[Dịch] Chàng Rể Ma Giới (Ma Giới Đích Nữ Tế)

Chương 41 : Mưu đồ toàn cục! Quân sư lộ ra mánh khóe.

Người đăng: 

Trần Duệ suy nghĩ nghiêm túc, trong đầu hiện lên vô số kiến thức cùng tri thức đều có cảm giác rất hữu dụng. Nhưng nhất thời hắn cũng không thể đưa ra phương án cụ thể nào, chỉ có thể tìm dần trong trí nhớ lắng đọng. Shia cũng không làm nhiễu Trần Duệ mà chỉ yên lặng nhìn hắn chờ đợi câu trả lời. Không thể phủ nhận rằng ngoại hình của tên nam tử nhân loại này không tính là quá anh tuấn, nhưng thần thái trầm tư lại có một mị lực đặc biệt. Trách không được cả Alice và Athena đều thích tiếp xúc với hắn. “Nếu trưởng công chúa đã chân thành như vậy, ta dù tài trí bình thường cũng không sợ bị bêu xấu” Trần Duệ tự hỏi một lúc rốt cục cũng mơ hồ nghĩ ra một cái bố cục: “Tình huống của Ám Nguyệt thành có thể hình dung là thù trong giặc ngoài. Như vậy nếu muốn chống cực giặc ngoại xâm thì phải đem nội loạn giải quyết triệt để. Ám Nguyệt cường đại mới là điều kiện căn bản để chống lại đế đô. Nhưng hiện tại Nhiếp chính vương Hắc Diệu đã mất dần tính nhẫn nại , bắt đầu sử dụng các loại thủ đoạn để đối phó với Ám Nguyệt. Lỡ thật sự phát động chiến tranh thì Ám Nguyệt hiện tại không chịu nổi một đòn. Cho nên chúng ta cần phải thực hiện đồng thời hai bước: thứ nhất là phân tán sự chú ý của Hắc Diệu để tranh thủ thời gian; thứ hai là nhanh chóng giải quyết tệ nạn trong lãnh địa và nâng cao thực lực.” Shia khá thỏa mãn với cái từ “chúng ta” mà hắn sử dụng, nói: “Anh có cái nhìn đại cục rất tốt. Nhưng quan trọng là chúng ta tranh thủ thời gian kiểu gì? Hay phân tán sự chú ý của Hắc Diệu như thế nào?” “Tướng quân George cha của Athena là người ủng hộ lớn nhất của trưởng công chúa. Trước mắt hắn đang tự mình trấn thủ tại pháo đài Varok biên giới phía bắc. Ta từng nghe Athena nói tuy ba nước đã kí kết hiệp định hòa bình nhưng Huyết Sát đế quốc thường xuyên quấy nhiễu biên cảnh, thậm chí phát động một ít chiến tranh quy mô nhỏ. Raizen đại đế của Huyết Sát đế quốc cũng không kiềm chế, mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Phải vậy không?” Shia gật đầu, nói: “Lúc đó Hắc Diệu lợi dụng lí do Bạch Dạ đại đế vì Ma giới hi sinh để kí kết hiệp định hòa bình với Huyết Sát và Âm Ảnh đế quốc. Nhưng bất kể là uy vọng hay lực lượng Hắc Diệu đề không thể bằng hai vị đại đế cho nên hai đại đế quốc luôn ngấp nghé đối với Đọa Thiên Sứ đế quốc, nhất là Raizen đại đế. Mà Christina đại đế của Âm Ảnh đế quốc cũng không đơn giản, thực lực không những không kém Raizen mà còn là trí giả số một của Ma giới. Đọa Thiên Sứ đế quốc từ vị trí cao nhất đã rớt xuống vị trí thấp nhất.” “Nói vậy tức là Hắc Diệu kiêng kị nhất là hai đại đế quốc sao? Nếu tướng quân George đã ở tại cứ điểm pháo đài Varok, chúng ta không ngại lợi dụng Huyết Sát đế quốc một chút.” Đề nghị của Trần Duệ khiến lông mày Shia cau lại: “Anh không biết, việc ta đối kháng với Hắc Diệu là nội bộ sự vụ của Lucifer vương tộc, cũng là Đọa Thiên Sứ đế quốc. Dù tình thế ác liệt thế nào cũng không tồi tệ đến mức phải đi cấu kết với giặc ngoài. Cho dù mượn được lực lượng của Raizen để tiêu diệt Hắc Diệu thì cũng chẳng khác nào đưa Đọa Thiên Sứ đế quốc dâng tặng Huyết Sát. Lucifer vương tộc chắc chắn sẽ suy vong, mà người có tội lớn nhất chính là ta - Shia.” “Trưởng công chúa hiểu lầm rồi” Trần Duệ mỉm cười: “Ý của ta là tại lúc cần thiết có thể lợi dụng George tướng quân tạo ra một chút biểu hiện giả dối rằng Huyết Sát đế quốc xâm lấn, nhằm chuyển di sự chú ý của Nhiếp chính vương. Đương nhiên, cái này vẫn chưa đủ. Ngoại trừ hoạ ngoại xâm, chúng ta còn cần phải tạo ra một chút phiền toái ở trong nước, tiến thêm một bước phân tán tinh lực của Hắc Diệu. Điều này sẽ khiến cho Nhiếp chính vương cũng phải nếm thử tư vị loạn trong giặc ngoài, tranh thủ chút thời gian quý giá cho Ám Nguyệt.” Shia ngẩn ra một chút rồi cất lời khen: “Mạch suy nghĩ này khá mới lạ. Bên tướng quân George thì không có vấn đề gì, chỉ là trong nước thì hầu hết các lĩnh chủ đều hướng về Hắc Diệu. Khắp phía của Ám Nguyệt lại bị Xích U lãnh địa áp chế, sợ rất khó hành động.” “Ta nói trong nước không phải lợi dụng lĩnh chủ tạo áp lực với đế đố mà là biện pháp khác. Nhưng mà kế hoạch này yêu cầu rất cao đối với người được chọn. Người này nhất định phải có lòng can đảm ngập trời, tài ăn nói xuất chúng, ý nghĩ sáng suốt, năng lực ứng biến mạnh, đồng thời giỏi buôn bán, cuối cùng là chế tạo một cái thân phận có thể khiến mọi người tin tưởng.” “Nếu như không có một điều cuối cùng, ta còn tưởng rằng ngươi đang nói về mình” Lời Trần Duệ khiến Shia có hứng thú: “Trước tiên ta muốn nghe kế hoạch của ngươi.” “Trước mắt vẫn chỉ là một cái tư tưởng sơ bộ, nếu có chỗ gì thiếu sót xin trưởng công chúa đừng trách.” Trận Duệ bước lên nói nhỏ. Ánh mắt Shia dần co lại, đồng thời khiếp sợ thật lâu mới khôi phục bình tĩnh. “Không thể không nói, trí tuệ của anh thật đáng sợ.” Ánh mắt Shia lộ ra vài phần dị sắc: “Đây là một kỳ mưu có thể xưng là ngoan độc. Nếu như có thể thành công, chỉ sợ đế đô và những lãnh địa kia đều lâm vào hỗn loạn, hơn nữa chúng ta cũng tìm được một số lượng tài phú khủng bố .” “Đáng sợ? Ngoan độc? Trưởng công chúa đang khen ta hay là đá đểu ta vậy?” Trần Duệ cười khổ nói: “Chỉ có điều kế hoạch này vẻn vẹn chỉ là một cái suy nghĩ mơ hồ, cần hoàn thiện thêm. Tương lai có lẽ sẽ giúp ích được khá nhiều. Bất kể là kế hoạch thành công hay không đều nhất định phải giữ bí mật.” Shia nháy nháy mắt, nói: “Đúng, phải giữ bí mật. Kỳ mưu này nếu được vận dụng tốt có thể đả kích Hắc Diệu thân vương thương nặng.” “Như vậy, cái này xem như bí mật nhỏ của chúng ta?” Trần Duệ tiện đà cao hứng thuận miệng thốt một câu, nhưng vừa ra khỏi miệng liền hối hận. Ngự tỷ là không sai, mỹ nữ cũng không sai, vấn đề là phía trước còn có hai chữ “Băng sơn”, hoặc tăng thêm “Đáng sợ”trước nữa. Nếu gây nàng động cơn lên lại phát cái sát ý chấn động thì thảm. May mà Shia cũng không tức giận, chỉ chuyển ánh mắt lạnh đi: “Những lời như thế này ta không muốn nghe lại một lần nữa. Thà anh đem tài trí vận dụng như kỳ mưu khi nãy còn hơn nghĩ lung tung mấy thứ này.” “Thực xin lỗi, ta thật không có ý gì khác.” Trần Duệ ngượng ngùng cười: “Ta chỉ là xem trưởng công chúa bình thường quản sự vụ lãnh địa rất vất vả thiếu vắng nụ cười cho nên muốn đùa một chút để điện hạ vui vẻ lên một chút.” Shia trầm ngâm nhìn tiêu chí của vương thất Lucifer trên vách tường, nhàn nhạt nói: “Ta đã không nhớ lần cuối cùng ta cười là lúc nào... Loại vui đùa này nên để cho Alice thì hơn.” Trần Duệ ngây người. Hắn trầm mặc một hồi rồi nhẹ gật đầu mà mở miệng nói: “Lời ta nói vừa rồi chỉ là đối phó hoạ ngoại xâm mà thôi, nội bộ Ám Nguyệt cũng vô cùng quan trọng. Nếu như không nhanh chóng giải quyết thì cho dù Hắc Diệu không ra tay cũng khó có cơ hội xoay chuyển thế cục. “ Con ngươi Shia lập tức hiện lên chút thần thái: “Ta đang muốn nghe ý kiến của anh về vấn đề này đây.” Tuy đã khôi phục lại loại hào khí lúc trước nhưng trong lòng hai người vẫn cảm giác có gì đó là lạ khang khác. Theo đề xuất của Trần Duệ, quân sự và kinh tế là hai vấn đề lớn nhất trong Ám Nguyệt lãnh địa. Shia bắt buộc phải nắm chắc hai thứ này trong tay. Về phương diện quân sự, cấm vệ quân hoàng cung mà Shia nắm giữ có thể đánh một trận cùng quân phòng hộ. Nhưng điểm chết người là về phương diện kinh tế, mạch máu của Ám Nguyệt lại hoàn toàn bị Xích U lãnh địa cầm giữ. Bởi quân sự là yếu tố cực kì mẫn cảm với Hắc Diệu, vậy nên vấn đề kinh tế là trọng điểm mà Shia cần giải quyết trước. Shia tỏ vẻ đồng ý với sự phân tích này: “Trần Duệ, ý nghĩ của anh giống ta. Chỉ có điều một nửa lãnh địa của Ám Nguyệt nhận lương thực hỗ trợ từ gia tộc Alvin. Thương hội và một nửa số cửa hàng trong Ám Nguyệt thành cũng bị nắm giữ trong tay Joseph. Tình thế quả thực vô cùng bị động. Hai năm trước, ta từng thử lợi dụng thương đội mở đường đi giao dịch mua lương thực, nhưng tất cả đều bị bọn cướp giết hại, tổn thất vô cùng lớn. Nếu như không thể giải quyết vấn đề đạo tặc thì không thể làm thông suốt con đường thương đội.” “Sao không phái quân đội tiêu diệt?” Trần Duệ ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn, những tên cướp gặp quân chính qui đều chạy trối chết. Shia lắc đầu, thở dài: “Ta từng mấy lần phái Allen dẫn đội tiêu diệt toàn bộ, nhưng đều thất bại mà quay về. Ta hoài nghi bọn cướp chính là bẫy mà Xích u lãnh địa bố trí xuống, mục đích là tiến thêm một bước khống chế Ám Nguyệt. Allen rất có thể là đồng mưu.” Trần Duệ nhíu mày im lặng. Một bên là sói, một bên là hổ, trong ngoài cấu kết. Ám Nguyệt mới nhô lên một chút đã bị bóp chết. Chưa xử lí được hai kẻ kia thì Shia không có khả năng lật lại thế cục được. Sói? Hổ? Đúng rồi, có thể thử kế lừa hổ nuốt sói hay không? Chỉ là trước mắt hai tên đang cấu kết với nhau làm việc xấu, chắc không có khả năng tàn sát nhau. “Trưởng công chúa, ta cần một phần tư liệu kỹ càng nhất, kể cả các hạng thống kê trong lãnh địa, còn có tình huống các gia tộc cùng thành viên trọng yếu, nhất là Joseph cùng Allen.” Chiến trường như thương trường, mưu đồ như thị trường. Cần phân tích rõ tình hình mới có thể đưa ra phương án tốt được. “Có phải phương pháp đối phó hai kẻ kia không?” Shia càng ngày càng cảm thấy hai lần lựa chọn trước là chính xác. Cho dù không có truyền thừa của đại tông sư, năng lực của nam tử nhân loại này biểu hiện ra cũng khiến nàng coi trọng. “Trưởng công chúa đánh giá ta quá cao rồi” Trần Duệ lắc đầu: “Tạm thời còn chưa có phương pháp cụ thể nên ta mới cần tư liệu càng rõ càng tốt. Loài người chúng ta có câu binh pháp cổ xưa: ‘Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng’. “ La Mã không phải được xây dựng trong một ngày, mạch suy nghĩ này có thể dùng. Về công và tư thì hai kẻ kia đều là đối tượng hắn cần tính kế. “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng?” Shia nhìn hắn một cái thật sâu: “Ma giới cũng không lạ lẫm gì đối với thế giới loài người. Tuy ta chưa nghe qua những lời này nhưng ta thấy rất may vì anh không phải địch nhân của ta. Dù là kỳ mưu hay bố cục thì Gauss cũng không thể so sánh với anh. Loại trí tuệ này không liên quan tới truyền thừa của đại tông sư mà hoàn toàn là tài năng của bản thân.” Vừa rồi không phải là “Long trung đối” bản Ma giới đi ? Nói như vậy ta còn có tiềm chất của quân sư a. Trần Duệ tự cười mỉa mai: “Trưởng công chúa, thật ra ta..” “Được rồi, anh không cần giải thích. Ta chỉ biết giờ anh là quan kí sự của Ám Nguyệt, thế là đủ rồi. Tư liệu anh cần tối ta sẽ sắp xếp rồi bảo Khách Cổ Long đưa tới phòng thí nghiệm cho anh.” Shia khép lại văn án, nghiêm mặt nói: “Ta muốn nhắc nhở anh, Allen không khó đối phó, nhưng hậu thuẫn của hắn là gia tộc Charon. Nếu như giết hắn thì sẽ dẫn đến một tên khó chơi hơn lên nắm quyền, cái bù không đủ cái mất. Còn tên Joseph này cực kì không đơn giản. Dù trận thi đấu trên không ngươi che dấu rất tốt nhưng cũng không thể tránh khỏi hắn ngờ vực vô căn cứ, nhất định phải cẩn thận.” Trần Duệ tỏ vẻ đã rõ liền nói: “Ta cũng vậy phải nhắc nhở điện hạ một câu: có thể do đại tông sư truyền thừa ảnh hưởng, lúc ta nhìn thấy Joseph thì có cảm giác rất lạ, giống như thực lực của hắn còn hơn cả Athena vậy. Dù thế nào thì trưởng công chúa cũng nên cẩn thận.” Ánh mắt Shia trở nên thâm thúy: “Không hổ là người thừa kế của đại tông sư. Cảm giác của ngươi chắc không sai đâu.” Trần Duệ nghe Shia nói vậy liền biết trong lòng nàng đã có tính toán, cũng không nói thêm nữa. Chỉ không biết thực lực “không thể phán đoán” giữa tên nham hiểm và băng sơn công chúa ai mạnh hơn. Nghe nói hôm qua khi trận thi đấu trên không vừa kết thúc thì Joseph đã theo đặc sứ về Xích U lãnh địa, chắc là gặp vị lĩnh chủ lão cha kia xưng tội. Trần Duệ suy nghĩ một chút liền đem sự tình kết phường mở tiệm với Alice nói ra. Vốn là dùng lí do thí nghiệm sách lược kinh doanh, sau đó lại đưa ra một bản kế hoạch, nói tương lại có khả năng mở thêm càng nhiều cửa hàng lập thành thương hội đối phó với Joseph. Cuối cùng hắn uyển chuyển tỏ rõ mục đích cuối cùng là kiếm tiền bù vào tài liệu ma pháp tiêu hao của ngự thú thuật. Shia cũng không phản đối vụ này, ngược lại còn tỏ ra áy náy: “Anh suy tính rất sâu xa, cứ việc buông tay mà làm. Ta cực lực ủng hộ. Chỉ là tư nguyên của ta có hạn, không cách nào cung cấp nhiều tài liệu được.” Trần Duệ mừng rơn, kim tiền và tài liệu chỉ là vấn đề trước mắt, chính sách mới là chủ yếu. Không thể nghi ngờ đây là sự hỗ trợ lớn nhất cho việc kiếm tiền sau này. Lúc hắn cáo từ rời đi, thanh âm nhàn nhạt của Shia truyền tới: “Ngày làm việc đầu tiên của anh rất xuất sắc, ngài kí sự quan.” Trần Duệ mỉm cười, bước nhanh ra cửa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang