[Dịch]Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư - Sưu tầm
Chương 3 : Tên
.
Editor: Tiểu Anhh
Mạc Trăn có chút khó chịu cầm điều khiển bấm lung tung, cuối cùng tới kênh tin tức giải trí thì dừng lại. Nữ MC đang dõng dạc giải thích gì đó, tuy rằng trên TV không nhìn rõ mặt cô ta, nhưng không khó để hình dung ra lúc này trên mặt cô ta có bao nhiêu kích động.
"Bộ phim hành động khoa học viễn tưởng < Thượng Đế cấm khu 3 > hôm nay long trọng cử hành nghi thức khởi động máy, đạo diễn cùng cùng toàn bộ diễn viên chính xuất hiện, các diễn viên được tạo hình thành nhân vật của mình đã làm dậy sóng toàn trường quay."
Nữ MC còn chưa dứt lời, tiếng thét chói tai không dứt từ trong âm hưởng khuếch tán ra, tràn ngập trong phòng khách.
Nữ quỷ theo bản năng lui về phía sau một bước, dùng tay che che lỗ tai của mình.
Từ trong TV liên tiếp truyền đến hai chữ "Mạc Trăn", nữ quỷ kinh ngạc phát hiện cái người ngồi ở giữa trên sân khấu kia, không phải là chủ nhà tiên sinh của cô sao?
"Hóa ra anh là người nổi tiếng nha!" Nữ quỷ kích động bay tới trước màn hình TV, bộ dạng hưng phấn giống như đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mới lạ "Hóa ra anh gọi là Mạc Trăn! Cái tên này so Lý Cẩu Đản dễ nghe hơn nhiều!"
"... Câm miệng! Lý Hải Cẩu!" Cùng với người ôn hòa ưu nhã trên TV hoàn toàn khác biệt, Mạc Trăn không một chút phong độ nào mà gào thét trước mặt nữ quỷ.
Nữ quỷ rụt rụt cái đầu, dùng ngón trỏ chỉ chỉ chóp mũi mình "Lý Hải Cẩu?"
Mạc Trăn khẽ mím đôi môi mỏng, cắn một miếng chanh lớn trong tay như trút giận, nữ quỷ nhìn mà lại thấy một trận ê răng.
TV vẫn còn đang tiếp tục phát tin tức, trong tiếng tung hô nhiệt tình của người xem, Mạc Trăn mặc một chiếc áo blouse trắng nghiêng người về phía trước, giọng nói từ tính trầm thấp xuyên qua micro trước mặt càng thêm say lòng người "Anh với em cùng chết đi, mà em đem theo anh cùng nhau sống lại."
Câu này là lời thoại trong < Thượng Đế cấm khu >, giống như chú ngữ làm người xem bùng cháy lên ngọn lửa kích động, hiện trường lại vang lên tiếng thét chói tai kinh thiên động địa khiến Mạc Trăn quyết đoán ấn nút tắt TV.
"Vì sao không xem tiếp!" Nữ quỷ đang cao hứng, đột nhiên TV bị ngắt làm cô trừng mắt nhìn anh.
Mạc Trăn lông mày nhướn lên cao, ồ, cô gái này còn dám trừng anh, cũng không biết mới vừa rồi là ai một phen nước mắt nước mũi cầu anh chứa chấp.
Không thèm để ý đến nữ quỷ, Mạc Trăn đem nửa miếng chanh còn dư trong tay ném vào thùng rác. Nữ quỷ nhìn anh cất bước lên tầng, cũng theo hướng tầng hai bay đến.
Mạc Trăn dừng bước chân lại, xoay người thật nhanh, gần như cùng nữ quỷ mặt dán mặt, may mắn là nữ quỷ không có thực thể, anh chả có cảm giác gì "Cần tôi phải lặp lại một lần nữa không? Phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn ở tầng một!"
Nữ quỷ khịt khịt mũi, trong nháy mắt làm ra bộ dạng đáng thương "Nhưng anh đã có tên, còn tôi ngay cả tên cũng chưa có."
Tại sao không có! Cô không phải gọi là Lý Hải Cẩu hả!
Mạc Trăn không nhịn được giật giật mí mắt, kỹ xảo biểu diễn tự nhiên như thế này, nhất định phải tìm một cơ hội đem cô giới thiệu cho đạo diễn Thôi.
"Đúng rồi!" Nữ quỷ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người một cái thật xinh đẹp chặn đường đi của anh "Có lẽ sau khi tôi biết tên của mình, thì sẽ nhớ ra mình là người nào!"
Mạc Trăn cũng lười khen thưởng cô, xoay người trở lại trên sofa phòng khách ngồi xuống "Ồ, vậy cô tên là gì?"
"Là..." Vấn đề này khiến nữ quỷ có chút buồn rầu "Hiện tại tên lưu hành của nữ sinh là gì?"
Anh ngửa đầu tựa trên sofa, thuận miệng đáp: "Tiểu Kiều, Vi Vi, Hân Nhi, Lisa."
Nữ quỷ trầm mặc một lúc, dường như đang xem xét mấy cái tên này. Lại một lát sau, cô liếc mắt nhìn Mạc Trăn, dò hỏi: "Những cái tên này sẽ không phải là của mấy cô bạn gái anh đi?"
Mạc Trăn: "..."
Anh khẽ nâng mắt, khóe miệng treo một nụ cười lạnh nhạt xa cách "Cô chơi tôi đúng không?"
...
"Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải!" Nữ quỷ lắc đầu như cái trống bỏi "Chỉ là nếu như không có tên, anh muốn gọi tôi thì làm sao bây giờ?"
Mạc Trăn a một tiếng, đi đến trước tủ lạnh đem nửa quả chanh vừa rồi còn dư ra, "Cái này vĩnh viễn sẽ không làm tôi phiền não."
Nữ quỷ: "..."
Cô thở dài một tiếng, giọng nói tràn ngập ưu sầu, "Vậy thì thôi, nếu mà tôi vẫn không nhớ nổi mình là ai, thì sẽ luôn ở lại nơi này."
Mạc Trăn: "..."
Quả chanh bị anh bóp chặt trong tay nhỏ vài giọt nước, Mạc Trăn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: "A! Diêu!"
"A Diêu?" Nữ quỷ cổ quái nhìn nhìn Mạc Trăn, "Tên bạn gái cũ của anh thì tôi không cần."
"Cũ em gái cô! Đây là tên album của lão tử, hoặc là cô có thể gọi A Không A Khả Cập!"
Nữ quỷ: "..."
"Được rồi, A Diêu thì A Diêu." Cô thật sự thật lo lắng, Mạc Trăn mà còn gào lớn như vậy, không biết chừng sẽ nổ mạch máu mất.
Mạc Trăn nổi giận đùng đùng đi lên cầu thang, vừa đi được hai bước, lại bừng bừng khí thế quay đầu "Không được lên tầng hai! Còn có, một tháng sau mặc kệ cô có nhớ ra mình là ai không, thì cũng phải cút cho tôi!"
A Diêu hít hít mũi, Mạc Trăn không chờ cô phát huy kỹ xảo biểu diễn, xoay người đi lên tầng hai.
Kế hoạch vờ đáng thương thất bại, cô do dự đứng trước cầu thang một lúc, lại bay trở về phòng khách. Ngơ ngác nhìn TV LCD treo trên tường mấy lần, A Diêu khe khẽ thở dài. Vừa rồi ở trên TV nhìn anh rõ ràng ôn hòa ưu nhã như thế, thế quái nào ở nhà lại cáu kỉnh khó chiều vậy? Nếu để fans nhìn thấy bộ mặt thật này của anh ta, có khi sẽ bỏ thích anh luôn.
Mạc Trăn trở lại phòng ngủ, ăn chanh xong liền trực tiếp đi ngủ. Anh nghĩ có lẽ bởi vì hôm nay mình quá mệt mỏi, mới có thể sinh ra ảo giác, nói không chừng sáng sớm ngày mai thức dậy thì chẳng có nữ quỷ gì cả.
Đem đầu chôn trong gối, Mạc Trăn không tiếng động thở dài.
Anh thế nhưng lại đặt cho tên nữ quỷ đó.
Anh từng nghe qua một câu, tên là một loại chú ngữ ngắn nhất, khi bạn đặt cho vật nào đó cái tên thì giữa các bạn sẽ có sự ràng buộc.
Hôm nay Mạc Trăn thật sự mệt mỏi, lại dính một trận mưa, rất nhanh liền mơ mơ màng màng thiếp đi. Bên tai loáng thoáng có tiếng nước truyền đến, anh nhíu nhíu mày, chẳng lẽ trời lại mưa?
Mạc Trăn khi ngủ cần phải tuyệt đối im lặng, chỉ cần một âm thanh rất nhỏ cũng có thể khiến anh ngủ không yên.
Tiếng nước như có như không vẫn quanh quẩn bên tai, anh không chịu được nữa từ trên giường ngồi dậy, đi đến cửa sổ kéo rèm cửa ra nhìn.
Bên ngoài tối đen, không biết có phải do lúc chạng vạng đổ một cơn mưa mà tối nay các vì sao đều có vẻ đặc biệt sáng ngời.
Không có mưa.
Nhưng tiếng nước đó vẫn không biến mất, hình như là từ dưới tầng truyền đến .
...
Nhất định lại là Lý Hải Cẩu!
Mạc Trăn vò vò mái tóc, mở cửa đi xuống tầng một.
Cửa phòng tắm dưới tầng khép hờ, từ giữa khe cửa lộ ra ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nước làm cho Mạc Trăn không ngủ được chính là từ trong này truyền đến .
Mạc Trăn nhướn mày lên, đẩy cửa phòng tắm.
Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen rơi xuống, A Diêu đứng dưới vòi hoa sen, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mạc Trăn, sau đó che ngực, thét chói tai.
Mạc Trăn sửng sốt, thật nhanh xoay lưng đi, chờ anh nhắm mắt lại mới đột nhiên nhận ra, Lý Hải Cẩu vẫn mặc cmn quần áo!
A Diêu vẫn duy trì tư thế che ngực ra sức thét chói tai, gân xanh trên trán Mạc Trăn nhảy lên, quay đầu lại hét lớn: "Câm miệng!"
Tiếng thét chói tai ngưng bặt.
Đi lên phía trước tắt vòi hoa sen, Mạc Trăn tức giận lườm A Diêu "Cô lại làm cái trò gì thế hả?"
"Tắm rửa a." A Diêu nhăn nhăn nhó nhó đáp "Người ta cũng muốn tắm rửa một cái."
Mạc Trăn: "..."
"Cô chỉ là một con quỷ, mời cô có chút tự giác của quỷ được hay không?" Mạc Trăn cực lực đè nén lửa giận trong lồng ngực, nhìn lướt qua A Diêu cả người khô ráo "Cô cũng cần tắm rửa hả? Ban nãy bên ngoài mưa to như thế còn không làm cô ướt, cô ướt sao?"
Mạc Trăn nói xong, đã cảm thấy lời này có chút... Hạ lưu.
Cũng may A Diêu là chỉ là nữ quỷ đơn thuần, cũng không nghe ý nghĩa khác "Tuy rằng không thể ướt, nhưng mà được tắm rửa tâm tình cũng tốt hơn!"
Mạc Trăn hít sâu một hơi, mím môi bày ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn của Mạc thị, "Cho nên phí điện nước cũng tính luôn vào tiền thuê nhà của cô?"
Nụ cười kia khiến A Diêu thất thần trong nháy mắt, rất nhanh sau đó lại đau đớn nhìn Mạc Trăn, "Anh có nhiều tiền như thế, lại còn đòi của một nữ quỷ, không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Không cảm thấy, đây vốn là điều mà tôi nên được." Đồ của Mạc Trăn anh, từ trước đến giờ một phân cũng không thể thiếu.
A Diêu bị bộ dáng đúng lý hợp tình của anh làm cho nghẹn họng, ủ rũ buông làn mi, "Tôi là quỷ, tôi không có tiền."
"A, hiện giờ mới biết cô là quỷ?" Mạc Trăn trong tay tóm vòi hoa sen, trưng ra tư thế bà chủ nhà "Tóm lại tất cả các đồ vật trong phòng này đều là tài sản riêng của tôi, không cho phép cô chạm vào."
" Đã biết." A Diêu nức nở một tiếng, dùng ngón trỏ lau lau khóe mắt căn bản không tồn tại một giọt nước mắt.
Mạc Trăn hiện tại đã miễn dịch đối với kỹ xảo biểu diễn mà A Diêu dày công tôi luyện, anh nhìn vòi nước và hỏi: "Cô làm thế nào để mở vòi hoa sen?"
"A, cái này rất dễ nha." Trên mặt A Diêu lộ ra một nụ cười đắc ý, "Là như vậy."
Lời của cô vừa dứt, vòi hoa sen liền "phụt" một tiếng phun ra dòng nước ấm, mà Mạc Trăn đang cầm vòi hoa sen… ngắn ngủi trong vòng một ngày, anh đã hai lần biến thành ‘gà’ rớt vào nồi canh.
A Diêu: "..."
Mạc Trăn: "..."
"Cô bây giờ lập tức cút ra ngoài cho tôi! ! ! ! !" Tiếng rít gào đến bật nóc nhà khiến A Diêu nhanh chóng bay ra phòng tắm.
Ở trong phòng khách bay qua bay lại, trong lòng A Diêu có chút lo lắng, lấy tiếng thét mấy decibel vừa rồi của Mạc Trăn để phán đoán, anh thật sự tức giận. Lắng nghe tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, A Diêu cố gắng làm công tác chuẩn bị cảm xúc.
Mạc Trăn đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài, A Diêu vừa vặn đang bay lượn trong phòng bếp. Anh tiện tay vứt khăn lau tóc lên sofa màu rượu vang ở phòng khách, bước nhanh đi tới phòng bếp "Cô sao vẫn còn ở đây? Lập tức đi ra ngoài cho tôi."
"Mạc tiên sinh, tôi thật sự..." A Diêu đã chuẩn bị lời kịch thật tốt, mới kịp phun ra sáu chữ, Mạc Trăn liền lấy lọ muối nhỏ trong tay ném về phía A Diêu.
Muối ăn màu trắng giống như hoa tuyết bay đầy trời, xuyên qua thân thể A Diêu, toàn bộ rơi xuống trên sàn nhà bóng loáng.
Trước kia sư phụ có nhắc qua, muối có tác dụng đuổi quỷ. Nhưng mà bây giờ... A Diêu vẫn như cũ hoàn hảo không chút sứt mẻ đứng trước mặt anh.
"Ách..." A Diêu vuốt vuốt mặt, chủ động trấn an Mạc Trăn, "Có lẽ vừa rồi tư thế của anh không đúng, không thì anh đổi cái tư thế khác rồi lại tới?"
Mạc Trăn: "..."
Tới em gái nhà cô! Cô cho rằng đây là đang tập thể dục theo đài sao!
Mạc Trăn cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, không cần chờ nữ quỷ kia nhớ ra cô là ai, anh sẽ biến thành quỷ trước, hơn nữa còn là quỷ bị tức chết! !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện