[Dịch]Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru - Sưu tầm

Chương 11 : Thợ rèn đao toutousai.

Người đăng: 

.
“Ùm bò…” Một tiếng bò rống vang lên, phá tan không khí trầm mặc. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì từ thấy trên không trung xuất hiện một lão quái nhân cưỡi con bò tam nhãn, tay cầm một chiếc chùy dài phi thẳng xuống, tung lên một trận bụi. “Oh, là Toutousai!” Phẩy phẩy tay áo trước mặt xua đi đám bụi chắn mất tầm mắt, Tiêu Lăng Nguyệt mới nhìn rõ người vừa rơi xuống. Nàng biết Toutousai cũng không có gì kỳ lạ. Ở đây hơn bốn chục năm, vì tìm kiếm phương pháp trở về, nàng đã đi khắp đại giang nam bắc, xem qua vô số điển tích dã sử, tự nhiên cũng bái phỏng qua rất nhiều cao nhân ẩn sĩ, trong đó đủ cả nhân loại lẫn yêu quái, mà Toutousai đúng là một trong số những người nàng đã gặp qua. “A, đây không phải là Lăng Nguyệt sao?” Lão ngồi khoanh chân trên lưng vật cưỡi, tùy ý nói. “Đã lâu không gặp, lão tiền bối!” Ngồi trên lưng ngựa, Tiêu Lăng Nguyệt hơi hơi hạ thấp người xem như hành lễ. “Ồ, đây là đứa ngốc Inuyasha đi?” “Này! Lão già, ngươi muốn chết sao?” Đối mặt với xưng hô của lão, tên bán yêu nào đó phẫn nộ, túm lấy cổ áo của lão, hung hăng lắc lắc. “Inuyasha, không được khi dễ người già!” Kagome ở một bên lên tiếng quát. “A, dừng tay, dừng tay, Inuyasha thiếu gia. Ông ấy là thợ rèn Toutousai đó!” Một con bọ chó không biết ở đâu chui ra, nhảy nhảy lên hô. Ở một bên thưởng thức trò khôi hài, Tiêu Lăng Nguyệt đạm bạc cười. Ai… Khi không lại gặp được mấy nhân vật chính, nàng tính là muốn mượn mảnh ngọc Tứ Hồn nghiên cứu một chút, nhưng tình huống thế này thì… Có lẽ nên bỏ ý định đi thôi! “Hắn đến!” Toutousai hô to một tiếng, thoát ra khỏi kìm kẹp của mỗ bán yêu, lùi ra sau. Nghe tiếng, Tiêu Lăng Nguyệt nhìn qua, trong đầu thoáng hiện ra vài hình ảnh. Đúng rồi, hình như có một đoạn như thế này. Như vậy, người tới sẽ là… Che dấu sự kích động trong lòng, Tiêu Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn. Trên không trung xuất hiện một tuyết y nam yêu cưỡi yêu thú song đầu. Mặt mày thanh lãnh, mắt vàng lạnh như băng ẩn ẩn vài tia sát khí, giờ phút này hắn đứng trên không trung lạnh lùng nhìn những người bên dưới. Hắn tức giận! Nam nhân này lúc nào cũng lạnh lùng, ánh mắt hững hờ đối với mọi sự việc mà cũng có lúc tức giận ư? Không nóng lòng rời đi, Tiêu Lăng Nguyệt thúc ngựa đứng tránh ở một bên, lẳng lặng quan sát. Phía trước, hai huynh đệ đang giao thủ, mỗ bán yêu đang tránh trái tránh phải, vẻ mặt rất chật vật, đối lập với hắn, cũng một hồng y tóc bạc, nhưng động tác tao nhã, hoa lệ. Cái gọi là "khác nhau một trời một vực" chính là như thế này đi! Một đại yêu quái như Sesshoumaru, cho dù có ai bắt chước cũng không bắt chước được sự cao ngạo của hắn. Mỗi hành động đều toát ra khí thế, phong phạm của một vương giả chân chính. Khí chất ấy, ai có thể sánh bằng? Chăm chú theo dõi mọi cử động của bóng trắng ấy, Tiêu Lăng Nguyệt bất tri bất giác nở nụ cười. Cường giả của nàng, thần tượng của nàng! Mà đối với mấy nhân vật chính, nàng chưa nói tới thích, chỉ cảm thấy thắng lợi của bọn họ bởi vì bọn họ là nhân vật chính, bởi tác giả muốn như vậy. Cho dù bọn họ có thực lực để thắng, nhưng so với Sesshoumaru mà nói, bọn họ quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hắn khinh thường xuống tay. “A, trốn mau, trốn mau!” Đại chùy đập mạnh xuống mặt đất, nháy mắt, mặt đất dấy lên ngọn lửa hừng hực. Tiêu Lăng Nguyệt kịp thời tạo kết giới bảo vệ, lúc này nhìn lại thì đã không còn bóng dáng của Toutousai và nhóm Inuyasha. “Muốn chạy?’ m thanh lạnh rợn người vang lên, Tiêu Lăng Nguyệt quay lại, đập vào mắt nàng là đôi con ngươi màu vàng tràn đầy tức giận. “A, cái kia… Lần trước cám ơn ngươi!” Dưới ánh nhìn lành lạnh của hắn, lần đầu tiên, Tiêu Lăng Nguyệt biết cảm giác trái tim đập loạn. Vì sao… Sao lại thế? Cảm giác lạ lẫm này từ đâu đến, khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ! “Ta chỉ đi ngang qua!” Sesshoumaru ném lại một câu ngắn gọn rồi xoay người rời đi. A, biết ngay mà… Nhưng mà nàng còn tưởng hắn khinh thường không thèm mở miệng cơ! Tiêu Lăng Nguyệt cười tươi như hoa, đối với bóng lưng đang rời đi hô lớn: “Sesshoumaru, ta tên là Tiêu, Lăng, Nguyệt!” Thân ảnh màu trắng khẽ dừng lại một chút, rồi nhảy lên yêu thú, một trận phong yêu nổi lên nháy mắt đã không còn bóng dáng. Tiêu Lăng Nguyệt! Hắn sẽ nhớ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang