[Dịch]Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru - Sưu tầm
Chương 3 : Coi như là sơ ngộ.
.
Trên sườn núi, một bóng dáng tuyết sắc đang chậm rãi đi tới. Phía sau, mặt trăng to tròn dần dần hiện lên rõ ràng. Ngũ quan tuấn mĩ, mắt vàng lạnh như băng, giữa trán có ấn ký trăng non độc đáo, hai bên gò má với hai vệt yêu văn, quần áo hoa lệ, mái tóc dài ngân bạch theo gió bay bay, quanh thân tản ra một cỗ khí tức cao quý mà lãnh khốc. Không hổ danh là chiến quỷ công tử!
“Sesshoumaru đại nhân, Sesshoumaru đại nhân… đợt tiểu nhân một chút, đợi tiểu nhân một chút a!” Một tiếng la vang lên đánh tan sự yên tĩnh của màn đêm. Một con tiểu yêu màu xanh, nâng cây trượng đầu người nghiêng ngả, lảo đảo hướng về tuyết y nam yêu chạy tới.
Đôi lông mày nhíu nhíu lại, nâng tay, một cục đá bắn ra, tiểu yêu hét lên một tiếng rồi ngã gục.
“Sesshoumaru… đại nhân”
“Jaken, ầm ĩ quá!” Như bản thân hắn, một thanh âm thanh lãnh mơ hồ hàm chứa một cỗ uy hiếp, đủ để dọa chạy bất kì một tiểu yêu nào đang trú gần đó.
Bị đôi mắt vàng đảo qua, tiểu yêu màu xanh nằm sấp trên đất, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra. Sát… sát khí a!
Mím mím môi, Sesshoumaru hờ hững xoay người.
“Đi!”
“A…vâng… Sesshoumaru đại nhân…” Nghe tiếng chủ nhân, Jaken lập tức khôi phục sức sống, khiêng trượng đầu người nghiêng ngả chạy theo.
Thiết Toái Nha… Phụ thân cất nó ở nơi nào? Tại sao tìm kiếm lâu như vậy nhưng vẫn không có một chút manh mối. Sesshoumaru vẫn bước chân tao nhã bước đi, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ.
“A, Sesshoumaru đại nhân, phía trước không phải là thôn trang nơi phong ấn Inuyasha sao?” Nhìn thôn trang xa xa, ánh lửa bập bùng, dường như ở đó đang cử hành buổi lễ gì đó. Nhìn có vẻ náo nhiệt, nhân loại luôn thích làm những chuyện nhàm chán thế này.
Sesshoumaru chuyển động con ngươi, theo phương hướng tiểu yêu chỉ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.
Inuyasha? Cái tên bán yêu yếu ớt mang nửa huyết thống cao quý của phụ thân ư?
“Sesshoumaru đại nhân, ngài muốn đến xem em trai mình sao?” Trong lúc vô tình ngẩng đầu, gặp phải đôi mắt vàng đang híp lại, Jaken mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức sửa miệng.
“Không, không không! Sesshoumaru đại nhân, tiểu nhân không có nói ngài cùng Inuyasha là anh em! Cái tên bán yêu đáng chết kia vì sao cố tình lại là con của phụ thân ngài, thật khiến cho người ta chán ghét!”
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Sesshoumaru thay đổi phương hướng, không chút lưu tình lướt qua tiểu yêu mà rời đi.
Inuyasha? Đi xem cũng tốt, nói không chừng hắn có manh mối để tìm ra Thiết Toái Nha.
“Sesshoumaru đại nhân…” Nhìn chủ nhân đã hóa thành một luồng sáng bay xa, Jaken quỳ rạp trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, giơ cánh tay vẻn vẹn chỉ có 3 ngón mà la lên. Nó có thể bị chủ nhân ném, có thể bị chủ nhân đánh, nhưng quyết không thể bị chủ nhân vứt bỏ, nó chỉ muốn luôn luôn được làm tùy tùng của Sesshoumaru đại nhân vĩ đại!
Không thể không nói tốc độ khôi phục sức khỏe của Jaken có thể so với tiểu cường, thu hai dòng suối nước mắt, lấy lại tin tưởng mười phần, cầm trượng đầu người hướng bóng lưng xa xa đuổi theo.
“Chờ tiểu nhân với, Sesshoumaru đại nhân…”
Trăng tròn như cái đĩa, toả ra ánh sáng dịu nhẹ nhuộm vàng cả mặt đất.
Trên đàn tế cao cao, vu nữ một thân lễ phục xa hoa một mình đón gió. Một trận gió đêm phất qua, nàng ngẩng đầu, mặt như tỏa sáng, vạt áo theo gió mà lay động, những cánh hoa anh đào bay bay quẩn quanh thân nàng theo từng vũ điệu. Mà nàng, lúc này thần sắc lạnh nhạt, giống như từ viễn cổ cho tới nay vẫn thanh lãnh như thế, cao quý như thế, khiến cho mọi tín đồ cam nguyện quỳ bái.
Nhạc tế vang lên, nàng theo tiếng nhạc chuyển động. Tay nâng, quạt mở rộng, cử động tay áo, cất bước. Mỗi cái giơ tay, mỗi cái nhấc chân đều mang phong thái quyến rũ động lòng người.
“Minh châu tự nhiên sẽ sáng, mặt ngọc sẽ tỏa hào quang”. Đó là một lại khí chất tự nhiên, kinh diễm mà lạnh nhạt, tựa như nữ thần ánh trăng.
Đôi môi hé mở, một làn điệu cổ xưa từ miệng nàng ngâm ra. m thanh thần bí phiêu tán trong gió, truyền đi xa. Mọi người say mê lẳng lặng mà nghe, tâm thành kính hướng tới vu nữ trên đài. Chỉ là không biết, ở trên không trung, từng đám, từng đám ác linh chậm rãi hội tụ, hồn phách dần được thanh lọc theo từng lời ca, rồi hóa thành nhiều tia sáng nhỏ, bay vút lên trời cao.
Dưới ánh trăng, một bóng trắng xẹt qua, Sesshoumaru liếc nhìn vu nữ đang hiến vũ, khinh thường thu hồi tầm mắt, một khắc cũng không ngừng lại hướng về phía rừng rậm mà lao đi.
Cũng chỉ có cái tên bán yêu Inuyasha mới có thể ngốc nghếch thích cùng vu nữ đối địch. Nhân loại hèn mọn sao có thể địch nổi yêu quái cường đại?
Nhạc dừng, tiếng ca tắt hẳn, bước chân dừng lại, cánh tay thu về. Mỗi một động tác đều hết sức hoàn mỹ. Thân ảnh không nhiễm một hạt bụi, hướng dưới mọi người dưới đài thi lễ, sau đó liền rời đi.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, sáng mai nàng vẫn nên nhanh chút rời đi thôi. Hiện tại… có lẽ nên đi xem nhân vật chính bị phong ấn kia một chút.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện