[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện
Chương 66 : Tam Hồn Thành
Người đăng: Darth Athox
.
“Đã điều tra xong.” Một người mặc áo đen cung kính nói: “Nơi đó chỉ có một ngoại doanh của Quang Minh Võ Hội, không có cao thủ gì.”
“Ngoại doanh của Quang Minh Võ Hội được đặt ở đâu?” Một cô gái đeo mặt nạ khác hỏi lại.
Giọng nói của nàng trầm trầm, mang theo một cảm giác mềm mại như cát rất đặc biệt, cái cổ thon gọn trắng trẻo như tuyết, xinh xắn ưu nhã, quai hàm tinh xảo mỹ lệ, càng tôn thêm vẻ gợi cảm. Võ phục màu đen cũng không cách nào che lấp những đường cong uyển chuyển của nàng, khí chất trong trẻo lạnh lùng càng khiến nàng thêm vẻ thần bí.
“Thuộc hạ đã điều tra, nghe nói từng có võ giả của Quang Minh Võ Hội cảm nhận được chấn động bí bảo tại đó nhưng không tìm được bí bảo, ngoại doanh vẫn được lưu lại tại đó.” Người áo đen cười khẽ một tiếng rồi nói: “Giờ nơi đó đã trở thành địa điểm lưu vong của Quang Minh Võ Hội, những người bị đưa đến đó đều là những người mới không có tiền đồ gì.”
Cô gái đương nhiên hiểu “không có tiền đồ” nghĩa là gì.
“Một cái ngoại doanh thôi, không đáng để lo.” Cô gái thản nhiên nói: “Nhưng chúng ta không thể chủ quan được.”
“Vâng!” Người áo đen vội vàng nói.
“Nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành ta sẽ đề cử ngươi tới Tiểu Hồn Đảo.” Cô gái thản nhiên nói.
“Đa tạ ân đức của đại nhân!” Thuộc hạ áo đen vô cùng vui mừng.
๑๑۩۞۩๑๑
“Võ Hồn Điện?” Đường Thiên luôn vô cùng hiếu kỳ với những thứ kỳ lạ không ngừng xuất hiện trong miệng Binh đại thúc.
“Ừ, một nơi tập trung mảnh vỡ võ hồn.” Giọng nói của Binh vẫn khô không khốc: “Muốn cường hóa võ hồn có hai cách. Một là bản thân tự cường hóa, rất nhiều thế lực đều dùng cách này. Còn một cách khác là cắn nuốt.”
“Cắn nuốt?” Đường Thiên giật mình, hai chữ này như ẩn chứa ma lực đặc biệt.
“Không sai, cắn nuốt mảnh vỡ võ hồn, từ đó giúp võ hồn của bản thân lớn mạnh lên.” Binh tiếp tục nói: “Võ Hồn Điện của trại tân binh, nói chính xác ra thì phải là một cánh cửa vào Võ Hồn Điện. Trong Võ Hồn Điện lơ lửng một lượng lớn những mảnh vỡ võ hồn từ thời cổ đại. Chúng ta không phải người đầu tiên phát hiện ra Võ Hồn Điện, kẻ phát hiện đàu tiên là binh đoàn Thiên Yết. Có điều không bao lâu sau chúng ta và binh đoàn Xà cũng tìm được cửa vào. Theo suy đoán của chúng ta Võ Hồn Điện có lẽ nằm tại một khu vực hẻo lánh không muốn người khác biết trên Thiên Lộ.”
“Còn có nơi kỳ quái như vậy à!” Đường Thiên vô cùng kinh ngạc.
“Năm đó Võ Hồn Điện bị tam đại binh đoàn lũng đoạn. Trong đó vô cùng hỗn loạn, tam đại binh đoàn cũng có rất nhiều người chết trong đó. Ngay cả binh đoàn Nam Thập Tự, ta nhớ trong mười năm có chừng ba vạn người chết trong đó. Đó là một chiến trường rất nguy hiểm.” Binh nói.
Đường Thiên lắc đầu quầy quậy: “Này, Binh đại thúc, nơi nguy hiểm thế ta không đi đâu!”
Đường Thiên cho dù vô cùng tự tin nhưng không phải kẻ ngốc. Tân binh của binh đoàn Nam Thập Tự còn mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, ngay cả họ đi vào còn chết nhiều như vậy, thực lực hắn mới cấp ba, có nhét kẽ răng kẻ khác còn không đủ.
“Thực lực của ngươi quả thực hơi yếu, có điều ta có thể đi cùng ngươi, ta là hồn tướng.” Binh đột nhiên nghiêng đầu: “Chòm sao Xà Phu đã mai một, binh đoàn Xà chắc chắn cũng suy sụp rồi. Binh đoàn Nam Thập Tự chỉ còn mình ta, binh đoàn Thiên Yết chẳng rõ còn người sống hay không, Võ Hồn Điện không biết đã ra sao rồi nữa.”
“Binh đại thúc, thực lực của ngươi có được hay không đây?” Đường Thiên vẻ mặt khinh khỉnh.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn xem?” Binh nhìn sang phía Đường Thiên.
“Muốn!” Đường Thiên thành thật đáp.
“Ta cũng muốn xem xem, nhiều năm vậy rồi không biết nó đã ra sao.” Binh suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực lực của ta khôi phục được một chút. Chỉ cần không gặp phải người của binh đoàn Thiên Yết cũng không nguy hiểm gì. Chúng ta còn có một cách nữa.”
“Cách gì?” Đường Thiên tò mò hỏi.
Binh chỉ vào Quỷ Trảo: “Mang hắn đi.”
“Nông tiền bối không phải hình chiếu à? Sao mang đi được?” Đường Thiên không hiểu.
“Dùng hồn hạch trên tay ngươi có thể giúp hắn ngưng tụ thành thực thể. Có điều thời gian rất ngắn, chỉ duy trì được ba ngày.” Binh giải thích.
“Có cách này à, sao ngươi không nói sớm!” Đường Thiên thúc giục: “Vậy chúng ta mau lên, cần bao nhiêu hồn hạch?”
“Mười viên.” Binh đáp.
Đường Thiên vội vội vàng vàng lấy mười viên hồn hạch đưa cho Binh.
Binh nhìn lướt qua rồi nói: “Cấp bậc của mấy viên hồn hạch này quá thấp, thực lực của Quỷ Trảo sẽ hạ một cấp.”
“Vậy cũng rất lợi hại rồi!” Đường Thiên nói. Thực lực của Nông tiền bối là cấp bảy, hạ một cấp vẫn còn cấp sáu, so với bản thân hắn vẫn mạnh hơn nhiều lắm. Với thực lực của Đường Thiên hiện tại, đối phó với võ giả cấp bốn bình thường không vấn đề gì, võ giả cấp năm hắn chắc chắn không phải đối thủ.
Mỗi viên hồn hạch lớn cỡ hạt đậu nành, Lục Đàn Tí Viên là tinh hồn thú hệ mộc, hồn hạch nó cũng có màu xanh biếc như ngọc. Mười viên hồn hạch tiến vào cơ thể Quỷ Trảo, hóa thành vô số tia sáng màu xanh, ánh mắt Quỷ Trảo tiền bối bỗng hóa thành một màu xanh biếc long lanh rồi từ từ tiêu tán.
Thân thể mơ hồ của Quỷ Trảo tiền bối cũng trở nên ngưng tụ hơn nhiều.
“Sau này ta có thể sử dụng như vậy được không?” Đường Thiên chỉ vào Quỷ Trảo tiền bối hỏi.
“Đây chỉ là cách ứng phó trong lúc cấp thiết thôi.” Binh nói.
Đường Thiên suy nghĩ một chút, cũng đúng, mười viên hồn hạch bán được không ít tiền, nếu lúc thường cứ dùng như vậy thật không có lợi. Giờ có hai đại bảo tiêu Binh và Quỷ Trảo tiền bối, Đường Thiên cũng yên lòng.
Binh vẫy tay, cảnh sắc xung quanh lập tức biến đổi.
Một cánh cổng ánh sáng xuất hiện trước mặt Đường Thiên.
๑๑۩۞۩๑๑
“Sao lại biến thành như vậy?” Trong giọng nói của Binh mang theo vẻ mịt mờ.
Hàng loạt cửa hàng rực rỡ muôn màu muôn vẻ, tiếng rao hàng ồn ào huyên náo, dòng người hối hả. Nơi đây không còn là vùng đất hoang dã nữa, không thể nhìn thấy hồn tướng lượn lờ bốn phía, không còn kẻ địch ẩn nấp, không còn nguy cơ bị đánh lén.
Nơi đây đã là một thành thị vô cùng phồn hoa.
Chỉ có chữ “Hồn” trong cái tên thành Tam Hồn như minh chứng rằng nơi này từng có chút quan hệ với Võ Hồn Điện năm đó.
Tâm trạng của Binh thoáng sa sút.
Không thứ gì khiến người ta cảm nhật được rõ nghĩa của câu “cảnh còn người mất” hơn lúc này. Khác với vẻ mất mát đó của Binh, Đường Thiên lại đầy tò mò.
Thành Tam Hồn hoàn toàn khác với thành Tinh Phong.
Diện tích thành Tam Hồn lớn hơn hẳn, đâu đâu cũng là những kiến trúc cao ngất ngưởng, từng mảng ngói đỏ san sát nhau như những áng mây rực rỡ chói mắt. Phong cách mọi người ăn mặc trên đường cũng khác nhau.
Song bất đồng lớn nhất ở nơi đây lại là hồn tướng, mọi người ở đây hầu như đều có hồn tướng bay quanh, ít thì một người, nhiều thì tới bảy tám. Đường Thiên lần đầu tiên thấy cảnh tượng hồn tướng đông đúc đồ sộ tới vậy, hơn nữa thực lực những người ở đây khiến Đường Thiên khá giật mình. Tới giờ, hắn thấy thấp nhất là cũng là cấp bốn. Thực lực cấp ba của hắn đi trên phố bắt mắt vô cùng, cứ chốc chốc lại có người đưa mắt nhìn lại với vẻ kinh ngạc.
Cũng có vài ánh mắt đưa tới người Binh, khuôn mặt Binh trống không, cũng dễ khiến người ta để ý.
Dụ Bảo đã sớm quan sát thiếu niên đang dáo dác nhìn xung quanh kia, ánh mắt hắn rất độc, khi hắn nhìn ra thực lực Đường Thiên chỉ có cấp ba, trái tim lập tức đập loạn, dê béo, đây chắc chắn là dê béo!
Mặc dù trên người Đường Thiên quần áo rách rưới, nhưng mới cấp ba đã có thể vào thành Tam Hồn, vậy chắc chắn là thiếu gia trong các thế gia lớn rồi. Không có thực lực cấp bốn vốn không cách nào bước vào thành Tam Hồn, muốn dùng cấp ba vào thành trừ phi có bí bảo tuyệt đỉnh vô cùng hiếm có mới thực hiện được. Lại nhìn hai vị hồn tướng bên cạnh Đường Thiên, trong lòng Dự Bảo càng thêm chắc chắn. Một tên cấp sáu, tên còn lại không phán đoán được thực lực. Dụ Bảo sống tại thành Tam Hồn lâu như vậy rồi, đã gặp qua cả ngàn vạn hồn tướng, song hắn chưa từng thấy hồn tướng nào không hề có mặt.
Thiếu gia của gia tộc lớn, lại không phải gia tộc bình thường!
Loại thiếu gia như vậy chắc chắn là dê béo! Lại nhìn bên cạnh hắn không có hộ vệ khác, chắc là tên thiếu gia này lén lút chạy ra ngoài.
“Vị thiếu gia này, ngài có muốn vào tiệm của tại hạ xem qua chút không? Cửa tiệm của tại hạ có rất nhiều trân phẩm, đều là bảo bối lưu lại từ thời cổ đại! Thiên Yết Thứ của vương triều Thiên Yết sáu ngàn năm trước, cửa tiệm tại hạ vừa mới nhập hàng. Ngay cả sâu xa hơn một chút, chắc chắn ngài biết binh đoàn Nam Thập Tự chứ, binh đoàn Nam Thập Tự nổi tiếng nhất là gì? Đương nhiên là huân chương thập tự, hoa mỹ cao quý, còn mang theo rất nhiều công dụng, cửa tiệm tại hạ vừa sưu tập được một bộ huân chương Hỏa Thập Tự , là trân phẩm do binh đoàn Nam Thập Tự ban thưởng sau khi đánh trận tại Hỏa Diễm tinh...”
Dụ Bảo múa lưỡi như lò xo, hắn biết đám thiếu gia này thích nhất là gì. Những thứ hoa mỹ, bí ẩn luôn đầy cuốn hút với bọn họ. Còn công dụng, đám thiếu gia này ai buồn để ý?
Đường Thiên dừng bước, nghe tới mấy chữ “binh đoàn Nam Thập Tự” lập tức quay sang nhìn về phía Binh.
Binh vẫn thờ ơ.
Dụ Bảo thấy Đường Thiên dừng lại bèn tiếp tục khua môi múa lưỡi: “Thiếu gia cứ vào xem thử xem, cửa tiệm nhỏ này vừa nhập thêm một nhóm trân phẩm, phải nói là trân phẩm trong trân phẩm. Có mua hay không cũng không sao, thiếu gia chỉ liếc mắt xem qua cũng đủ cho tiểu nhân hãnh diện rồi. Không phải tiểu nhân nói khoác, khắp thành Tam Hồn này, chẳng mấy nơi có nhiều hàng như cửa tiệm tiểu nhân.”
“Được rồi, vậy vào xem xem.” Đường Thiên bước vào trong cửa tiệm.
Các tiểu nhị cửa tiệm khác thấy Đường Thiên bước vào trong cửa tiệm, khuôn mặt đều lộ vẻ hả hê.
“Cái tên bán đồ đồng nát này không khéo hôm nay khai trương được rồi.” Một tiểu nhị âm thầm nói: “Hôm nay hắn vừa tới chỗ lão Tào nhập một đống phế liệu, may mắn thật đấy.”
“Không cách nào, trên đời luôn có kẻ ngốc mà.” Một tiểu nhị khác cũng cười đáp.
Cả hai cười ha hả.
Danh tiếng của Dụ Bảo trên con đường này cực kém, hắn dùng giá cực thấp chẳng biết kiếm từ đâu ra một đống đồ bỏ đi sau đó dùng nó lừa gạt những kẻ thiếu hiểu biết. Cửa hàng của Dụ Bảo là nơi phát sinh tranh chấp nhiều nhất, nhưng hắn cũng là kẻ nổi danh vô lại tại nơi này. Nghe nói có chút quan hệ họ hàng xa với cục trưởng cục trị an của thành Tam Hồn cho nên không ai dám trêu chọc hắn.
Đường Thiên bước vào trong tiệm.
Trong tiệm không gian rất lớn, trên giá gỗ bốn phía bày đủ các thứ đồ phủ đầy bụi bặm. Ly kỳ cổ quái, thứ gì cũng có, chủ cửa tiệm lại khua môi múa mép như lò xo, chỉ vào một mảnh sứ vỡ mà liên miên không ngừng, kể ra một đống lai lịch. Chủ quán lại càng chú trọng giới thiệu tấm huân chương thập tự, tinh xảo mỹ lệ, tiếc là Binh chỉ liếc qua một cái rồi chẳng buồn nhìn lại.
Về phần Thiên Yết Thứ, đây chẳng qua chỉ là một mảnh gai đồng trạm khắc hoa văn đẹp đẽ, Đường Thiên còn chẳng cảm nhận được dao động của võ hồn.
Dụ Bảo đưa ra vài món “trấn điếm chi bảo” đều không khiến Đường Thiên chú ý, trong lòng cũng hơi gấp.
Đột nhiên, Binh chỉ vào một đống đồ đổ nát hỏi: “Đống đồng nát này bao tiền?”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện