[Dịch]Chị Gái Yêu Tôi

Chương 38 : Yêu và không yêu khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới Editor Luciferht

Người đăng: Luciferht

.
Tần Mi Vũ rời đi phòng bệnh cao cấp, ở trung gian phòng bệnh cao cấp của Nghiêm Vũ Nhàn đang ở và phòng bệnh bình thường có một công viên nhỏ. Đã không có hương vị thuốc sát trùng, cả người trở nên nhàn nhã tự tại giống như con cá bơi ở trong nước. Tần Mi Vũ ngồi ở dưới đình, dựa lưng vào cột gỗ sơn màu đỏ, nhìn về hướng cây thông rụng lá dài nhọn ở phía trước suy nghĩ xuất thần. Vài gương mặt quen thuộc từ đằng trước đi qua, Tần Mi Vũ đội nón lên, sau đó đè thấp vành nón. Nghiêm Vũ Nhàn nếu đã không có việc gì, tự nhiên không cần phải nghiêm khắc giữ bí mật, còn có thể nhân cơ hội này dính lên chút quan hệ với Nghiêm gia. Dù sao bình thường là không có nhiều cớ như vậy, cũng không có mấy người có đủ tư cách thông qua Nghiêm Vũ Nhàn và Nghiêm gia bấu víu chút giao tình. “Dì, dì ở trong này làm gì thế?” Tần Mi Vũ quay đầu lại, phát hiện bé trai trước mắt chính là Vương Thiếu bạn trai nhỏ của Vương Phi Tử. “Dì ở trong này để thăm bệnh nhân, còn con?” Tần Mi Vũ không có dự đoán được lại ở chỗ này gặp được nó, nhưng nếu so với gặp được những “người quen” kia thì khiến người ta khoái trá rất nhiều. “Không phải là Phi Tử bị bệnh chứ?” Vương An lo lắng hỏi. “Không phải. Phi Tử vẫn mạnh khỏe ở nhà đây.” Tần Mi Vũ nhìn ra bé trai này là lo lắng từ đáy lòng, không khỏi có chút hâm mộ, cảm tình tuổi thơ là chân thành biết bao. "Chị hai của con bị ngã vỡ đầu nên phải băng bó một chút.” Vương An giải thích nguyên nhân mình xuất hiện ở trong này, hắn cũng rất ngoài ý muốn lại ở chỗ này nhìn thấy Tần Mi Vũ, “Nàng thấy được một con chó, muốn bằng mọi cách cũng phải cưỡi lên người nó, kết quả lại bị té xuống.” Mặc dù sẽ có hiềm nghi vui sướng khi người khác gặp nạn, Tần Mi Vũ vẫn là không nhịn được nở nụ cười, “Tại sao nàng lại muốn đi cưỡi một con chó đây?” “Bởi vì con chó kia rất lớn, nàng cảm thấy có thể cưỡi lên......” Vương An nhìn Tần Mi Vũ, mặt mày như hoa, nụ cười nở rộ trong phút chốc giống như nụ hoa tươi sáng rực rỡ trong ngày xuân, xinh đẹp giống như tranh vẽ. Vương An không khỏi nhớ lại lúc mình và nàng cùng nhau thảo luận quá rất nhiều bài từ. Tiểu mỹ nhân như vậy, không phải là đối tượng luôn làm tăng vọt hứng thú làm thơ cho đám tài tử dây dưa không ngớt kia đây sao? “Nhìn cái gì vậy? Cảm thấy dì rất xinh đẹp?” Tần Mi Vũ phát hiện bé trai đang nhìn chăm chú vào mình, không ngờ bộ dáng giống như nhìn mình ngây người, không khỏi lại nở nụ cười. “Đúng vậy, con chưa từng thấy qua dì cười vui vẻ như vậy. Hình như hôm nay tâm trạng của dì rất tốt?” Vương An gật gật đầu.Tần Mi Vũ tới bệnh viện để làm cái gì? Nếu không phải là người nàng quan tâm, lấy tính tình của nàng căn bản sẽ không đến bệnh viện thăm viếng người khác. Nhưng nếu là người quan trọng ở cạnh nàng, tâm trạng của nàng cũng quá thoải mái một chút đi. “Còn tạm được, dì vẫn là lần đầu tiên được tiểu soái ca* khích lệ á, cho nên tâm trạng tốt lắm.” Tần Mi Vũ mỉm cười, vỗ vỗ đầu Vương An. (*)Dùng để chỉ cậu bé đẹp trai, dễ thương, đáng yêu,... đồng nghĩa với hot boy nhí. “Bất quá dì vẫn không có xinh đẹp bằng Phi Tử. Ở trong lòng con, Phi Tử là công chúa xinh đẹp nhất trên thế giới.” Vương An nghiêm trang nói, “Dì tuy rằng đã rất xinh đẹp, nhưng đây đã là cực hạn của dì, còn Phi Tử thì sẽ càng ngày càng xinh đẹp.” “Con thích Phi Tử như vậy à...... Vậy chờ con lớn lên, dì gả Phi Tử cho con được không?” Đối với dung mạo của mình Tần Mi Vũ vẫn rất là tự tin. Lúc bình thường đàn ông nói nàng rất xinh đẹp cũng được, xinh đẹp không bằng người khác cũng được, Tần Mi Vũ căn bản sẽ không để ý, huống chi là một đứa bé trai. Thẩm mỹ quan của bé trai đương nhiên còn chưa có chân chính thành thục, phỏng chừng là ai tốt với nó, người đó chính là xinh đẹp nhất. Loại cảm tình thật thuần khiết này, cũng làm cho Tần Mi Vũ cảm thấy thật ấm áp. Đối với con gái có người bạn như vậy, Tần Mi Vũ vì con gái cảm thấy thật cao hứng. “Khó mà làm được...... Phi Tử còn nhỏ, không hiểu chuyện kết hôn. Con chỉ là xem bạn ấy như em gái.” Vương An hơi lắc đầu nói. Tần Mi Vũ nhịn không được “phụt” một tiếng bật cười, muốn ôm bụng, chỉ là cảm thấy động tác như vậy có chút bất nhã. Nhưng suy nghĩ tới đối diện chỉ là một bé trai, rốt cuộc vẫn không hề có chút hình tượng vỗ ngực nở nụ cười. Khóe miệng Vương An hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Nhìn nàng từ sau khi kết hôn thành một người vợ thì chưa bao giờ để lộ ra nụ cười như thế đối với hắn. “Được rồi, Phi Tử còn nhỏ, con thì hiểu rất nhiều. Có thể bây giờ Phi Tử lại xem con là bạn trai. Nó nói với dì rồi, nó đã hôn môi với con, hôn môi là phải kết hôn.” Tần Mi Vũ cảm thấy bé trai này thật sự rất thú vị. Từ trong miệng của đứa bé năm sáu tuổi nghe nó nghiêm trang nói những lời nói có vẻ như thành thục, thật sự chọc người phải bật cười. “Phi Tử nghĩ như vậy là không đúng rồi. Hai người là vì yêu nhau mới muốn kết hôn, cũng là bởi vì yêu nhau mới hôn môi, mà không phải bởi vì hôn môi thì sẽ kết hôn. Logic của bạn ấy là sai lầm.” Vương An khẽ lắc đầu. “Con thật thông minh.” Cảm giác khôi hài bật cười qua đi, Tần Mi Vũ không khỏi có chút ngạc nhiên. Chính nàng có một con gái năm tuổi, cho nên rất rõ ràng phương thức tự hỏi vấn đề của đứa nhỏ năm tuổi, còn có tư duy logic đơn giản mà trực tiếp của bọn nhỏ. Nhưng giống như bé trai trước mắt này như vậy, không ngờ lại giải thích tình yêu và hôn nhân như thế. Tuy rằng chỉ là đạo lý rất dễ bình thường mà dễ hiểu, nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến người ta cảm giác khó có thể tin. Trên thế giới này quả nhiên không thiếu thiên tài. Tần Mi Vũ tuy rằng không có cảm thấy tương lai của bé trai trước mắt này nhất định sẽ có thành tựu giỏi đến cỡ nào, nhưng là đứa nhỏ như vậy thật sự thực làm cho người ta chờ mong, cũng hi vọng hắn tương lai sẽ có một cái thành tựu xứng đôi với biểu hiện của hắn bây giờ. “Còn tạm được, dù sao gia đình con có một đứa bé đã muốn ngốc hồ hồ, đần độn cả ngày. Nếu con không thông minh một chút, sợ rằng ba ba mụ mụ sẽ rất đau đầu.” Vương An hơi gật đầu, Vương Tiểu Mạt quả thật làm cho người ta đau đầu. Hắn đến bây giờ cũng không có suy nghĩ cẩn thận, khi Vương Tiểu Mạt nhảy lên lưng của con Saint Bernard kia, trong cái đầu nhỏ của nàng rốt cuộc đang suy nghĩ thứ linh tinh gì. “Con thật thông minh, cũng thật biết chăm sóc người...... Cô bảo mẫu ở nhà trẻ cũng nói với dì con vẫn thật chăm sóc Phi Tử. Đáp ứng dì, nhất định phải đối xử thật tốt với Phi Tử, được không? Phi Tử là thật sự coi con trở thành người rất quan trọng rất quan trọng.” Tần Mi Vũ thật vui mừng khi con gái mình có được một người bạn như vậy, cùng lớn lên với nhau giống như là thanh mai trúc mã. Vô luận như thế nào ở sau này đều sẽ là hồi ức tốt đẹp nhất. Tựa như chính mình, nhớ lại nhiều nhất, còn không phải đoạn năm tháng ngây ngô ngây thơ kia? “Con hứa. Con thà rằng chính mình bị thương, cũng sẽ không để cho Phi Tử chịu một chút tổn thương nào.” Vương An nghiêm túc nói. Tần Mi Vũ ôn hòa cười, đứa bé là sẽ không cố ý nói dối như vậy để lấy lòng người lớn. Hơn nữa cũng giống hệt như tin tức các bảo mẫu quan sát báo lại, bé trai trước mắt này là tuyệt đối không nguyện ý để cho Vương Phi Tử bị thương. Chẳng sợ năng lực của nó có hạn, nhưng là nó lại sẽ dùng cố gắng lớn nhất của mình đi bảo hộ Vương Phi Tử. Hơi suy nghĩ, Vương An cảm thấy thật hiển nhiên Tần Mi Vũ không có chút cảnh giác với một đứa bé, nói không chừng có thể được đến một ít đáp án mình muốn biết, liền hỏi: “Dì bây giờ còn chưa có kết hôn, là vì còn chưa có hôn môi với con trai khác sao?” “Dì đã kết hôn, cho nên sẽ không hôn môi với người con trai khác.” Tần Mi Vũ cười nói. “Dì là kết hôn với ba ba Phi Tử sao?” Vương An ngay sau đó hỏi. “Đương nhiên.” Tần Mi Vũ hơi gật đầu. “Vậy dì yêu chú ấy sao?” Ý cười trên khóe miệng Tần Mi Vũ đọng lại, nhìn bé trai trước mắt, ánh mắt đen láy không tỳ vết mà trong suốt vô cùng kia. Hoặc là nó có người mình yêu, tỷ như Vương Phi Tử, nhưng mà nó hiển nhiên còn chưa có lĩnh hội đến “yêu” là một chữ thâm trầm cỡ nào. “Là nói Phi Tử sao? Dì đương nhiên yêu nó.” “Con là nói ba ba Phi Tử.” Nhìn bé trai đang dây dưa vấn đề này, Tần Mi Vũ khẽ vuốt khóe mi, lạnh nhạt mỉm cười, bên trong có bảy phần đau thương, ba phần ngượng ngùng, “Yêu, dì yêu chú ấy.” Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, chớ qua việc nàng đứng ở trước mặt ta nói nàng yêu ta, nhưng ta lại không tin tưởng nàng yêu ta...... Vương An nhìn Tần Mi Vũ, nhớ tới một câu thơ không biết rốt cuộc là Tagore còn là Trương Tiểu Nhàn cải biên đi ra, lộ ra hương vị phiền muộn nhàn nhạt. Cô như thế nào có thể yêu hắn? Như thế nào lại yêu hắn? Chỉ là Vương An không có biện pháp hỏi ra vấn đề như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang