[Dịch]Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế - Sưu tầm
Chương 72 : 59.5: Miêu đích dạng đích thiếu niên
.
Chuyển ngữ: Nuy
****
Lúc hai người trở lại, có mấy người tiến lên đón, thấy Sở Thanh sóng vai đi với Cận Hi, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó từ từ nói với Cận Hi: "Thủ lĩnh, hôm nay, căn cứ bên kia cử người tới, em nói ngài không có ở đây, có chuyện gì thì chờ ngài trở lại rồi nói, nhưng những người đó lại rất không nể tình, mang đi bảy, tám người dị năng phái nữ, những người dị năng kia mơ hồ đều là người dị năng cao cấp cấp 1."
Đối với một trụ sở mà nói, quan trọng nhất chính là người dị năng cao cấp, hiện tại, thời kỳ đầu mạt thế mà có người dị năng cao cấp đã là vô cùng hiếm thấy, mà những người đó lại mang đi bảy, tám người, đã là một đả kích mang tính hủy diệt đối với một căn cứ quy mô nhỏ rồi!
"Xảy ra chuyện gì?!" Nghe như vậy, ánh mắt Cận Hi mang theo tia tàn bạo, hắn biết sau khi mình đi ra ngoài có thể sẽ gặp chuyện không may, nhưng lại không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lá gan của những người này càng lúc càng lớn mà, cho nên mới có gan đi động vào thủ hạ của hắn, quả nhiên là chán sống!
"Thủ lĩnh, mấy ngày trước ngài không chịu để cho họ mang người của chúng ta đi, cũng đã cùng bọn họ kết làm lương tử (?), hôm nay không biết là tên phản đồ nào đã đem tin tức ngài rời đi cho người bên kia biết, kết quả là bọn họ liền thừa dịp ngài không có ở đây mà dẫn người tới chỗ này cướp người!" Tiểu Thất nói vô cùng tức giận, bọn họ đều là tự nguyện thành người của thủ lĩnh, đối với thủ lĩnh là kính sợ có thừa, bây giờ lại xuất hiện phản đồ, trong lúc nhất thời làm cho Tiểu Thất khó mà chấp nhận!
"Nhất định phải tìm ra phản đồ cho tôi." Ánh mắt Cận Hi lạnh như băng, vốn là cặp mắt mèo thật to khẽ híp lại, mang theo mấy phần sát khí, làm cho người ta thấy sợ hãi từ tận nội tâm: "Tìm được thì đừng động hắn, tôi sẽ đích thân xử lý."
Sau khi mọi người nghe thế đầu bất giác lạnh run, ở trong lòng âm thầm thấp một cây nến cho người kia, để cho thủ lĩnh tự mình xử lý? Ha hả, sợ rằng tên kia sẽ hối hận vì mình là người đi!
Quả nhiên, sau khi lệnh của Cận Hi ban ra, phản ứng của mọi người rất nhanh, không tới nửa giờ thì một người bị xách tới lều của Cận Hi, Sở Thanh nhìn thấy người kia có chút quen mắt, ngay lập tức cô nhớ tới, người này chính là người mà cô đã gặp ngày hôm qua khi tới lều Cận Hi, khi đó tầm mắt của ông ta vẫn luôn rơi trên người cô, đoán chừng là vì xem cô đến tốt cùng có phải con gái hay không đi!
"Tới, nói một chút, mày là ai, tại sao lại đi báo tin cho cái căn cứ kia?" Mặc dù căn cứ là chỗ tránh nạn, nhưng bởi vì người lãnh đạo bất đồng, tính chất cũng không giống nhau.
Giống như căn cứ ở thành phố A và thành phố B, lãnh đạo của bọn họ đều là người quân đội có dị năng, cho nên, sẽ có thật nhiều ưu đãi đối với người dị năng, nhưng mà căn cứ ở đây lại là do người bình thường lãnh đạo, vì vậy nô dịch người dị năng, vừa hy vọng sẽ tìm được bí mật dị năng từ trên người bọn họ, để cho mình có thể có được dị năng có ích với bản thân, nói đơn giản thì đều là một bọn điên khát vọng dị năng!
"Tôi, tôi không biết ngài nói gì, thủ lĩnh, cái gì mà báo tin căn cứ, tôi...Tôi đến chỗ này đã hơn nửa năm, làm sao sẽ phản bội căn cứ đây!" Âm thanh của người đàn ông kia vô cùng vô tội, giống như thật sự bị oan uổng vậy, nhưng Sở Thanh lại biết, ông ta vẫn luôn nói dối, bởi vì cô thấy được thần sắc chột dạ từ trong mắt của ông ta.
"Mày không nói sao? Như vậy tao cũng có rất nhiều biện pháp để mày mở miệng." Cận Hi hờ hững ngồi giữa ghế sa-lon, ánh mắt sáng quắc nhìn kẻ đang quỳ trên đất: "Tiểu Ngũ xử lý cho thật tốt nha, bây giờ tôi lại tò mò đến tột cùng ông ta có bao nhiêu chuyện giấu diếm!"
Sau khi người thiếu niên Tiểu Ngũ kia được điểm danh, mặt không biểu tình đi tới trước mặt người đàn ông kia, một cước đạp lên bàn tay ông ta, chủy thủ trong tay không khách khí đâm xuyên qua lòng bàn tay của ông ta, hiển nhiên hành động lưu loát đó cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện như thế này.
"Chậm đã." Lúc Tiểu Ngũ sắp hạ đao thứ hai, thì Sở Thanh ngăn động tác của cậu ta, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, thì vỗ vỗ thân thể của Bạch Nha, sau đó chậm rãi nói: "Bạch Nha, lần này cho mày chơi một hồi đó, nhớ đừng đùa chết, cũng đừng làm cho ông ta nói không ra lời."
Sau khi Sở Thanh nói xong, Bạch Nha luôn giống như con chó lớn nhu thuận đột nhiên hung bạo lên, nó nhảy tới trước mặt người đàn ông, cũng không có muốn giết ông ta, mà cắn vào chủy thủ cắm trên tay ông ta, dùng sức rút ra.
Nhìn máu tươi văng tung tóe, sắc mặt người đàn ông vô cùng khó coi, ông cho rằng chỉ cần không nói thì những người này tuyệt đối sẽ không giết chết ông, nhưng mà bây giờ ông ta mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi, người thì tuyệt đối sẽ không giết chết ông ta, nhưng nếu là một con thú dữ trước mặt này thì thế nào?!
"Hiện tại cho ông một cơ hội cuối cùng nói ra những gì mình biết, nếu không, chờ một hồi nữa cùng Bạch Nha chơi vui vẻ nha." Âm thanh Sở Thanh mang theo vài phần vui vẻ, nhưng rơi vào tai người đàn ông kia thì lại giống như tiếng cười của ác ma, cùng sói trắng chơi, chơi đến hết mạng ông hay sao hả?!
"Tôi...."
"Không nên nói với tôi không biết gì, có biết hay không thì chính ông hiểu rõ, nếu như không nói ra được đáp án như tôi muốn, như vậy sắp tới ông sẽ đối diện với tình huống tuyệt đối sẽ không như ông hy vọng đâu." Tính tình Sở Thanh không tốt, nhất là vào hôm nay gặp phải loại chuyện này, dưới tình huống đó, tính tình của cô sẽ đặc biệt càng không tốt chút nào!
"Tôi nói!" Người đàn ông kia biết hiện tại không nói không được: "Là tôi báo tin cho căn cứ, bọn họ nói chỉ cần tôi giúp bọn họ tìm được tài liệu thí nghiệm thích hợp, như vậy bọn họ sẽ lập tức thả vợ và con gái của tôi ra, tôi cũng không còn cách nào khác a!"
Ông ta cũng là người, cũng có vợ con, cho nên ông ta mới lựa chọn ích kỷ hy sinh mạng sống người khác để thành toàn cho mình.
Cách làm của ông ta không có sai, chẳng qua là quá mức ích kỷ, mà chỗ này tuyệt đối sẽ không tha cho người ích kỷ như vậy, bởi vì bất cứ ai, ở dưới bất kỳ tình huống nào cũng không cam tâm tình nguyện bị người khác tùy ý quyết định tính mạng, là con người thì sẽ không thể chấp nhận, cho nên, sau khi hỏi được đáp án mà bọn họ muốn, thì người đàn ông kia trực tiếp bị ném ra khỏi căn cứ.
"Kế tiếp phải làm sao đây?" Mặc dù Sở Thanh cũng không muốn nhảy vô vũng nước đục này, nhưng chuyện này cũng có một phần trách nhiệm do cô, cho nên tuyệt đối không có cách nào buông tay dễ dàng!
"Cậu sẽ giúp?" Mặc dù không biết Sở Thanh có bản lĩnh gì, nhưng có thể trôi nổi trong nước hai ngày không chết, vậy thì cậu ta thật sự có bản lĩnh, có một trợ lực mạnh như vậy làm sao mà không muốn.
"Tất nhiên, bởi vì chuyện ngày hôm nay cũng có trách nhiệm của tôi." Thật ra thì từ trong lời nói của Cận Hi và Tiểu Thất mà Sở Thanh hiểu được, nếu như không phải do Cận Hi rời đi, như vậy chuyện kế tiếp cũng sẽ không xảy ra, nếu cô là nguyên nhân gây ra, dĩ nhiên là sẽ không thể bàng quan đứng nhìn!
"Nếu như vậy thì cám ơn cậu!" Nghe được đáp án khẳng định của Sở Thanh, rốt cục trên mặt của Cận Hi cũng nở nụ cười, nếu tất cả đã được quyết định tốt rồi, thì bọn họ cũng nên khởi hành đến căn cứ kia, chuẩn bị thật tốt mà đón thủ hạ của mình về.
*
Sau khi đi tới căn cứ, mọi người nhìn thấy Cận Hi đến thì vô cùng cảnh giác, mặc dù lúc nhìn qua Sở Thanh có chút xem thường, bất quá khi thấy Bạch Nha bên cạnh cô, thì cảnh giác trong mắt cũng nhiều thêm mấy phần, con sói trắng kia vừa nhìn đã biết không phải giống (*loài) thường, đoán chừng nếu bị con sói trắng kia để mắt tới, kết quả của bọn họ cũng sẽ vô cùng thê thảm!
"Cận Hi, bọn họ rất sợ cậu đi?" Nhìn mấy ánh mắt của họ, Sở Thanh hoàn toàn không có tính tự giác nào, lạnh nhạt hỏi người đàn ông bên cạnh, sau đó, quả nhiên ngay lập tức có thể thấy được sự sợ hãi rõ ràng trong mắt người xung quanh, giống với tưởng tượng của cô, mặc dù không biết tại sao, nhưng những người đó thật sự rất sợ Cận Hi!
Nghe Sở Thanh hỏi, Cận Hi không trả lời ngay, mà tùy ý nhìn mọi người xung quanh, một lúc lâu mới từ từ mở miệng nói: "Những người này không phải là sợ tôi, mà là sợ dị năng của tôi. Dị năng của tôi có thể khống chế bọn họ tự giết lẫn nhau!"
Trước kia người trong căn cứ đã từng xem thường Cận Hi, cho nên mới tự tin đi tới chỗ Cận Hi bắt người, cũng chính là lần đó Cận Hi đánh một trận thành danh, đám người đến bắt người thì toàn quân bị diệt hết, ngay cả một người sống cũng không có, chỗ đó đơn giản trở thành 'tràng Tu La'.
"Dị năng thật tốt." Đích thật là không tệ, dị năng như vậy, bất kể là ai cũng sẽ muốn, nhưng nếu như cô đoán không sai, thì dị năng này có tính hạn chế rất lớn, nếu không, hiện tại căn bản không cần Cận Hi xuất hiện ở đây, mà là trực tiếp khống chế mấy người này đem thủ hạ của hắn trở về.
Nhìn Sở Thanh không chút sợ hãi nào, ngược lại lại khen ngợi dị năng của hắn, Cận Hi ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tai của hắn hơi đỏ đỏ.
"Hoan nghênh, thật sự vô cùng hoan nghênh, Cận thiếu (*) đại giá quang lâm, thật không thể tiếp đón từ xa." Đột nhiên vang lên âm thanh của một người đàn ông, mặc dù trong giọng nói nghe hết sức khách khí, nhưng Sở Thanh lại cảm giác được rất rõ ràng, người này tuyệt đối không phải là bạn, chẳng những không phải là bạn, mà còn có thể là kẻ thù!
(*) Cận thiếu: Cận thiếu gia, một cách nói tỏ ý tôn trọng, cung kính đối với thiếu gia (cậu ấm) của một gia tộc lớn
"Cận thiếu? Với xưng hô này thì Cận mỗ không dám nhận, còn mong Kim đại ca thả thuộc hạ của tôi ra." Cận Hi nhìn người trước mặt, mặc dù trong lòng chán ghét hắn, nhưng vẫn như cũ không có xé rách da mặt: "Kim đại ca, lương thực cho thuộc hạ dưới quyền không nhiều lắm đi, nếu như hai ba ngày đầu chiếu cố thuộc hạ của tôi, tôi cũng sẽ băn khoăn."
Sở Thanh thấy vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên, trong mắt mang theo tia vui vẻ, Cận Hi đích xác đủ ngoan (*hung hãn), ý của hắn là nói vị Kim đại ca này thực lực không đủ, ngay cả mấy thuộc hạ của hắn cũng không nuôi nổi sao?
"Thả một ít thuộc hạ của Cận thiếu ra cũng không phải là không được, bất quá Cận thiếu biết rõ Kim mỗ là người làm ăn, mà người làm ăn thì tự nhiên sẽ thích đưa ra giá để trao đổi, nếu muốn mang người đi, tất nhiên là phải lưu lại chút gì đó đi." Vừa nói vừa đem ánh mắt ám chỉ lên người của Sở Thanh.
Mặc dù mấy người phụ nữ trước đó cũng có chỗ dùng, nhưng hắn vẫn luôn cảm giác được thiếu niên lần này theo tới mới thật sự là mầm non tốt, cậu ta cho hắn cảm giác nguy hiểm nhiều hơn mấy người phụ nữ trước đó, nếu như lưu cậu ta lại để thí nghiệm, nói không chừng có thể biết được làm sao mới có dị năng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện