[Dịch]Chiến thần bất bại - Tàng Thư Viện

Chương 2 : Tấm đồng

Người đăng: Zhu Xian

.
Trời còn chưa sáng Đường Thiên đã thức dậy đúng giờ. Hắn súc miệng đánh răng sau đó bật đèn, ngồi ở bàn, mở giấy viết thư ra, cắm cúi viết. "Thiên Huệ: gần đây vẫn khỏe chứ? Ta rất nhớ ngươi. Ta rất ổn, không cần lo cho ta. Học kỳ mới đã bắt đầu, ta vẫn làm phụ giảng cho lớp kiếm thuật của Sầm lão sư. Ngươi không ở đây, ta thấy hơi buồn chán. Bọn họ khinh thường ta, ta cũng không thích bọn họ. Gần đây sức khỏe Sầm lão sư không tốt lắm, những cái khác rất đều ổn, hi vọng hắn vĩnh viễn khỏe mạnh. Dư thúc vẫn khỏe chứ? Hỏi thăm hắn giúp ta. Ta rất muốn nhìn thác nước Tinh Vân ở chòm sao Anh Tiên mà ngươi đã nói, không biết rốt cuộc nó hùng vĩ tới mức nào. Ta vẫn đang kiên trì tu luyện, có lẽ còn rất lâu, nhưng ta không nghĩ đến việc bỏ cuộc..." Hắn viết rất dài, nói về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Hắn cẩn thận gấp bức thư lại, cho vào phong bì, dán kín. Hắn cẩn thận viết địa chỉ lên: chòm sao Anh Tiên, hành tinh Bạch Hồng, thành Bạch Hồng, đường 15, học viện Bạch Hồng, lớp A năm thứ ba, Thượng Quan Thiên Huệ. Sau khi viết xong hắn dán chiếc tem đường dài đã chuẩn bị từ trước lên phong bì. Làm xong, hắn đứng dậy, đi ra ngoài sân. Không khí buổi sớm có chút hơi lạnh, Đường Thiên duỗi tay duỗi chân, đến tận khi cơ bắp toàn thân hoạt động hoàn toàn mới bắt đầu một ngày luyện tập. Hắn luyện tập quyền pháp cơ sở. Qua gần một năm tu luyện, quyền pháp cơ sở của hắn đã gần đạt tới mức hoàn mỹ. Quyền pháp cơ sở gồm ba động tác: xung quyền, thứ quyền, câu quyền. Xung quyền phát lực tốt, thế trầm cương mãnh; thứ quyền nhẹ linh hoạt mau lẹ, phối hợp với bộ pháp như bướm lượn giữa hoa; câu quyền nằm giữa hai cái trên, chú trọng góc độ ra tay. Động tác cơ sở có vẻ đơn giản nhưng trong tay Đường Thiên lại tràn đầy vẻ đẹp, đây là vẻ đẹp của sự đơn giản có được qua sự khổ luyện. Đường Thiên vô cùng chăm chú, dù luyện tập rất khô khan nhưng hắn không hề tỏ vẻ chán ghét. Toàn thân hắn nhanh chóng thấm đẫm mồ hôi, quần áo ướt đẫm, mồ hôi chảy ròng ròng theo cổ. Nhìn như có một lớp sương nhàn nhạt bốc ra từ người hắn. Hắn luyện tập nhiều lần, thỉnh thoảng dừng lại ngẫm nghĩ một chút sau đó lại cắm đầu luyện tập. Thời gian dần trôi, mặt trời nhô lên, hơi lạnh buổi sớm bớt đi rất nhiều. Đường Thiên miệt mài luyện tập. Bỗng nhiên, một hồi chuông chói tai vang lên, Đường Thiên ngừng lại, đã đến giờ! Phù phù phù! Tiếng thở dốc vang lên trong sân, hai tay Đường Thiên chống đầu gối, mồ hôi chảy xuống cằm sau đó nhỏ trên mặt đất. Lúc luyện tập quá chăm chú nên không có cảm giác gì, sau khi dừng lại hắn lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Năm phút sau, Đường Thiên mới khỏe lại sau khi kiệt sức, hắn đứng thẳng lên, hai chân như muốn nhũn ra, đi về phía cái ao ở góc sân. Trong ao chứa đầy nước, vừa đi tới bên cạnh ao Đường Thiên đã nhảy ùm vào trong. Buổi sáng nước ao lạnh thấu xương, khoảnh khắc nhảy vào trong ao Đường Thiên cảm thấy giật nảy mình. Hắn nhếch miệng, có vẻ hơi khó chịu, hắn chậm rãi thích ứng với nước ao lạnh giá. Khoảng chừng hai phút sau, thân thể hắn đã thích ứng được với nước ao lạnh lẽo, hắn ngồi khoanh chân, bắt đầu vận chuyển tâm pháp. Ở học viện An Đức năm năm, tâm pháp cơ sở của hắn đã sớm luyện thành. Không cần biết đến căn cốt, chỉ cần kiên trì bền bỉ luyện tập một hai năm là có thể luyện thành tâm pháp cơ sở. Đường Thiên căn cốt không tốt, ngũ hành cân bằng, thế nhưng hắn không lười biếng, tâm pháp cơ sở đã sớm luyện đến viên mãn. Hắn nhanh chóng tìm kiếm tâm pháp cấp hai, thế nhưng học viện An Đức chỉ dạy tâm pháp cơ sở, muốn học tâm pháp cấp hai, cần phải vào học viện cao hơn. Thế nhưng Đường Thiên không muốn lãng phí thời gian nên tìm cách khác. Sầm lão sư biết chuyện của Đường Thiên, liền mời Đường Thiên làm trợ giảng cho mình, tiền công của Đường Thiên là một cái thẻ hồn tướng có Dưỡng Khí Bí Quyết. Đường Thiên bắt đầu luyện tập công pháp cấp hai. Dưỡng Khí Bí Quyết thích hợp với những võ giả có căn cốt không tốt, ưu điểm duy nhất của nó là khí mạch dài. Đường Thiên cũng sắp luyện Dưỡng Khí Bí Quyết đến viên mãn, công pháp cấp thấp đều khá đơn giản, cần nhất là kiên trì bền bỉ, không cần quá nhiều kỹ xảo. Khí tức ấm áp mềm mại thấm vào mọi ngóc ngách của thân thể, xua tan hơi lạnh, giúp cho thân thể đã kiệt sức nhanh chóng hồi phục. Một giờ sau, Đường Thiên mở mắt ra. Hắn lại trở nên sung sức, cảm giác mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất. Hắn không lập tức đứng dậy mà tựa người ở trong ao, ngây người nhìn bầu trời xanh. Không biết lúc này Thiên Huệ đang làm gì... Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ ôn nhu nhưng hắn chóng tỉnh ra, gỡ một tấm đồng từ trên cổ xuống. Tấm đồng được buộc bằng dây đỏ, vài sợi dây đỏ cuốn vào nhau, có một sợi là mẹ bện, còn lại đều là do Thiên Huệ bện. Trong thời gian Thiên Huệ ở thành Tinh Phong hàng năm nàng đều bện một sợi dây đỏ cho tấm đồng của Đường Thiên. Tấm đồng to cỡ đồng tiền xu, có vẻ cũ kỹ, ở giữa là một hoa văn hình chữ thập bất quy tắc. Đường Thiên lật tấm đồng lại, sau tấm đồng là một dòng sông uốn lượn, dường như có vô số sao sáng lóe lên trong dòng sông. Đường Thiên nhìn vào phía dưới dòng sông, có một dãy số màu xám, chữ số rất mờ, nếu không quan sát tỉ mỉ thì khó lòng nhận thấy. Tấm đồng này Đường Thiên đeo trên người từ nhỏ, nhưng mấy năm trước hắn mới phát hiện dãy số này. Khi hắn bắt đầu luyện tập võ kỹ cơ sở thì những chữ số bắt đầu thay đổi. Phát hiện này về tấm đồng làm cho Đường Thiên rất tò mò. Mặc dù hắn cẩu thả nhưng không phải là kẻ ngốc, hắn nhanh chóng tìm được quy luật biến hóa của những chữ số. Mỗi khi hắn luyện xong võ kỹ cơ sở thì chữ số sẽ nhảy lên một chút. Từ lúc đó, hắn mới nhận ra mẹ mà trong lòng hắn rất bình thường dường như cũng chẳng bình thường. Hắn chợt nhận ra hắn biết rất ít về quá khứ của mẹ. Còn có tên khốn bỏ vợ bỏ con kia... Trong lòng Đường Thiên tràn ngập khát vọng mãnh liệt, khát vọng biết được tất cả, khát vọng tìm ra tất cả những bí ẩn. Tấm đồng là đầu mối duy nhất. Hắn bắt đầu điên cuồng luyện tập võ kỹ cơ sở, ngày nào cũng theo dõi sự biến đổi của tấm đồng. Sau khi hắn luyện kiếm thuật cơ sở tới mức hoàn mỹ thì chữ số không nhảy lên nữa. Đường Thiên thử cách khác, hắn thử tu luyện võ kỹ cấp hai, chữ số vẫn không thay đổi, đến khi hắn luyện chưởng pháp cơ sở thì chữ số mới bắt đầu tiếp tục nhảy lên. Chỉ có võ kỹ cơ sở mới có thể làm cho chữ số thay đổi. Thời gian thấm thoát trôi, hắn luyện võ kỹ cơ sở từ loại này sang loại khác, chữ số từ một vạn, hai vạn... không ngừng tăng lên nhưng tấm đồng vẫn không phản ứng gì. Ánh mắt mọi người xung quanh dần dần thay đổi, những lời châm chọc khiêu khích vang lên không ngớt bên tai, Đường Thiên cũng từ học viên bình thường của học viện trở thành kẻ lưu ban, sau lại thành kẻ siêu lưu ban. Năm năm, Đường Thiên vẫn kiên trì. Chữ số không ngừng thay đổi. Đường Thiên lại đeo tấm đồng lên cổ, hắn không nhận ra dãy số màu xám trên tấm đồng hơi sáng lên. Đường Thiên nhảy ra khỏi ao, lau khô người, mặc quần áo sạch, cầm lấy bức thư viết cho Thiên Huệ ở trên bàn, ra khỏi nhà. Nhà hắn cách học viện An Đức khá xa, sáng sớm rất ít người đi lại trên đường. Ở thành Tinh Phong chỉ có một chỗ gửi thư, đó chính là bưu cục Tín Phong ở thành nam. Tốc độ của Đường Thiên không chậm, khinh công cơ sở của hắn đã sớm luyện tới mức hoàn mỹ, thân trên của hắn không chút dao động, hai chân chuyển đông theo một tiết tấu đặc biệt. Sau mỗi bước đại khóa bộ (kỹ thuật bước chân trong bóng bàn) là ba bước tiểu toái bộ (kỹ thuật bước chân trong tennis), cứ thế lặp đi lặp lại. Bởi lúc này vẫn còn sớm nên bưu cục Tín Phong vẫn chưa mở cửa, Đường Thiên liền bỏ thư vào hòm thư trước cửa bưu cục. Chòm sao Anh Tiên cách xa như vậy, chắc khoảng ba tháng sau Thiên Huệ mới nhận được bức thư này. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng thư thái, khẽ cười, xoay người đi về phía trường học. ※※※※※※※※※※※※※※※※
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang