[Dịch]Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru - Sưu tầm

Chương 5 : Ngẫu nhiên sơ ngộ.

Người đăng: 

.
Sắc trời tối dần, một vầng trăng cong cong soi sáng, ban đêm tịch mịch tản ra hơi lạnh như băng. “Nơi đâu có chiến trường nơi đó có tang thương”, đây là định luật từ xưa không bao giờ thay đổi. Nhìn ánh lửa trùng trùng nơi chân núi, khói lửa bốn phía nổi lên, Tiêu Lăng Nguyệt cầm cương hướng tới chỗ sâu nhất phía sau rừng rậm bước vào. Có đôi khi, nàng tình nguyệt đối mặt với yêu ma hung hãn, cũng không nguyện đối mặt với nhân loại gian trá. Con người, kỳ thực so với yêu ma càng đáng sợ hơn! Trong rừng bóng cây trùng trùng, khiến cho bóng tối càng trở nên âm trầm, may mà có ánh trăng rọi sáng, nàng mơ hồ có thể thấy được một con đường nhỏ. Ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, Tiêu Lăng Nguyệt giơ trường kiếm, chém mấy cành cây ngang tầm mắt. Tiếng chuông đồng trầm thấp theo từng vó ngựa truyền ra, trong chỗ tối, tiểu yêu ào ào lui bước. Chiếc chuông đồng này là nàng trong lúc vô tình ở một ngôi miếu hoang đổ nát mà có được, chuông đồng quanh năm suốt tháng được phật quang phản chiếu, dần dà, liền có chút linh khí, cũng được coi như là một bảo vật. Gió đưa tới không khí tươi mát, mơ hồ có riếng nước chảy róc rách truyền đến. Nghiêng tai nghe ngóng cẩn thận, Tiêu Lăng Nguyệt dẫn ngựa hướng tới nguồn nước tìm kiếm. Cây chắn tầm mắt tăng dần lên, vó ngựa vẫn không chậm lại, bỏ lại phía sau thất loan bát quái, một dòng suối nhỏ dần hiện ra trước mắt. Nhảy xuống từ trên ngựa, Tiêu Lăng Nguyệt nắm dây cương, dắt con ngựa đi tới dòng suối giống như dải ngân hà điểm xuyết nhiều điểm tinh quang. Chỉ là chưa đi được mấy bước, nàng liền đứng bất động tại chỗ. Theo ánh trăng, có thể thấy bên kia dòng suối, tại gốc đại thụ, dưới tàng cây trong bóng đêm, một thân bạch y tóc ngân quang lẳng lặng nằm, không hề nghe thấy một tiếng động, bên ống tay trái, máu tươi nhuộm đỏ sậm. Mấy con đom đóm như những chiếc lồng đèn nho nhỏ, đảo quanh bên người hắn, nhất thời cảnh sắc mang thêm vài phần duy mỹ. Trường kiếm trong tay hơi hơi động, liền không nhúc nhích thêm, nhưng cũng làm Tiêu Lăng Nguyệt đang đứng ngây ngốc bừng tỉnh. Thầm hô một tiếng, sự kinh ngạc biến mất, buộc ngựa ở một bên, lấy xuống một gói đồ, Tiêu Lăng Nguyệt cầm theo trường kiếm, lặng lẽ hướng bóng trắng kia mà đi tới. Đến trước mặt hắn, cúi người thấp lưng, Tiêu Lăng Nguyệt nhẹ nhàng ngồi quỳ ở bên cạnh, nương theo ánh trăng, tinh thế đánh giá khuôn mặt trước mặt. Ngũ quan tuấn mỹ như thần, trên mặt có bốn đạo yêu văn, bóng mắt hơi hồng, giữa trán là một vầng trăng non đỏ tía. Mái tóc dài màu bạc có thể so với loại tơ lụa tốt nhất, ẩn ẩn trong đó có đôi tai, vừa thấy liền biết đây không phải là nhân loại. Cho dù là đang hôn mê, nhưng cũng không che giấu được một thân thanh lãnh, khí chất cao quý. Không hổ là đại yêu quái thuần huyết – Sesshoumaru! Trong nháy mắt, cảm giác kinh diễm tản đi, ánh mắt nàng dừng lại ở cánh tay trái nhiễm máu của hắn. Cẩn thận xuốc lên ống tay áo, một mùi máu tươi xộc vào mũi. Tiêu Lăng Nguyệt không thoải mái nhíu nhíu mày, cố nén cảm giác ghê tởm, cẩn thận coi lại miệng vết thương. Chỗ cánh tay bị chém huyết nhục mơ hồ, máu vẫn không ngừng chảy ra, với bọc đồ, lấy ra một cái hòm thuốc tự chế, Tiêu Lăng Nguyệt vì hắn mà động thủ xử lý vết thương. Tuy rằng khả năng phục hồi của yêu quái rất mạnh, nhưng cứ để máu tuôn không ngừng cũng không phải là biện pháp. Huống chi, cho tới nay, nàng thật rất thích nhân vật này, dù không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nàng không thể bỏ mặc hắn không quan tâm. Sesshoumaru – nàng luôn luôn cho rằng hắn là một yêu quái có quyền năng mạnh nhất trong thời Chiến Quốc. Không chém giết vì danh lợi, không tỏ ra muốn thay trời hành đạo, chỉ hủy diệt những gì cản đường hắn, hành tẩu luôn luôn cao ngạo. Hắn không mang tâm thuật bất chính, không bị dục vọng dụ hoặc chi phối, không tàn sát nhân loại bừa bãi. Hắn, là chân chính không nhiễm một hạt bụi, vì sở hữu khí chất ấy, mà tỏa sáng. Tâm niệm vừa chuyển, nàng lộ ra một chút tươi cười, dịu dàng như ánh trăng. Nàng xem như có phúc, Sesshoumaru có lẽ chỉ ngủ say mới lộ ra biểu cảm nhu hòa như thế. Khi ánh mắt kia mở ra, khí thế vương giả khiến người khác không dám lại gần. Đáng tiếc… Dù tài giỏi đến mấy cũng có lúc sơ suất, lại bị người em trai bán yêu cùng với thanh Thiết Toái Nha của phụ thân kính yêu chém mất một tay, biến thành chật vật, tâm cao khí ngạo như thế sao khó mà cam chịu? Chính là, muốn trở nên lớn mạnh thì phải trải qua trăm trận tắm máu, ở cửa tử tìm thấy đường sinh, mới chân chính trở nên cường đại, mới có thể ở trên cao nhìn xuống thiên hạ! Thở dài một tiếng, Tiêu Lăng Nguyệt đối với nam tử đang ngủ say nhẹ giọng nói “Hẹn gặp lại… đế vương cao ngạo” Sau đó, nàng liền đứng lên rời đi. Mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, Sesshoumaru nhất định sẽ trở thành một vương giả xuất sắc, mà nàng, bất quá chỉ là người qua đường mà thôi, rời đi, đó mới là lựa chọn tốt nhất! Đáng tiếc, nàng không có quay đầu lại, nếu quay đầu, liền có thể nhìn thấy cặp mắt màu vàng lạnh như băng mở ra. Giờ phút này, đang nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng rời đi, mâu trung thanh lãnh hiện ra cảm xúc khó phân biệt. Hơi thở này… là vu nữ nhân loại hiến vũ ở đàn tế? Ta thế nhưng lại được nhân loại cứu… Nở nụ cười trào phúng, Sesshoumaru trầm trọng nhắm lại hai tròng mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang