[Dịch]Chào Nam Chủ, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi - Sưu tầm
Chương 16 : Gặp Lại An Hạ Linh - Nữ Chính Của Năm Xuất Hiện
.
- Y Y...
Mộ Tử Quân đột nhiên tiến sát gần cô khiến cô sợ hãi, hơi thở mạnh mẽ mang theo một mùi hương thoang thoảng vờn nhẹ quanh mũi khiến người ta có cảm giác say mê. Cô không hiểu tại sao trái tim mình lại run rẩy khi nghe tên gọi đó, phải chăng đó không phải là cảm xúc của trái tim này. Cô nghiêng đầu sang một bên che đi sự xấu hổ của mình, tiến sát lại làm gì chứ? Định quyến rũ cô chắc.
- Anh...anh gần tôi quá.
Cô nói lắp bắp, cả khuôn mặt ửng đỏ lên. Chết tiệt, sao khi hôn tên kia mình lại mặt dày đến vậy chứ. Mộ Tử Quân thầm kinh ngạc, hắn mà cũng có cảm xúc với cô nàng này sao? Tại sao khi cô không để ý đến mình, hắn lại tức giận như vậy?
- Cô...còn nhớ cách gọi này không?
Cách gọi sao? Chẳng phải vẫn như bình thường sao, mọi người ai chẳng gọi cô như thế, chẳng lẽ vừa nãy dừng phanh gấp nên đầu hắn đụng vào đâu rồi hỏng sao? Nghĩ rất có khả năng, cô nàng nào đó không để ý đến tư thế của hai người, còn ôm khuôn mặt hắn, nhổm người lên một tí, xoa xoa, nắn nắn lại đầu xem chỗ nào có bị hỏng hay không. Mộ Tử Quân sầm mặt lại, cô ta đang định làm gì vậy, chẳng lẽ bệnh thần kinh lại phát tác, hay bệnh hám sắc lại đến.
- Cô đang làm cái quái gì vậy?
- Xem đầu anh có bị thương không? Tự dưng hỏi lăng nhăng, ngồi im.
Mạc Y Y quát nhẹ, cô càng không để ý tiến sát để xem phía sau đầu, mái tóc dài buông xuống vai hắn, lướt qua mu bàn tay có cảm giác nhột nhột. Khuôn mặt Mộ Tử Quân có chút không tự nhiên, hắn vội vàng đẩy cô ra, gằn giọng nói:
- Y Y là tên chúng tôi từng gọi cô lúc nhỏ, cô không còn nhớ sao?
- Lúc nhỏ? Tôi có quen anh sao?
Bị đẩy bất ngờ khiến lưng cô đập vào lăng kính, đau nhói. Tên này có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy? Đau chết đi được. Mộ Tử Quân sững người lại, đôi mắt căng ra như không dám tin điều mình vừa nghe là sự thật, cô ta không nhớ chút gì về ngày xưa sao? Không thể nào, chỉ một trận ốm nhẹ thôi mà, làm sao có thể quên hết tất cả mọi thứ? Hắn cau mày im lặng, ngồi cẩn thận lại bắt đầu lái xe. Thấy hắn không nói gì, cô cũng im lặng, game đang chơi dở cũng không buồn động đến. Có lẽ cô sẽ phải ở lại đây lâu nên cần tìm hiểu về quá khứ của Mạc Y Y kia, chắc chắn phải tìm được.
Buổi tiệc được diễn ra tại một khách sạn lớn, không kém phần sang trọng. Bao quanh khách sạn là khu vườn hoa hồng thơ mộng, ở chính giữa là một hồ nước phản chiếu sắc hoa rực rỡ. Trong đại sảnh, khách khứa ra vào nhiều không đếm xuể, chủ yếu là những quan to mặt lớn, những lão hồ ly trên thương trường. Mạc Y Y chưa bao giờ thấy cảnh tượng hoành tráng thế này, dù cô có một lần duy nhất đến dự tiệc nhưng đó là tiệc dành cho giới khoa học, tiến sĩ mà cô chẳng muốn tới.
Đẩy cửa xe định bước xuống thì một bàn tay đã đưa ra trước mặt cô, tỏ ý mời. Nhìn lại, hóa ra là Mộ Tử Quân. Cô không chần chừ đặt tay lên bàn tay to lớn của hắn, rồi tự nhiên khoác tay hắn bước vào sảnh chính, trên môi nở nụ cười máy móc. Lúc nãy đã trọc tức hắn rồi, bây giờ cô không dám chọc tức hắn nữa đâu. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, hắn rất hài lòng, từng bước tiến vào sảnh chính. Mọi người ở đây ai cũng ngạc nhiên bởi vì cái người đang đi cùng vị chủ tịch cao ngạo lạnh lùng kia, cái người khuôn mặt cười tươi kia cự nhiên lại là Mạc Y Y nổi tiếng điêu ngoa.
- Chẳng phải anh ta thường hay đi với cô ca sĩ, diễn viên kia sao? Chẳng lẽ đổi gu rồi.
Một lời bình luận của một giám đốc cho hay.
- Cái này....tôi nghĩ chắc Mộ chủ tịch bị ép. Ai đời hắn ta lại chủ động chứ.
Lời bình luận tiếp theo của vị giám đốc nào đó. Mạc Y Y quay phắt về phía hai vị đó, cười càng tươi hơn khiến họ run sợ. Hừ, dám nói cô quyến rũ Mộ Tử Quân sao? Đường đường là thiên tài vang danh cả nước, bà đây sao phải đi quyến rũ một tên tép riu không bằng cọng lông kia chứ. Tức quá đi mất. Mạc Y Y trong suy nghĩ định chạy ra đạp cho hai tên giám đốc kia một phát nhưng không hiểu sao, cô mãi không chạy được.
- Cô định đi đâu?
Mộ Tử Quân ghé xuống bên tai cô nói, nhìn từ góc độ của những người vây quanh thì cảnh này thật ngọt ngào và....mờ ám. Mạc Y Y cũng cố kiễng chân lên để bằng với tai hắn nhưng không được, cô đành phải che miệng lại nói nhỏ, mắt vẫn liếc về phía hai vị giám đốc vô tội kia.
- Tôi muốn đạp chết hai tên kia.
Khóe mắt Mộ Tử Quân giật giật, hắn có nghe nhầm không vậy, nếu lúc nãy hắn không giữ cô nàng này lại, chẳng lẽ định đi đạp 2 vị giám đốc danh tiếng kia thật sao. Mộ Tử Quân càng giữ chặt tay Mạc Y Y hơn nữa, gằn giọng nói:
- Cô dám.
Mạc Y Y thấy ánh mắt hắn đáng sợ quá nên im lặng. Được rồi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thù này sẽ có ngày cô trả. Thế là hai người trai tài gái sắc lại sánh đôi bước vào trong sảnh chính.
An Hạ Linh ngồi ở một góc trong khách sạn nhắm mắt ngủ ngon lành, đầu tựa vào vai một người đàn ông rất phong độ. Điều đó chẳng có gì ngạc nhiên với một cặp đôi bình thường nhưng người vừa làm gối ôm, vừa làm gối cho cô lại là lão đại của một bang Majia lớn nhất châu Á, ông chủ của chuỗi nhà hàng Đông Á. Hắn ta tính cách tàn bạo thế mà để yên cho một cô nàng ôm mình ngủ sao? Vẻ mặt còn có rất chi bình thản. Đám người đi qua không khỏi ngạc nhiên, liệu mắt bọn họ có bị làm sao vậy? Có người từng cá cược chưa đầy 2 phút sau, cô nàng đang ôm Khang Duật Tuân sẽ chết không kịp nhắm mắt, ấy vậy qua mười mấy phút vẫn bình yên, thật kì lạ mà. Đám thiếu gia không rõ Khang Duật Tuân là ai, nên to gan lại gần ngắm An Hạ Linh, kết quả bị ánh mắt lạnh đến cực độ của ai đó nhìn đến đái cả ra quần, chạy mất cả dép.
Khang Duật Tuân không biết vì sao hắn lại để yên cho cô nàng này ôm hắn ngủ như vậy, càng không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy những ánh mắt mê đắm của đám thiếu gia nhà giàu là lại khó chịu, chỉ muốn móc hết đôi mắt của bọn họ ra. Nhưng cảm giác mới lạ và được cô ôm khiến hắn thích thú, thậm chí có phần thỏa mãn.
- Ưm...
An Hạ Linh kêu lên một tiếng, buồn ngủ quá đi mất, không biết cô đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?
- Bà thím tỉnh rồi à?
Khang Duật Tuân thấy cô tỉnh, ngay lập tức lên tiếng hỏi một câu mà hắn thấy dư thừa nhất. An Hạ Linh ngáp vài cái, gật gật đầu nhưng không nói gì, vì chưa tỉnh ngủ hắn nên đôi mắt có phần mơ màng, tựa đầu vào vai hắn nhắm mắt lại.
- Vẫn buồn ngủ.
Cô nghĩ có lẽ mình không quen được với hoàn cảnh sống của thế giới ảo này nên cơ thể không thích nghi nhanh chóng được, thường xuyên buồn ngủ, thỉnh thoảng lại thấy hơi chóng mặt như thiếu máu. Khang Duật Tuân nhíu mày lo lắng, từ khi đến đây, cô ấy đã không khỏe, lúc nào cũng dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu, có khi bất chợt choàng tỉnh vì ngủ quá nhiều.
- Cô chắc mình không sao chứ?
-...
Không có tiếng đáp trả, An Hạ Linh lại ngủ tiếp, nhưng chưa được bao lâu cô lại tỉnh dậy bởi tiếng gọi của ai đó.
- Linh Linh...
Giọng nói này cô không biết, khuôn mặt trước mặt mình cô cũng không nhớ nhưng sao cảm giác lại quen thế nhỉ? Nhìn cô gái mặc cả bộ màu trắng đứng trước mặt mình, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ kích động muốn tiến sát gần cô hơn nhưng lại bị người của Khang Duật Tuân ngăn cản.
- Không được làm phiền An tiểu thư.
Mạc Y Y đi vào sảnh chính, cô muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh một chút, ít nhất có thể ngồi xem nốt bộ phim anime mới nhất gần đây, nhưng chưa kịp tìm chỗ cô bất ngờ gặp người quen, còn là người cực cực kì quen nữa. Cô không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng tiến đến gần và câu chuyện là một tình cảnh như hiện tại.
- An tiểu thư cái gì, đó là Linh Linh mà. Linh Linh, tôi...Lệ Tư Lam đây, bà còn nhớ không?
Mạc Y Y mạnh bạo gì một chân lên cánh tay người vệ sĩ khiến hắn cau mày đau đớn. Con gái gì mà mạnh bạo thế. An Hạ Linh đang mơ mơ màng mang nghe thấy tên Lệ Tư Lam, khỏi cần nói cô kinh ngạc đến mức nào, cơn buồn ngủ bay biến hết, cô bật dậy khỏi ghế, đi đến gần người tự xưng là Lệ Tư Lam, xúc động hỏi:
- Nhân vật anime mà Lệ Tư Lam cảm thấy đẹp trai nhất là ai?
- Dazai.
- Lí do Lệ Tư Lam yêu thích vật lí?
- Muốn gặp Lan Lăng Vương.
Mạc Y Y bỏ chân xuống, mỉm cười nói:
- Nếu bà không tin, tôi có thể kể hết cho bà nghe.
An Hạ Linh cảm thấy sống mũi cay cay, cô ôm chầm lấy cô bạn mình, nghẹn ngào nói:
- Không...không cần, con nhỏ này, có biết mọi người lo lắng lắm không?
Mạc Y Y im lặng không nói gì, chỉ cười nhẹ như an ủi. Tôi biết chứ, tôi cũng nhớ mọi người lắm, tôi đã cố nghiên cứu lại cỗ máy càng nhanh càng tốt để được về nhà với mọi người, cùng với An Hạ Linh bà nhưng lại cảm thấy rất lâu. Cảm ơn mọi người đã lo lắng cho cô. Không biết đã qua bao lâu, hai người cứ ôm nhau, một người vỗ, một người khóc cho đến khi thanh âm trong trẻo khác vang lên xen vào:
- Xin lỗi...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện