[Dịch]Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru - Sưu tầm

Chương 23 : Hồ tộc Đông Hoàng.

Người đăng: 

.
Lại là một đêm trăng tròn, ánh trắng như tấm màn sa mỏng manh, nhẹ nhàng rủ xuống thế gian, khiến màn đêm thêm mông lung huyền ảo. Ở lưng chừng núi, hơi nước trắng mờ từ ôn tuyền bốc lên từng đợt từng đợt, lượn lờ trên mặt nước, theo gió núi dâng lên cao. Trong màn sương mờ ảo, có tiếng róc rách truyền đến, hiện lên một bóng nữ tử đang nghịch nước. Dưới ánh trăng, hơi nước dầy đặc khiến người khác không nhìn rõ gương mặt nàng, nhưng vẫn lộ ra một khuôn mặt thon gọn, với bờ vai trơn mượt. Lúc này, nàng như rất thoải mái tựa lưng vào tảng đá lớn cạnh suối. Dòng chảy dập dờn, cảnh xuân như ẩn như hiện gợi lên vô vàn liên tưởng. “Ah ha…” Trong bóng đêm, một giọng cười nhỏ mang theo vô hạn kinh ngạc vang lên, theo gió núi phiêu tán. “Ai?” Nhanh chóng xoay người nấp sau tảng đá, tay với trường kiếm, cũng không quên chìm thân mình vào trong nước, ngăn cảnh xuân lộ ra, Tiêu Lăng Nguyệt cảnh giác nhìn bốn phía. Thanh âm đột ngột vang lên khiến cho màn đêm yên tĩnh xôn xao, vài con chim nháo nhác bay lên. Ở cách đó không xa, tuyết y nam yêu đang nghỉ ngơi mở đôi mắt vàng, đứng dậy đi về phía ôn tuyền. “Jaken đại nhân, Sesshoumaru đại nhân đi đâu vậy?” Tay cầm bắp ngô đang ăn dở, Rin kỳ quái hỏi tiểu yêu đang ngồi bên cạnh nướng ngô. Nhìn phương hướng chủ nhân nhà mình biến mất, tiểu yêu nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, nhất thời hiểu ra, bày ra bộ mặt khinh thường đối với tiểu cô nương. “Ngươi là tiểu hài tử thì biết cái gì. Sesshoumaru đại nhân là một đại nam yêu bình thường, tất nhiên là cũng có những nhu cầu bình thường, nhớ ngày đó, rất nhiều nữ yêu xoay quanh ngài, chậc chậc chậc…” Hồi tưởng lại, tiểu yêu không khỏi có chút hoài niệm. Nhưng… đại nhân nhà nó khi nào thì lại có hứng thú với nhân loại? Gãi gãi đầu, không hiểu, tiểu yêu lại nâng bắp ngô nướng vàng óng ánh trong tay lên cắn. Uhmm… đồ ăn nhân loại cũng không phải là quá khó ăn! Trong màn sương, Tiêu Lăng Nguyệt hơi cau mày, tiếng cười kia, có chút quen thuộc, giống như là thật lâu trước đó đã từng nghe… “Aizzz, Tiểu Nguyệt Nguyệt đã quên ta rồi sao?” Cùng với hơi thở cường đại là một bóng dáng lặng yên xuất hiện bên cạnh bờ suối. Mái tóc màu tuyết trắng dài đến mắt cá, vài sợi bay bay theo từng bước đi, không hề báo trước, hiện ra dưới ánh trăng. Khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi mắt phượng ánh tím nhỏ dài hơi hơi hếch lên, nửa đóng nửa mở, có vẻ lười nhác nhưng lại mang theo khí phách vương giả đặc trưng. Thân hình cao lớn, phủ lên đó là một kiện hồng bào hoa lệ. Trên áo thêu một con cửu vỹ hồ đang lười biếng ngửa đầu ngắm trời đất. Họa tiết ấy linh động có hồn, phảng phất như tùy thời, cửu vỹ hồ sẽ đứng lên bay đi. “…” Vẻ mặt rung động nhìn nam tử tuyệt sắc đột nhiên xuất hiện, Tiêu Lăng Nguyệt quên cả mở miệng. Làm sao có thể… Có vẻ như cực kỳ vừa lòng với phản ứng của đối phương, nam tử mỉm cười, nụ cười ấy làm dung nhan hắn thêm bừng sáng khiến cho ngay cả ánh trăng cũng ảm đạm. Nhất tiếu, khuynh thành! Tao nhã nâng bước chân, định đi về phía nàng, nhưng mà, còn chưa kịp hạ bước, một bóng dáng không tiếng động đã xuất hiện chắn trước mặt hắn. Dung mạo tuấn mỹ, hai hàng yêu văn độc đáo, đôi mắt vàng lạnh lùng híp lại, quanh thân lặng lẽ phát ra một cỗ sát khí. Không giận mà uy. Đôi mắt phượng hơi hơi di chuyển trên vật cản trước mặt. Ánh mắt kia phong tình vạn chủng, cười như không cười chống lại cặp mắt vàng lạnh như băng. Hai nam tử tuyệt sắc, cứ như vậy yên lặng đánh giá đối phương. Một nghiêng nước nghiêng thành, một phong hoa tuyệt đại. Trước dung mạo, phong thái của hai người, ánh trăng cũng tự cảm thấy xấu hổ, lặng lẽ trốn sau đám mây, bầu trời nháy mắt liền mất đi ánh sáng bạc, chỉ còn lại một màn đêm đen. Lúc Sesshoumaru xuất hiện, một khắc kia, Tiêu Lăng Nguyệt đã phục hồi tinh thần, thừa dịp song phương còn đang bận đánh giá nhau, nàng cấp tốc trốn ra sau tảng đá thay bộ kimono sạch sẽ mà trước đó tiểu yêu đã tìm về. Ở thời điểm bản thân đang tắm có người quấy rầy, đáng đánh hơn lại là hai gã nam yêu, nàng vô cùng bực bội. Nhưng không phải là ai khác mà cố tình là hai vị trước mắt này, nàng cũng không có biện pháp trách cứ… “Tây quốc, khuyển tộc?” Một giọng nói êm ái, hòa nhã cất lên nhưng lại giấu không được trong đó ngữ điệu đặc trưng của bề trên. “…” Không trả lời, Sesshoumaru híp hai mắt, ánh nhìn sắc lạnh càng thêm thâm trầm, mái tóc bạc không gió tự lay động. Hơi thở đó, tuyệt không phải là nhân loại! Kẻ nào, lại sâu không lường được như vậy… Mặc một bộ kimono trắng với những họa tiết màu lam, đi đôi guốc mộc, Tiêu Lăng Nguyệt nhẹ nhàng bước tới. Biết mặc kimono thì hành động không tiện, nhưng bộ y phục vu nữ duy nhất còn lại của nàng cũng đã sớm thành một đống vải dùng để băng bó vết thương rồi. “Đông Hoàng điện hạ.” Hạ thấp lưng, nàng hiếm khi được một lần cung kính hành lễ. Có vẻ như giọng nói nhẹ nhàng của nàng đã xua đi bầu không khí giương cung bạt kiếm đang diễn ra, tâm tình ánh trăng cũng tốt lên, lại nhô ra. Nhất thời, hai đạo ánh mắt không hẹn mà cùng chuyển qua vị nữ tử nọ. Sở dĩ dễ dàng dừng tay, có lẽ là vì cả hai đều không muốn yêu khí của mình gây thương tích cho nàng. Hồ tộc Đông Hoàng? Truyền thuyết yêu hoàng mà phụ thân từng nhắc tới? Sesshoumaru lạnh lùng mím môi mỏng, mắt vàng tránh không khỏi suy nghĩ sâu xa. Nếu nói không giật mình kinh hãi thì là tự lừa mình dối người, nhưng điều làm hắn để ý hơn cả là hai người nhìn như có vẻ nhận thức nhau. Một vu nữ bình thường cùng một yêu hoàng cao cao tại thượng, rõ ràng là không có khả năng… Không để ý đến nữ tử trước mắt cố ý đem thân phận của mình tiết lộ cho tuyết y nam yêu ở bên cạnh, khóe môi hắn nhấc lên càng sâu. “Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng sao lại xa cách với Cô* như vậy?” Giọng nói ấm nhuần như hương vị rượu ngon, đôi mắt tím như biết cười, mang theo dụ hoặc, khiến người khác trầm luân. *Cách xưng hô ngày xưa của các bậc đế vương Bị hắn dùng sắc đẹp quyến rũ, đáy mắt hơi hơi lóe lên tia sáng, nàng nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh. Tiêu Lăng Nguyệt nhíu mi, không vui ra tiếng: “Sư phụ, người lại dùng mị thuật với ta!” Thanh âm như oán như giận, rõ ràng là vô cùng bất mãn nhưng lại giống như làm nũng. Người này, là người nàng toàn tâm ỷ lại! Đôi mắt đen kia không chút nào che giấu ý cười chân thật, vui sướng rõ ràng như thế, hắn nhìn thấy… lại có chút chướng mắt. Đôi mắt vàng càng thêm lạnh lẽo, không hiểu tại sao lại cảm thấy tức giận, Sesshoumaru xoay người rời đi. Hồ tộc Đông Hoàng ư? Hừ, một ngày nào đó, hắn sẽ còn lớn mạnh hơn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang