[Dịch] Chiến Thần Biến
Chương 26 : Phong vân tế hội.
.
- Ha ha thời đại của Tam gia Đằng gia đã là quá khứ rồi, tương lai Thanh Nguyên Châu sẽ là thiên hạ của chúng ta!
Ngũ công tử Lý Cương thuộc Lý gia trong bát đại gia tộc ngạo nghễ cười lạnh nói:
- Đằng gia hổ phụ sinh khuyển tử, ta thật không rõ tại sao Vương bá bá lại để cho Vương Duy Dương hiền đệ đánh trận này, thực là quá xem trọng tiểu phế vật Đằng gia kia rồi!
Lý Ngũ công tử Lý Cương năm nay mười tám tuổi, đệ tử năm thứ hai của Chân Vũ Học Viện đế đô, Tam giai Lục cấp Đấu Sư. Thuộc loại ăn chơi trác tán, cùng một loại người với Vương Ngũ công tử Vương gia, cũng là người không xem ai ra gì.
- Lý huynh nói không sai, một tiểu phế vật Đằng gia mà thôi, lại phải để Duy Dương huynh tự mình xuất thủ, thật là quá xem trọng hắn rồi.
Người lên tiếng chính là Hoắc Văn Nghiễm thất công tử Hoắc gia trong bát đại gia tộc, năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, Tam giai Nhất cấp Đấu Sư, mặc dù còn trẻ nhưng cũng là một người ăn chơi trác táng có tiếng, hắn cùng Ngũ công tử Vương gia quan hệ rất tốt. Lần này nghe nói chuyện báo thù cho Ngũ công tử, liền la hét ầm lên muốn đi xem phế vật Đằng Phi kia chết như thế nào.
Trong những người ở đây người duy nhất không nói gì chính là một cô gái chừng hai mươi tuổi, mắt sáng môi xinh vô cùng xinh đẹp, yên lặng ngồi ở đó nghe mọi người nói, không có chen lời.
Nhưng mà những người này đều rất tôn kính đối với nàng, nàng là Đại tiểu thư Lương Ngọc thuộc Lương gia trong bát đại gia tộc, năm nay hai mươi tuổi, là đệ tử năm thứ tư của Thủy Tiên Đấu Vũ học viện, đồng thời thực lực nàng cũng mạnh nhất trong những người ở đây, là một Đại Đấu Sư duy nhất!
Tứ giai Nhất cấp Đại Đấu Sư!
Lương Ngọc không muốn chen vào chuyện này nguyên nhân chủ yếu cũng là do nàng và Đằng Vũ có quan hệ vô cùng tốt, hiển nhiên nàng biết được chuyện Đằng Vũ ghét nhất chính là người khác vũ nhục Đằng Phi đường đệ của mình.
Đằng gia cũng đồng dạng là một đại gia tộc của Thanh Bình phủ, cả Thanh Bình Phủ tính ra cũng có hơn mười thượng hào gia tộc, trong thập đại gia tộc này Thác Bạt gia thuộc vào hạng kém nhất trong. Điều này cũng là vì hoàn cảnh của Thát Bạt gia, bởi vì việc làm ăn của Thác Bạt gia rất hay xung đột với Đằng gia, căn cơ đều ở Đằng gia trấn nên bị Đằng gia áp chế rất khó phát triển.
Thanh Bình phủ cũng chỉ là một trong mười ba phủ của Thanh Nguyên Châu, diện tích Thanh nguyên Châu phi thường lớn, cơ hồ gần bằng diện tích một quốc gia nhỏ. Mà Thanh Bình phủ lại là nơi phồn hoa nhất Thanh Nguyên Châu, là nơi tụ tập rất nhiều gia tộc cường đại.
Nhắc đến cũng thật xảo hợp, cũng nhờ tai họa Lục Tử Lăng làm ra mà quan hệ giữa bát đại với nhau càng thêm tốt đẹp, còn Đằng gia cùng với Thác Bạt gia bởi vì ở Đằng gia trấn, khoảng cách với bát đại gia tộc khá xa cho nên quan hệ giữa bọn họ hẳn là phải kém hơn một chút.
Hơn nữa bởi vì năm đó Tam gia Đằng gia ngang trời xuất thế, trong thời gian ngắn Đằng gia liền trở thành gia tộc đứng đầu Thanh Bình phủ, Tam gia Đằng gia được người khác bội phục quả thật không phải là giả, nhưng ở thời điểm Đằng Vân Chí còn sống, những gia tộc này đối với Đằng gia phần lớn là ghen tỵ nhiều hơn.
Sau khi Đằng Vân Chí chết đi, hiển nhiên những gia tộc này không tiếc lời chia buồn, tôn sùng người chết vốn là rất nhiều đại nhân vật nguyện ý làm. Bởi vì người chết vĩnh viễn sẽ không tranh đoạt lợi ích với họ. (Biên: con người mà, lợi ích luôn đi đầu…)
Cho nên mối quan hệ giữa những gia tộc này với Đằng gia cũng không tính là tốt. Nếu không cũng không thể vì Vương gia mời đến mà tới chê cười Đằng gia.
Những gia tộc này cũng không ai tin tưởng thiếu gia phế vật Đằng gia có thể tạo nên kỳ tích, càng chưa nói đến đối thủ của hắn là Vương Duy Dương Vương đại công tử, mười sáu tuổi đã trở thành Tam giai Cửu cấp Đấu Sư, Đằng Phi làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm thứ hai, phía tây Đằng gia trấn, tại một nơi trống trải một lôi đài thật lớn đã sớm được xây dựng, lôi đài này dài rộng chừng ba mươi thước, có thể xem là tương đối lớn rồi.
Bốn phía cũng bố trí một khán đài, khách từ bát đại gia tộc Thanh Bình phủ cũng đã được an bài trên một khán đài tốt nhất, lúc này bọn họ cũng đã sớm ngồi ở đó nhàn nhã trò chuyện.
Còn những người đến xem, đại đa số cũng là người của Đằng gia trấn, không có vị trí tốt chỉ có thể đứng phía xa trên mặt đất mà nhìn.
Song phương chiến đấu còn chưa đến đây, bốn phía lôi đài đã tấp nập người rồi.
Đằng gia trấn mặc dù gọi là trấn nhưng thực tế khuôn viên Đằng gia trấn rất lớn, cơ hồ tương đương với một cái thành nhỏ gần mười vạn nhân khẩu.
Đằng gia nằm ở phía tây còn Thát Bạt gia ở phía đông.
Lúc bây giờ Vương đại công tử Vương Duy Dương đã đi đến trước lôi đài, bình tĩnh đứng nơi đó, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh không có một chút xao động, vẻ anh tuấn bề ngoài cũng làm không ít thiếu nữ Đằng gia trấn lâm vào mê muội.
- Nhìn xem, đó chính là Vương đại công tử Vương gia, thật là anh tuấn a!
- Nghe nói hắn là đệ tử của Chân Vũ Học Viện đế đô, thật là lợi hại, hắn mà liếc nhìn ta một chút ta cũng cảm thấy thỏa mãn a.
Vài thiếu nữ si mê bàn tán về Vương Duy Dương trên lôi đài.
Trên khán đài, đám người Thác Bạt Mẫn Hồng cùng Thác Bạt Mẫn Liệt của Thác Bạt gia thì không còn có tâm trạng tốt như vậy rồi, mặt trời đã lên cao rồi mà tiểu phế vật Đằng gia kia còn không thấy bóng dáng.
Không chỉ có thế, những người khác của Đằng gia còn chưa có đến đây.
Nếu như Đằng gia còn là thời của Tam gia Đằng Vân Chí năm đó, tin tưởng rằng cũng không ai có chút ý kiến nào, chẳng qua hiện giờ Đằng gia đã không còn thực lực của năm đó, những người này hiển nhiên là cảm thấy bất mãn.
- Giở trò gì đây, chỉ là một phế vật lại dám kiêu ngạo như thế!
Thác Bạt Mẫn Hồng lẩm bẩm nói.
Lý ngũ công tử Lý Cương cũng phụ họa theo:
- Đúng vậy, chỉ là một phế vật cũng dám ứng chiến với Duy Dương hiền đệ, thật là không biết chữ chết viết như thế nào!
Thất công tử Hoắc gia Hoắc Đồng cười lạnh nói:
- Không phải là phế vật kia khiếp sợ quá không dám tới chứ?
Đôi mi thanh tú Lương Ngọc bỗng nhíu lại, nhìn lướt qua mấy người Thác Bạt Mẫn Hồng, mặc dù không hề mở miệng nhưng ai cũng có thể cảm giác được vị Lương đại tiểu thư này đối với bọn họ có chút bất mãn.
- Quên đi, đừng vì một con người vô dụng mà hạ thấp thân phận chúng ta.
Ánh mắt Lý Cương nhìn thấy Lương Ngọc không vui liền lập tức cắt đứt những người này.
Tuy nhiên nhãn lực của Thác Bạt Mẫn Hồng lại không có tinh như vậy, vẫn khinh thường nói tiếp:
- Chờ Đằng gia lật đổ ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái phế vật này!
Lúc này bỗng dưng trong đám người truyền đến một thanh âm ầm ĩ, có người la lớn:
- Đằng Phi tới!
Mọi người trên khán đài lúc này cũng ngừng nói chuyện, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Đằng gia trấn, từ trong đó đi ra một nhóm người, ở giữa là một thiếu niên thanh tú, một thân áo vóc người có chút gầy gò, vững vàng từng bước hướng bên này đi tới.
Bên cạnh Đằng Phi đúng là thiếu nữ thiên tài Đằng gia Đằng Vũ, còn có Đằng Lôi cùng đám người trẻ tuổi Đằng gia, phía sau đó là một lão giả, long kành hổ bộ (*), chính là Đằng gia gia chủ Đằng Văn Hiên.
*: Long hành là bước đi lướt nhẹ như mây, đầu không xiên lệch, cổ không cúi xuống. Hổ bộ là đi oai vệ.
Bên cạnh Đằng Văn Hiên còn có mấy lão giả tuổi tác không sai biệt cùng đi về hướng khán đài, gia chủ Vương gia cùng gia chủ Thác Bạt gia liếc mắt nhìn nhau, vẻ ngưng trọng đều hiện lên trong đôi mắt hai người.
Theo ở bên cạnh Đằng Văn Hiên cũng không phải là người Thanh Bình Phủ, nhưng mọi người ai cũng biết, bởi vì mấy lão nhân này đều là các tộc trưởng của các đại gia tộc ở Thanh Nguyên Châu!
Là tộc trưởng, không phải là gia chủ!
Tộc trưởng chính là người có thân phận cao nhất trong gia tộc, có rất nhiều gia tộc tộc trưởng và gia chủ đều cùng là một người, nhưng nếu tách ra thì quyền lực của tộc trưởng có thể không bằng với gia chủ nhưng uy vọng của tộc trưởng thì cao hơn rất nhiều.
Mấy lão nhân này đều rất nổi danh ở Thanh Nguyên Châu, nhìn mấy lão giả này tới ngay cả đại thủ hộ Thanh Nguyên Châu lúc trước nhắm mắt dưỡng thần cũng phải đứng lên đi xuống khán đài tiếp đón.
Còn mấy gia chủ gia tộc Thanh Bình Phủ bên kia cùng các nhân vật nổi tiếng cũng lộ vẻ đăm chiêu, xem ra trong cuộc chiến này cũng không khô khan vô vị như trong tưởng tượng a.
Lão gia tử Đằng gia mấy năm nay rất ít khi lộ diện lại có thể mời những đại nhân vật này chỉ vì bảo trụ cho tôn tử của hắn?
So với ích lợi của tối cao trong đại gia tộc, đây cũng không phải là chuyện tình hiếm thấy, có lẽ tiểu tử Đằng gia kia so với trong truyền thuyết cũng không phải giống nhau.
Hai vị gia chủ Vương gia cùng Thác Bạt gia cũng bắt đầu khẩn trương lên, bọn họ vô cùng lo lắng, mấy vị tộc trưởng đức cao vọng trọng Thanh Nguyên Châu này đến đây không chỉ đơn thuần là bảo vệ cho Đằng Phi mà còn là vì trợ uy cho Đằng gia mà tới!
Chẳng lẽ lão già này nhân được tin tức, biết được chúng ta muốn đối phó với Đằng gia?
Vương gia gia chủ cùng Thác Bạt Hồng Vận cũng đều cân nhắc ở trong lòng.
Đằng Vũ nhìn thấy Lương Ngọc trên khán đài liền hướng về nàng vẫy tay, đối với những người khác thì phớt lờ như không thấy.
Tôn Thiến Thiến cười lạnh nói:
- Hừ, ra vẻ làm gì, đợi lát nữa mà lo nhặt xác đệ đệ kìa!
- Đúng đấy, thậm chí ta cảm thấy bây giờ Đằng Vũ đã không còn là đối thủ của Vương Duy Dương rồi!
Hoắc Văn Nghiễm ở bên cạnh bỗng nhiên nói.
Bên kia đám người nổi tiếng của Thanh Bình Phủ, gia chủ bát đại gia tộc cùng với đại nhân thủ hộ Thanh Nguyên Chau tất cả đều từ trên khán đài đi xuống ra mắt với mấy lão tộc trưởng bên cạnh Đằng Văn Hiên.
Tràng diện lớn như thế này cũng làm không ít người cảm thấy kinh hãi, chẳng qua là hai đệ tử gia tộc ước đấu lại có thể dẫn động nhiều đại nhân vật như vậy, thật giống như là một tế hội phong vân, phải biết rằng một người đang hàn huyên thăm hỏi này, tùy tiện dậm chân một cái cũng có thể khiến cho Thanh Nguyên châu run rẩy!
- Ha ha, ra mắt Phạm lão tộc trưởng, Phạm lão tộc trưởng luôn khỏe chứ? Còn có Hoàn Hữu Lật Lão tộc trưởng, Trương lão tộc trưởng, so với thời gian lễ mừng năm mới Thanh Nguyên Châu ba năm trước đây, tinh thần mấy vị lão tộc trưởng cũng tốt như vậy a!
Người thủ hộ Thanh Nguyên Châu híp mắt cười cùng ra mắt với mấy lão giả bên cạnh Đằng Văn Hiên. Còn lại các gia chủ của bát đại gia tộc cùng với các nhân vật nổi tiếng các giới cũng rối rít tới đây làm lễ ra mắt.
Mấy lão tộc trưởng nhất nhất hoàn lễ, thái độ ôn hòa, không có chút ngạo mạn nào, nhưng không có bất luận kẻ nào dám vô lễ đối với những lão giả này, sau lưng những lão giả này đều có những thế lực to lớn khiến cho người khác sợ hãi.
Thác Bạt Hồng Vân nhìn về phía Đằng Văn Hiên trong mắt cũng tràn đầy vẻ ghen tỵ khó hiểu, hắn không nghĩ tới lão thất phu Đằng gia này lại cùng với mấy vị lão nhân đức cao vọng trọng này có quan hệ, lại có thể mời được bọn họ đến đây.
Thần sắc của gia chủ Vương gia cũng rất bình tĩnh, tình thế hôm nay cũng như cung đã lên dây, cho dù lo lắng cũng vô dụng rồi, không bằng thản nhiên đối mặt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện