[Dịch]Chiến Thần Vương Gia - Lãnh Vương Phi - Sưu tầm

Chương 2 : Bí Mật Của Phong Vân Vũ Nguyệt

Người đăng: 

.
Lạc nhi lau nước mắt cùng vết máu ở miệng, ngước lên nhìn tiểu thư nhà mình, nàng ở cạnh tiểu thư từ nhỏ đến lớn chịu không ích thiệt thòi. Nhưng nhớ ngày trước phu nhân đối rất tốt với nàng nên nàng đồng ý vì tiểu thư mà chịu ức hiếp. Tiểu thư từ nhỏ tinh thần lúc mơ mơ hồ hồ lúc thì rất bình thường khi thì lại nói cười một mình. Ở Minh Lăng đại lục từ bốn tuổi trở lên mọi người đều được kiểm tra nội lực, khi đến tuổi Đại tiểu thư cũng được kiểm tra nhưng là nửa điểm nội lực cũng không có. Ngày tiểu thư hồi phủ đến một bóng ma cũng không thấy, chỉ có chủ tớ hai người từ cửa sau đi vào phủ tướng quân. Rồi được một gã sai vặt nói là bên người Tam phu nhân đến chỉ đường về tiểu viện nhỏ này. Từ khi tiểu thư hồi phủ cũng không thấy có ai đến ngoài tên sai vặt kia đem đến chút điểm tâm và chăn bông mới. Bọn nha hoàn thấy tiểu thư thân một mình liền giữa hơi Tam tiểu thư cướp hết chăn bông. Nàng sợ đi gặp Tam phu nhân bọn họ sẽ ghi hận nên đành phải im lặng, Tam tiểu thư kia không biết có thù hằn gì với tiểu thư mình mà luôn kím đến gây chuyện.Sáng nay Tam tiểu thư không biết bị ai chọc giận không chỗ phát tiết lại tìm đến dùng roi đánh lên người tiểu thư. Tam tiểu thư kia dùng sức không hề nương tay chỉ hận không thể dùng thêm sức đánh đến tiểu thư ngất xỉu, mới hả dạ rời đi. Nàng sợ hãi đi tìm La quản gia, lão yêu bà kia lại cứ chậm chạp bước đi. Vừa đến nơi lại thấy tiểu thư an tĩnh như vậy ngồi trên giường, nàng thật không hiểu chuyện gì. " Lạc nhi đứng lên, cho ta xem." Nàng nâng Lạc nhi dậy cùng mình ngồi đối diện trên giường. Nàng vén tay áo của Lạc nhi lên, bàn tay thon dài, bắp tay trắng nõn nà xinh đep như vậy. Nhưng trên bắp tay lại đầy những vết sẹo cũ đã lành, vết thương mới vừa đóng vảy. Vũ Nguyệt cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Nhưng cảm giác này cùng nàng không có chút nào hòa hợp. Đây là sự thương xót mà Vũ Nguyệt kia dành cho Lạc nhi, dù sao cũng chỉ có mình nàng ta bên sống bên cạnh nữ tử kia. " Tiểu thư người đừng xem nữa, nô tì không sao, người mau mau đưa tay cho nô tì bôi thuốc cho người." Lạc nhi vội kéo tay áo xuống, đi đến bán phấn trang điểm lấy một lọ thuốc nhỏ trên bàn cẩn thận thoa cho nàng, động tác rất lưu loát. Vũ Nguyệt yên không động đẩy, suy nghĩ một chút về những sự việc xảy đến với mình Thật ra trước đây khi còn là sát thủ trong một lần làm nhiệm vụ, con mồi của nàng là một nhà khoa học. Ông ta làm việc cho chính phủ nước X, nghiên cứu và chế tạo máy móc để có thể đưa con người sang những không gian khác tồn tại song song với trái đất. Nàng phải tốn khá nhiều công sức mới tiếp cận và giết chết ông ta, lấy những tài liệu mật của công trình giao cho người bỏ tiền ra mua mạng ông ta. Nhờ vậy nàng mới biết được những thế giới song song là thật sự có, khi bị xuyên đến đây cũng không quá bở ngỡ. Cảm thấy mọi chuyện đều thông suốt, bây giờ nàng ngây cả năng lực phản kháng cũng không có. Chỉ có thể chấp nhận thay chủ nhân khối thân thể cũng như chính mình sống một kiếp khác an bình hơn. Vũ Nguyệt cuối xuống nhìn Lạc nhi đang thoa thuốc cho mình , động tác nhẹ nhàng sợ sẽ làm đau nàng. Kiếp trước nào có ai phí tâm cùng thời gian để ý đến vết thương của nàng. Cái họ để ý là nàng có rớt khỏi danh sách top 5 sát thủ thế giới. Nàng đã lập chiến công gì đã giết bao nhiêu người? Mấy năm gần đây mới quen biết với tên mắt xanh tóc vàng kia, hắn luôn đối tốt với nàng. Nhưng trong mắt hắn nàng cũng giống như một đấng nam nhi không sợ trời không sợ đất mà hắn sùng bái. Rốt cuộc củng chỉ có mình nàng cô độc, nàng thiết nghĩ ,chỉ có nhưng đứa trẻ mồ côi như nàng mới phải một mình tự lớn lên, một mình chồng chọi cuộc sống khắc nghiệt này. Vậy mà không ngờ một tiểu thư khuê các lại phải sống trong tình cảnh chỉ hơn kẻ ăn mày là có nơi che mưa gió? Vì sao người nàng ta lại nhiều thương tích đến vậy ? Cha mẹ nàng ta đâu ? "Lạc nhi, bây giờ ta hỏi gì ngươi trả lời đó đừng dài dòng , cũng đừng thắc mắc . Ngươi rõ rồi chứ ?" Nàng nhìn xem nha đầu này rất thông minh, dáng người nhỏ nhắn, mắt sáng long lanh, mày thanh môi hồng trông bộ dạng rất đáng yêu. Nàng ta lại hết lòng che chở cho chủ tử của mình nên rất vừa lòng. Lạc nhi nghe chủ tử nói vậy rất ngạc nhiên nhưng cũng "dạ" một tiếng đồng ý với nàng. " Nơi đây tên gọi là gì ? Ta tên gì, là con cái nhà ai, bao nhiêu tuổi ?" "Hồi tiểu thư, đây là Minh Lăng đại lục, Thiên Phổ quốc, năm Thịnh Trị thứ năm mươi ba, trước đây tiểu thư sống ở Tây thành sau mới được rước về đây hơn một tháng. Người là trưởng nữ của phủ Đại tướng quân Phong Nghiêm Cẩn cùng đại phu nhân Vân Thu Linh là con gái Vân gia một danh môn gia tộc rất có tiếng ở phía Nam Thiên Phổ, người được đặt tên Phong Vân Vũ Nguyệt. Lúc mang thai người sức khỏe phu nhân yếu ớt, sau khi sinh xong lại không thuyên giảm, người được năm tháng thì phu nhân cũng qua đời. Trong phủ đến ngoài kinh thành đều đồn thổi rằng là do mang thai tiểu thư, đã khắc chết phu nhân sau này chính là mầm tai họa. Lão gia sau đó lập Nhị di nương làm Đại phu nhân chưởng quản mọi việc trong phủ, tiểu thư năm nay gần tròn 11 tuổi." "Vậy sao bây giờ ta lại ở đây, sao lại bị thương như vậy ? Phụ thân có biết việc ta từ Tây thành về đây khôn? Ông ta đồng ý đưa ta đến Tây thành sao?" Nàng nhăn mi tâm, mày hơi nhướng chặn tay, dừng động tác bôi thuốc của Lạc nhi. "Đại tiểu thư vì từ nhỏ thường bệnh nên thể chất kém cỏi, sau khi đại phu nhân mất người lại ít được chăm sóc nên càng yếu đi. Khi người hơn 4 tuổi , nhân lí do người bệnh tình không bớt cùng với lời đồn thổi người khắc chết mẹ, nên Đại phu nhân xin lão gia đem người về nhà của Thúc bá ở Tây thành mà tịnh dưỡng không khí ở thôn quê. Lạc nhi ngưng một chút lại nói tiếp : "Phụ thân người không nói gì, vẫn canh cánh trong lời đồn kia nên mặc cho Đại phu nhân tự quyết. Tuy nói người là đại tiểu thư nhưng trong phủ đã sớm truyền ra người có mẹ sinh nhưng không có mẹ dưỡng, lại không được phụ thân yêu thương mới đem người đến nhà Thúc bá sống. Người lớn lại yếu ớt, tinh thần luôn không tỉnh táo, cơ thể không hiểu sao lại không tu luyện được nội lực, nên mới bị coi thường. Vị phu nhân ở nhà thúc bá nghe lời đại phu nhân hà khắc với tiểu thư mọi đều, để người sống rất thiệt thòi." Nàng ta lòng đầy chua xót, nhìn khuôn mặt của Lạc nhi . " Đại phu nhân cho người đến rước tiểu thư vì cuối tháng sau là đại thọ sáu mươi của Lão phu nhân, Lão gia muốn người nhà có mặt đầy đủ cho nên mới đưa người về. Sau khi kết thúc đại thọ sẽ đưa người về lại Tây thành, đợi người tròn mười lăm tuổi mới rước về đây ra mắt. Nhưng vết thương này là do Tam tiểu thư gây ra, nàng ta nói kể bần hàn như tiểu thư không làm đích nữ, làm tỷ tỷ, dùng roi đánh cho tiểu thư ngộ ra." Nhớ lại khoảng thời gian trước cuộc sống của chủ tớ hai người sống qua từng ngày thật đáng sợ. Nếu được nàng muốn đem tiểu thư đi khỏi nơi đây, để nàng không còn phải chịu khổ nữa. Nàng tưởng tiểu thư được về nhà cha đẻ mình sẽ bớt đi những ngày tháng cay đắng kia không ngờ còn có Tam tiểu thư kiêu ngạo kia. Tiểu thư nhà mình đúng là mệnh khổ, nàng cảm thấy thương cảm thay cho tiểu thư. " Khắc chết mẹ, cha không quan tâm, di nương chèn ép, muội muội coi thường" Nàng duỗi ngón tay trỏ đặt trên mặt bàn gõ theo từng nhịp, hay cho cái danh đích nữ. " Lạc nhi, ta vẫn là tiểu thư của ngươi, chỉ là trải qua lần này coi như ta đã chết đi sống lại. Làm một con người mới. Hôm nay La quản gia kia đánh ngươi, ta nhất định đòi cho cho ngươi cái công đạo." Nàng nhìn về phía chân trời vô tận, nàng nhất định phải làm rõ mọi chuyện, vì cuộc sống của nàng sao này cũng như vì nàng ta mà báo thù. Vũ Nguyệt đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn sắc trời chiều, mặt trời đang dần lặn về Tây. Màu cam xen lẫn màu xanh rực rỡ trên bầu trời. Nàng đột nhiên nhờ ra mình còn chưa thấy khuôn mặt của chủ nhân khối thân thể này. Tiện tay nàng lấy cái gương đồng đã cũ trên bàn ở cạnh cửa sổ. Vũ Nguyệt cầm gương nhìn thấy khuôn mặt đang phản chiếu bên trong có chút bất ngờ. Khuôn mặt trái xoăn, làn da không trắng, có thêm vài đốm tàn nhan hai bên má trái, đôi lông mày khà thô. Nhưng bù lại sống mũ cao, đôi mắt của nàng ta lại rất đẹp, một màu đen thuần túy sâu như hố đen vũ trụ, đôi mi lại rất dày, mỗi lần chớp mắt trong rất đáng yêu. Nàng ta có đôi mắt thật sự rất đẹp che lấp hết đi những khuyết điểm trên khuôn mặt. Nàng nghiêng đầu qua phải, rồi qua trái thì phát hiện bên má trái có một vết sẹo kéo dài từ mang tai cho đến xương hàm. Vết sẹo này hình như có từ lâu rồi nên chỉ còn là một lằn thẹo dài hơi sần sùi, nhưng khi nhìn nghiêng mới thấy được. " Lạc nhi vết sẹo này từ đâu mà có vậy ?" Nàng có hơi tò mò về nó nên quay sang hỏi Lạc nhi. Lạc nhi đáng chăm chú nhìn nàng thì giật mình trả lời : " Cái này nô tì cũng không rõ, chỉ là hôm đó nô tì ra ngoài mua đồ nên không có trong phủ. Khi về thấy trên mặt người đã được băng lại. Phu nhân nói là do phu nhân không cẩn thận làm bị thương người, sau đó vết sẹo đóng vẩy thì thành thế này ". Thì ra là như vậy , nàng gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó đưa gương cho Lạc nhi để lại vị trí cũ. Nàng trở về giường xem lại những vết thương. Đã không còn chảy máu nữa, nhưng nó thật sự rất rát, roi đơn đương rất khó làm vũ khí đoạt mạng người. Nhưng nó lại khiến tinh thần lẫn thể chất con người giảm do bị thương tích hành. Cả ngày hôm nay có quá nhiều vấn đề khiến cho nàng cũng cảm thấy rất mệt mỏi, mấy vết roi này cũng khiến nàng khó chịu, nhanh chóng đã buồn ngủ. Lạc nhi nhìn thấy tiểu thư tỏ vẻ uể oải liền lên tiếng : " Tiểu thư, để nô tì đốt đèn, rồi hầu người rửa mặt và đi ngủ." " Ừ !". Loay hoay một lúc cũng xong, nàng dặn Lạc nhi vài lời rồi cho nàng ta ra ngoài. Lạc nhi đi ra ngoài khép cửa phòng lại, ngước mắt lên nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, mới hôm nay mà đã hết ngày rồi sao, nâng bước chân trở về phòng mình. Vũ Nguyệt ở trong phòng vừa đặt lưng xuống giường, bàn tay không yêu phận sờ vào vết sẹo trên khuôn mặt. Sờ đến chỗ đầu vết sẹo ở mang tai, bàn tay chạm phải một lớp gì đó bong lên nàng liền ngồi dậy tiến đến cầm gương coi lại lần nữa. Nhìn trong gương, nàng dùng tay lần theo vết sẹo kéo lớp da đã bong ra từ từ. Nương theo ánh nến nàng nhìn thấy một tiểu mỹ nhân trong gương, làn da trắng sứ, mấy vết chấm đen kia đều biến mất không còn, đôi mày thanh tú không như lúc đầu, lông mi cong vút, mắt phượng dài, con ngươi đen linh hoạt, mỗi cái liếc mắt đều khiến người khác trong lòng cồn cào. Vẻ đẹp cứ như người trong tranh được một nghệ nhân tỉ mỉ vẽ ra. Lúc chân thực lúc mờ ảo khiến người ta trầm luân, tuổi nhỏ đã đẹp như vậy khi lớn nàng sẽ thế nào đây. Đặt gương xuống bàn trong lòng nàng cũng dâng câu hỏi, vì sao phải che dấu gương mặt này đến tột cùng là như thế nào. Lại cuối đầu nhìn tấm mặt nạ người trong ta, nàng thật sự không nghĩ ở thời cổ đại nay đã phát triển đến thế. Mặt nạ có khuôn mắt, chân mày, lại có thể co dãn theo kích thước thật sự là quá kinh khủng. Trước làm sát thủ nàng phải sử dụng mặt nạ thay đổi nhân dạng là chuyện bình thường nhưng không có chiếc mặt nạ nào tinh xảo như vậy. Đem tấm mặt nạ lên khuôn mặt mình, Vũ Nguyệt chỉ cần dùng tay xoa từ từ nó lại trở về như ban đầu, chỉ có duy nhất chỗ vết sẹo là đợi nó khô sẽ kết lại, đấy chính là vị trí tháo lớp mặt nạ, nàng hài lòng quay lại giường đi ngủ. Nàng nằm trên giường nhìn thật kĩ mọi thứ xung quanh lần nữa. Đại tiểu thư, trưởng nữ phủ đại tướng quân nghe thật đáng ngưỡng mộ. Nhìn xem chỗ nàng ở thế nào, mọi thứ đều cũ kĩ chỉ có cái vỏ bề ngoài. Vũ Nguyệt cười mỉa mai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang