đôi ra, quấn quanh ở hai cổ chân cũng được vải quấn chặt lại, dấu đi hết được các vết rách trên tay áo và váy. Vũ Nguyệt thực hiện đang những động tác của những bài tập ở thế kỉ 21, những động tác này rất lạ mắt nên mới làm cho Lạc nhi hơi hoảng hốt. " Tiểu thư có phải là người không?" Đặt chậu nước lên bàn đá, Lạc nhi tiếng lại gần một chút để xem có đúng không. " Ừm ! Là ta. " Vũ Nguyệt dừng động tác lại, nhẹ nhàng đến bên người Lạc nhi. " Tiểu thư người đang làm gì vậy, lại còn dậy rất sớm nữa, người thật sự rất lạ. . ." Nàng cũng biết việc mình làm hôm nay thật sự khiến Lạc nhi giật mình nên ho khan vài tiếng rồi mới giải thích: " Ừm...ừm...ừm...Lạc nhi hôm qua ta đã có nói với ngươi rồi có một vài việc sẽ không còn giống trước đây nữa. Nhưng ta vẫn là tiểu thư của người chỉ là sau này sẽ không để ngươi phải bận tâm vì ta nữa." Dứt lời nàng cũng vừa lúc đi đến bàn đá hạ mình ngồi xuống, thoáng mỉm cười nhìn Lạc nhi hỏi: "Ngươi đã hiểu rồi chứ ?" Nàng cũng thừa biết Lạc nhi là người thông minh, thông minh mới có thể bảo vệ nàng ta sống đến bây giờ, nhưng Lạc nhi nàng ấy là phải có người khai sáng. " Nô tì đã biết, nhưng nô tì lo cho thân thể của người rất yếu, hôm qua người còn bị đánh, nếu người muốn làm gì cũng nên chờ một đoạn thời gian nữa. Nô tì thật lo lắng cho người." Nha đầu Lạc nhi đi đến bên người nàng nhẹ giọng giải thích, nàng nhìn tình cảnh này lại nghĩ đôi khi Lạc nhi nhà nàng thật ngốc. " Lạc nhi, ta tự biết sức mình ngươi không cần biểu tình như vậy. Sau này mỗi việc ta làm đều có lí do riêng của ta , ngươi phải nhớ kĩ, cái gì nên hỏi mới hỏi, như vậy mới tốt cho ngươi và ta nữa." Lạc nhi tiến đến đứng cạnh bên người Vũ Nguyệt. "Vâng, nô tì đã hiểu, chỉ là vừa rồi quá bất ngờ, lại sợ tiểu thư bị mệt, mới phản ứng như vậy" "Ta biết ngươi lo cho ta, giờ thì đi pha cho ta ly trà đi." " Nô tì làm ngay." Lạc nhi ba chân bốn cẳng rời đi đến phòng trà nước. Nàng ngữa đầu lên bầu trời hít mùi sương sớm, rồi lại cúi đầu xuống, đôi mắt trong veo thất thần nhìn về phía cây liễu. " Phong Vân Vũ Nguyệt, chỉ thêm một chữ Phong thôi nghe cũng không tệ. " Khi sinh Phong Vân Vũ Nguyệt kia ra đời , không biết mẫu thân của nàng ấy đã đặt bao nhiêu tâm tư vào cái tên này. Mong cho nàng ấy dù trong phong ba bão táp, dù cho bị áng mây che lấp vẫn phát ra ánh sáng của mặt trăng huyền ảo đầy quyến rũ mà lại kiêu hãnh chống chọi. Đêm qua lúc nàng ngủ lại vô tình tiếp nhận được toàn bộ kì ức của Phong Vân Vũ Nguyệt. Nàng giống như một khán giả đến xem bộ phim nói về cuộc đời của nàng ta. Nhìn thấy nàng ta từ khi mẫu thân mất cho đến hiện tại đều là ngây ngô mà sống. Mới hơn bốn tuổi lại bị đưa đến một nơi xa xôi thôn dã, bị những người xa lạ ngày ngày xem là trò vui mà chọc ghẹo. Chữ nghĩa lễ giáo của một cô nương bình thường lại không được dạy, cơm ăn cũng chỉ là bữa đói bữa no. Nhưng nàng ta một chút cũng không biết, chỉ ngày ngày lúc cười lúc khóc. Sinh ra tinh thần lại không bình thường, khi thế này lúc thế kia, cơ thể lại không thể tu luyện nội lực. Ngay cả gương mặt lại cũng quá đổi tầm thường còn có cả một vết sẹo dài, gả làm một tì thiếp làm công cụ ấm giường cũng khó lòng mà được. Đối với phụ thân quyền cao chức trọng của nàng cùng người đời nàng ta chính là một phế vật chỉ có kém chứ không có hơn. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, phụ thân nàng ta lại vì danh dự của bản thân, vì những lời đồn nhảm không căn cứ bên ngoài mà mình nghe được liền để con gái tự sinh tự diệt. Nàng thật sự không biết ông ta là có hay không cảm thấy hổ thẹn với mẫu thân của nàng ta. Nhưng dù sao nàng có thể sống lại được một lần nữa cũng là nhờ nàng ta bất đắc dĩ ra đi. Nếu đã như vậy nàng phải giúp nàng ta cũng như chính mình sống một cuộc đời mới. Còn nhà ngoại nàng ta lại ở quá xa không hề hay biết, chỉ biết mình có cháu gái nhưng sức khỏe không tốt được phụ thân cho ở riêng, bao lần Lạc nhi đem thư muốn truyền tin đều bị Đại phu nhân ngăn lai. " Vậy thì ngươi cứ an tâm mà nhắm mắt, ta sẽ thay người hảo hảo báo đáp họ, đòi lại cho ngươi những thứ xứng đáng thuộc về ngươi." Lãnh đạm nở nụ cười, ở cái thế giới cổ đại này chỉ cần có tiền có quyền thế thì sẽ có người kính nể , cũng chẳng khác nơi nàng từng sống là bao. Hiện giờ nàng thân cô thế cô, phải biết nhún nhường, từng bước dồn họ vào góc chết, cả quay đầu cũng không được. Vừa lúc đó Lạc nhi về đến, trên tay ngoài bưng ly trà còn có một khay đựng một bộ quần áo của nữ nhi. " Tiểu thư đây là trà phổ lê Lạc nhi pha cho người, người dùng thử. Còn đây là đồ của La quản gia đưa nói là người mau chóng thay rồi đến vấn an Lão phu nhân." Lạc nhi nhanh chóng hướng đến phía nàng mà truyền đạt lời dặn của La quản gia. " Lão phu nhân sao !" Nàng quay đầu nhìn vào bộ quần áo, hồi phủ gần một tháng nay, bọn họ không hề có chút quan tâm hay để ý gì đến nàng, sao hôm nay lại gọi nàng đi vấn an. " Vâng! Đúng là Lão phu nhân cùng các vị phu nhân đều tập trung ở viện của Lão phu nhân. La quản gia dặn dò người thay đồ mau rồi người nhanh chóng đến." " Ừm. " Nàng nhẹ gật đầu rồi cùng Lạc nhi vào bên trong phòng thay đổi y phục. Y phục mà La quản gia mang đến đều có màu xanh lam , váy màu trắng, viền cổ và tay áo có họa tiết của những đóa hoa cẩm tú cầu cũng màu xanh lam đậm nhìn trong rất hợp nhãn, đai lưng màu xanh đậm, mang lại sự dễ chịu cho người nhìn. Nàng đưa tay lướt qua tấm vải, bề mặt vải khá mỉm, hoạ tiết thêu cũng rất tinh tế, chứng tỏ đây cũng thuộc loại hàng tốt. Nàng cười nhạt, nó cũng coi như hơn bộ y phục cũ kia, mà hôm nay bọn họ lại đem đến cho nàng cũng thật là phí công nha . . . Lạc nhi giúp nàng thay y phục, sau đó cầm lược chuẩn bị giúp nàng chải đầu, Lạc nhi loay hoay một lúc thì vấn cho nàng một kiểu tóc rất cầu kì mà nàng cũng không biết phải gọi là gì. Vũ Nguyệt nhìn tới nhìn lui vẫn thấy không ưng mắt cuối cùng lại tháo xuống tự mình tùy ý dùng một sợi dây màu xanh buộc lỏng lại hai phần tóc ở mang tai, phần tóc còn lại được buộc hờ ở đuôi. Đang nhìn mình trong tấm gương cũ kĩ, nàng chợt thấy Lạc nhi đứng phía sau mình đang nở ra nụ cười ôn nhu giúp mình sửa lại phần tóc phía sau. Nàng nhờ trong kí ức của người kia từ khi nàng biết nhận thức thì đã thấy Lạc nhi luôn đi bên cạnh nàng ta, từ chăm sóc cho đến che chở và bảo vệ nàng ta. Nàng cũng nhớ rất rõ Lạc nhi trông cao hơn cả nàng ta cái đầu, nhưng sao bây giờ nhìn nàng ấy lại như đồng trang lứa với nàng còn thấp hơn nàng vài phân . " Lạc nhi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ? " Nàng quay người lại nhìn Lạc nhi . " Tiều thư năm nay nô tì đã được mười sáu tuổi rồi." Nàng nhìn tiểu thư, một đầu đầy thắc mắc không biết sao nàng lại hỏi vậy, không lẽ người quên cả tuổi của mình rồi sao. Nàng nhìn Lạc nhi kĩ thêm, nàng ấy nếu tính lúc nàng còn sống thì nhỏ hơn nàng đến sáu tuồi, nhưng ở hiện tại nàng nhỏ hơn nàng ấy đến năm tuổi. Nhưng Lạc nhi lại trông rất nhỏ nhăn không giống lắm với tuổi của một thiếu nữ tuổi sắp trưởng thành làm nàng cứ nghĩ nàng ấy bằng tuổi với mình. Nàng chợt cảm thấy trông lòng có chút chua sót, là chính cảm xúc của nàng dành cho Lạc nhi, là dành cho sự trung thành của nàng ấy, vì đi theo nàng ta mà chịu không ít khổ cực. Nàng cầm lấy tay của Lạc nhi, để ngón giữa lên cổ tay rồi bắt mạch cho nàng ta. Kiếp trước nàng là sát thủ sau lại huấn luyện sát thủ, nàng thường phải kiểm tra sức khỏe của các sát thủ để cân bằng dinh dưỡng cho họ. Tuy nói ở thời hiện đại ai lại còn bắt mạch kiểu này nhưng đối với nàng người phải làm việc trông điều kiện và hoàn cảnh luôn thay đổi, khi bị thương đâu có ống nghe hay máy móc chỉ có thể dựa vào những điều này mà tự chữa trị. Nàng dựa vào mạch tượng thì biết được là do cơ thể Lạc nhi thiếu dinh dưỡng dẫn đến không thể phát tiển tốt đúng như độ tuổi của mình. Lạc nhi thấy tiểu thư cứ như thầy thuốc thì lấy làm bất ngờ, nàng ấy từ khi nào lại biết chữa bệnh. "Tiểu thư người đang làm gì vậy ? Nô tì đâu có bệnh gì." Lạc nhi chau đôi mày khó hiểu hỏi Vũ Nguyệt. " Ngươi sao này chăm sóc bản thân nhiều một chút, đừng chỉ nghĩ cho ta. Chuyện gì cũng có ta hậu thuận cho ngươi." Nàng hướng người ra cửa vừa đi vừa nói, bỏ lại Lạc nhi phía sau nghe chủ tử của mình nói vậy thì rất sửng sốt, sau đó lại cười khúc khích, tiểu thư nhà mình lại mơ màng rồi Nhưng thật sự nhửng lời nói của tiểu thư khiến lòng nàng cảm thấy rất ấm áp. Hai người một trước một sau rời khỏi tiểu viện hướng về phía viện tử của Lão phu nhân mà đến. Giữa tháng chín đang gần cuối thu, hơi sương vẫn còn đọng lại trong không khí. Những chiếc lá yếu ớt lìa cành, khô héo nằm rải rác trên những phiến đá. Cạnh tượng này làm lòng người sinh ra một cảm giác cô đơn khó tả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang