[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện

Chương 4 : Biến cố

Người đăng: Zhu Xian

.
Đường Thiên nổi giận, trong lòng hắn như có ngọn lửa cháy hừng hực, hắn tấn công càng lúc càng nhanh. Các động tác trong võ kỹ cơ sở đều rất đơn giản. Những động tác trong võ kỹ cơ sở Đường Thiên đã tu luyện đến hàng trăm nghìn lần, sớm đã trở thành một loại bản năng. Động tác của hắn thậm chí còn nhanh hơn phản ứng của đầu óc. Bộp bộp bộp! Quả nhiên không hổ là cơ sở Đường hoàn mỹ! Lúc này tốc độ ra đòn của Đường Thiên đã đạt được tốc độ cực hạn trên lý thuyết của võ kỹ cơ sở. Tàn ảnh của chiêu trước vẫn còn chưa tiêu tán thì tàn ảnh mới đã xuất hiện trong không trung. Tàn ảnh dâng lên không ngừng như hồng thủy, như muốn bao phủ A Mạc Lý. Amaury ngày càng hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn thấy được cực hạn trong lý luận. Hắn hứng thú với Đường Thiên như vậy cũng không phải vì nhàm chán. Từ lần đầu gặp nhau tự nhiên nổi hứng, hai người ra tay, về sau Amaury cứ chạy tới không biết chán, mỗi lần như vậy A Mạc Lý được lợi không nhỏ. Võ kỹ cơ sở, không ai hứng thú với nó. Trước khi gặp Đường Thiên, hắn cũng không có hứng thú. Bất cứ ai cũng biết tâm pháp quan trọng hơn võ kỹ, võ kỹ cấp cao quan trọng hơn võ kỹ cấp thấp. Chỉ cần luyện được chân lực thì thì sẽ dễ dàng học được võ kỹ qua thẻ hồn tướng. Lãng phí thời gian với võ kỹ cấp thấp là chuyện rất ngu xuẩn. Amaury vốn tu luyện võ kỹ thổ hệ cấp ba "Địa Liệt Trảm". Lần đầu gặp Đường Thiên, Amaury cảm thấy hứng thú, dùng võ kỹ cơ sở đấu với Đường Thiên, bị Đường Thiên đánh cho thương tích bầm dập. Lần đầu tiên Amaury bị người ta đánh thảm như vậy, dù là đối đầu với cao thủ số một học viện Mãnh Thú là Lương Thu hắn cũng chưa từng thảm như vậy. Sau khi trở về hắn chợt phát hiện bình cảnh mà mình gặp bấy lâu đã bắt đầu có dấu hiệu lỏng ra. Amaury vô cùng vui mừng, cũng cảm thấy hơi nghi hoặc, hắn bắt đầu vắt óc nghĩ đến nguyên nhân mà bình cảnh lỏng ra. Nguyên nhân này vô cùng quan trọng đối với việc đột phá bình cảnh của hắn. Sau hai ngày, hắn mới hiểu thì ra nguyên nhân mà bình cảnh lỏng ra là trận chiến với Đường Thiên. Amaury cũng không chắc chắn, vậy nên hắn liền chạy đến học viện An Đức, tìm Đường Thiên đánh một trận, ăn đòn lần thứ hai. Có điều lần chiến đấu này đã chứng thực suy đoán của hắn, việc chiến đấu cùng Đường Thiên quả nhiên chính là nguyên nhân. Amaury là một kẻ cố chấp, từ lúc đó, cứ sau một thời gian hắn lại tìm Đường Thiên đánh một trận. Có điều trước đây hắn thường đến nơi ở của Đường Thiên, đây mới là lần đầu tiên hắn xông tới tận trường. Sau nhiều lần chiến đấu, Amaury đã dần tìm được nguyên nhân, võ kỹ cơ sở! Bởi vì hắn phát hiện võ kỹ cơ sở của hắn càng thuần thục thì uy lực Địa Liệt Trảm cũng dần dần tăng lên. Amaury bất tri bất giác đã đột phá được bình cảnh, thế nhưng hắn vẫn không ngừng việc đến đấu với Đường Thiên. Thực lực của hắn càng lúc càng mạnh, hiểu biết về võ kỹ của hắn tốt hơn nhiều so với Đường Thiên. Với Amaury võ kỹ cơ sở rất dễ, có điều trước đây hắn không quan tâm đến nó mà thôi. Sau khi đánh nhiều trận võ kỹ cơ sở của Amaury tiến bộ cực nhanh. Nhưng hắn không thể ngờ rằng mình vẫn không đánh lại Đường Thiên. Không thắng được lần nào! Gã quái vật Đường Thiên này, võ kỹ cơ sở của y hoàn toàn áp đảo hắn. Amaury tức nghẹn ở trong lòng. Hắn là cao thủ của học viện Mãnh Thú vậy mà đánh không lại một học viên hạng bét của học viện An Đức, nếu tin này mà truyền đi thì quá mất mặt. Dù cả hai đều dùng võ kỹ cơ sở nhưng hắn cũng đã bỏ không ít công sức, nhưng sao vẫn thua? Đường Thiên không nghĩ nhiều, trong mắt của hắn, Amaury là một kẻ khó ưa, nhìn giống con trâu nhưng lại có những đặc tính của ruồi, quá phiền phức. Càng khiến cho hắn không thể tha thứ chính là con ruồi lai trâu này dám có ý đồ với Thiên Huệ! Đường Thiên giận đến phát cuồng. Nhưng lần này Amaury đã chuẩn bị rất kỹ, dù Đường Thiên có tấn công thế nào hắn vẫn đứng vững. Rõ ràng Amaury đã bỏ không ít thời gian vào võ kỹ cơ sở, giờ đây chêch lệch giữa hắn và Đường Thiên là rất nhỏ. Ở cảnh giới cao học võ kỹ cấp thấp cũng không phải là việc khó, đây cũng chính là nguyên nhân Đường Thiên bị cười nhạo vì suốt năm năm chỉ luyện tập võ kỹ cơ sở. Hai bên rơi vào thế giằng co. Tố chất thân thể hai người đều rất xuất sắc, Amaury có ưu thế về sức mạnh còn Đường Thiên có ưu thế về tốc độ và sự dẻo dai, hai bên ngang tài ngang sức. Các đòn tấn công dần dần vượt ra khỏi sự khống chế của Đường Thiên, hắn rơi vào một trạng thái vô cùng kỳ dị. Các đòn đánh của hắn thậm chí còn nhanh hơn một chút so với suy nghĩ của hắn. Lần đầu tiên Đường Thiên gặp chuyện này, nếu là lúc thường nhất định hắn sẽ rất kinh ngạc. Thế nhưng giờ hắn đang phát cuồng, quên đi hết thảy mọi thứ. Đường Thiên đã đạt đến cực hạn, tốc độ ra đòn của hắn chậm rãi tăng lên, tăng từ từ đến mức không thể nhận thấy. Amaury lập tức cảm nhận được áp lực. Hắn hơi sững sờ, suy nghĩ đầu tiên của hắn là: không thể nào! Thế nào gọi là cực hạn? Cực hạn có nghĩa là không thể vượt qua! Mà cực hạn trên lý thuyết thì lại càng không thể vượt qua! Trừ khi Đường Thiên luyện tập tâm pháp cấp ba, có chân lực cấp cao phụ trợ thì mới có thể làm cho võ kỹ đột phá được cực hạn. Thế nhưng hai bên đã giao thủ vô số lần, hắn biết rất rõ về Đường Thiên. Người này tu luyện tâm pháp cấp hai Dưỡng Khí Bí Quyết, vẫn còn một chút nữa mới đạt đến viên mãn. Khi Amaury vẫn đang sửng sốt thì trong mắt Đường Thiên lộ ra một ánh sáng lạnh thấu xương, lúc này thân hình cao to của hắn linh hoạt như một con báo. Chân hắn hơi nhún, cả người lao về phía Amaury. Amaury cả kinh, tay trái vô thức vung lên. Tay trái của Đường Thiên đánh vào tay trái Amaury, "bát" trong chưởng pháp cơ sở, đồng thời mượn lực này, thân thể giống như một con cá trơn trượt, hai chân nhanh chóng thực hiện ba bước toái bộ, "toái bộ" trong khinh công cơ sở. Hắn xuất hiện trong không khí phía bên trái Amaury như một bóng ma, vặn người, tay phải vung lên. "Giết!" Hắn quát như sấm nổ, sức mạnh từ hông truyền đến khuỷu tay rồi cổ tay, mượn thế rơi từ trên cao, tung quyền! Quyền này rất nhanh! Tựa như sao băng! Trong lúc cấp bách, thân thể Amaury nghiêng sang bên phải. Quyền này của Đường Thiên đánh vào vai trái của Amaury Sức mạnh khổng lồ ập đến, Amaury biến sắc, chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị đánh văng. Rầm! Amaury ngã phịch xuống mặt đất giống như một bao cát, trượt đi bảy tám mét sau đó mới ngừng lại. Sân luyện võ yên lặng như tờ, khuôn mặt mọi người đều dại ra. Đường Thiên vẫn giữ tư thế dùng xung quyền, Amaury đang quỳ rạp trên mặt đất cách hắn không xa, tạo thành một khung cảnh quỷ dị. Này này này... Phù phù phù! Đường Thiên cảm thấy thế giới vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng thở hổn hển của mình. Dần dần suy nghĩ đến chậm hơn một chút cũng chậm rãi tới, Đường Thiên từ từ tỉnh táo lại. Âm thanh ồn ào làm cho hắn như muốn thủng màng nhĩ. "Hắn hắn hắn..." "Ta.. trời ạ! Ta... trời ạ! Trời ạ!" "Ta hoa mắt sao? Chắc là hoa mắt thật rồi.." "Đường Đường Đường Đường..." ... Amaury lảo đảo đứng lên, trên mặt hắn tràn ngập vẻ khó tin, cánh tay trái tê dại không chút cảm giác, không biết có phải bị gãy xương không. Sao lại có thể như vậy? Sao cực hạn trên lý luận lại có thể bị phá vỡ? "Đường Thiên!" Ánh mắt Amaury chợt xuất hiện một thứ ánh sáng nóng bỏng, hắn nhìn Đường Thiên, cao giọng nói: "Đến học viện Mãnh Thú đi! Thiên tài như ngươi không nên mai một ở đây! Đến học viện Mãnh Thú của chúng ta, cơ sở Đường, ngươi nhất định sẽ tỏa sáng!" "Nói láo!" Đường Thiên trợn mắt, thân thể vững vàng như núi, chửi ầm lên: "Con trâu ngu ngốc, muốn lừa ta đến học viện Dã Thú vớ vẩn nào đó sau đó lợi dụng có ý đồ với Thiên Huệ! Nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, ta đã nhìn thấu âm mưu của ngươi!" "Đường Thiên, phụ nữ là cái thá gì chứ! Là nam nhân thì phải khai sáng được một võ đạo cho riêng mình! Đến đi, đến học viện Mãnh Thú, chỉ cần hai chúng ta hợp sức thì chắn chắn có thể sáng tạo ra một võ đạo hoàn toàn mới! Có gì hấp dẫn hơn chuyện đó chứ.." Amaury không hề từ bỏ ý định, trừng lớn mắt trâu, trên mặt tràn ngập vẻ kích động. "Hừ, con trâu ngu ngốc! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám có ý đồ với Thiên Huệ ta nhất định sẽ đánh ngươi thành thịt trâu vụn!" Đường Thiên vừa cảnh cáo vừa khinh bỉ nhìn Amaury. "Tên sa ngã này!" Amaury trừng mắt nhìn Đường Thiên hồi lâu sau đó giận dữ quay người rời đi. "Chờ một chút." Đường Thiên bỗng gọi. Bước chân Amaury ngưng lại, quay sang, trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng: "Cơ sở Đường, ta biết mà, trái tim võ giả của ngươi sẽ không cam lòng tầm thường, hãy cùng ta tạo nên một thứ võ đạo mới..." "Ôi, đỡ ta một chút." Đường Thiên vẫn duy trì tư thế khom người tung xung quyền, hít lạnh: " Vẹo lưng rồi! Ái mẹ ơi, lần này chắc phải đau mấy ngày.." Amaury hóa đá. ※※※※※※※※※※※※※※※※
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang