[Dịch]Chân Huyết Lệ- Sưu tầm

Chương 39 : Ngày Thứ Nhất (4)

Người đăng: 

.
Thiên hạ rộng lớn, người tài nhiều như mây, nhưng mấy ai được công thành danh toại Gặp thời thì đắt chí, thất thời thì chìm sâu, tài trí có ích gì, vũ dũng có nghĩa gì Cuộc đời võ tướng ngắn ngủi, năm mươi năm rong rủi trên yên ngựa, liệu ai biết đến Danh tiếng chỉ là mơ hồ, nhưng ai cũng muốn đoạt lấy Có người dùng cả đời để cưỡng cầu, kết quả vẫn là hạt cát nhỏ trên biển lớn Ta tự hỏi chặn đường đó là ngắn hay dài, chỉ biết… … Năm đó khi ta mười bảy tuổi, đã đạt được nấc thang lên thiên đường Một trận thành danh Tiếng trống thúc liên hồi, quân hò hét đến dậy đất, là ai tấn công, là ai phòng thủ mà khiến cho hàng vạn trái tim bị cuốn hút với muôn vàn cảm xúc Một người lính tuổi đã ngũ tuần đứng quan sát từ xa, mà trong lòng chợt lâng lâng: “Hai người trẻ tuổi đó chỉ trạc tuổi đứa cháu ở nhà của ta, nhưng sao khí chất của chúng làm tim ta như muốn vỡ vụn. Người ta nói tuổi trẻ tài cao, ta dành cả đời trên chiến trường, chuyện lạ lùng gì cũng từng thấy qua, nhưng chưa thấy ai cùng lứa tuổi như chúng sở hữu một thứ vũ lực mạnh mẽ như vậy. Phải chăng là trời xanh ưu ái cho cuộc đời làm võ tướng như ta, đến lúc gần đất xa trời, lại chứng kiến sự đảng sinh của hai võ thần. Võ Thần!” Keng Binh khí chạm nhau trên nền trời, vạch ra những hoa lửa sáng ngời, bụi mù bao phủ cả ba võ tướng vào trong. Kích nhanh như sấm, đao mạnh như dời non, kiếm thế uyển chuyển như nước chảy hoa rơi, tinh hoa võ học ngàn năm qua, quá lắm cũng chỉ đạt đến mức này là đã tột cùng Chiêu chiêu giao thủ, thức nào cũng dồn đối phương vào tử địa, làm cho những người đứng xem bên ngoài, có cảm giác như trái tim đang bị bóp ngẹt vì áp lực khủng khiếp từ trận chiến mang lại Nhưng những cảm xúc ấy chỉ dành cho những kẻ tầm thường, còn đối với ba người đang ở giữa trận tiền kia, tâm trạng họ lại thập phần phấn khích. Giống như là đang luận võ, đàm đạo với những cao thủ hàng đầu trong thiên hạ. Không chỉ có người mới có cảm giác ấy, mà đến súc sinh cũng bị chủ nhân lan truyền cho cảm xúc khó tả kia. Ánh mắt của những con ngựa bên dưới trở nên điên cuồng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, tiếng hí càng ngày càng hoang dại - Thượng tập Một đao mạnh mẽ được Triệu Phong từ cao chém xuống nhắm vào đầu của Nhan Bân Chát Nhan Bân vung kích đón đở, nhưng đao chiêu của Triệu Phong mạnh lắm, nó làm hằn lên trên binh khí của Nhan Bân một vết khá sâu. - Hậu kích Vừa đỡ được đao của Triệu Phong, thì kiếm của Ngu Tử Kỳ cũng vừa đến, nhắm vào lưng của Nhan Bân mà đâm. Chiêu kiếm đơn giản, nhưng lại quá nhanh, quá mạnh và quá chuẩn. Nhan Bân không thể dùng kích quay lại để đỡ, chỉ còn biết cúi rạp mình về phía trước để né chiêu. Nhưng dù đã rất nhanh, nhưng lưỡi kiếm cũng đã kịp chạm vào phía sau đầu của Nhan Bân, khiến cho chiếc mũ đâu mâu mà hắn đang đội bị đánh bật ra, làm mái tóc hắn bung ra, rối xù che đi nửa mặt - Chết tiệt! Nhan Bân thầm mắng chửi trong lòng, không ngờ hai tên này còn trẻ như vậy mà khí thế đã không thua những chiến tướng trải qua bao trận như hắn. Đối phó một tên đã mệt bở hơi tai, mà nay lại bị hai tên cùng lúc giáp công, đúng là thở không ra hơi. Hiện tại chúng chỉ là lũ nhóc con mà đã lợi hại như vậy, nếu để chúng lớn thêm chút nữa thì dưới gầm trời này ai mới xứng là đối thủ của chúng - Hừ! hai tên tiểu tử, hai mươi chiêu đã kết thúc. - Giờ thì ta phản công đây, cẩn thận một chút, nói trước là ta sẽ không nương tay đâu đấy! Nhan Bân vừa thoát ra khỏi công kích của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ thì đã quay lại nói lớn, sau đó hai kích vung lên, chân thúc vào hông ngựa xông đến. Khí thế của Nhân Bân lần này thịnh lắm, chỉ thấy ngựa chạy như bay, áo bào bay lật phật trong gió, đôi kích sắt nặng nề vũ động như hai con giao long gào thét nhắm Triệu Phong và Tử Kỳ mà trổ thần oai. Rầm Vừa giao nhau, uy lực từ binh khí truyền sang làm cho cánh tay có cảm giác tê rần, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ, dần dần bị bức phải thoái lui dần dần bởi sức mạnh của Nhân Bân. Vó ngựa mỗi lúc một dồn dập, ba ngựa từ từ tiến sát đến dưới chân thành, còn phía trên, binh khí thỏa sức tung hoành, chỉ thấy bóng ảnh mà không thấy thực thể, chỉ nghe những tiếng chan chát vang lên liên hồi Triệu Phong hét lớn, khiến ai nấy trên thành đều có thể nghe thấy - Tướng địch quá mạnh, chúng ta đã không thể đương cự được nữa rồi Ngu Tử Kỳ vừa né xong một kích, thì cũng lớn giọng đáp - Phi Long Cơ ra mặt, không thì toàn thể tướng sỹ Bắc Nhung chúng ta phải chết bởi tên giặc Tây Lỗ này mới thôi. Lời trao đổi của hai người tất tần tật đều lọt vào tai của đám binh sỹ, mọi người thoáng ngây ngốc trước mọi sự diễn ra. Chẳng phải là hai người kia lúc đầu đánh ngang tài, ngang sức với Nhan Bân sao. Nay bỗng dưng lại trở nên yếu thế, phải chăng là tên Nhan Bân nãy giờ nhường thật, bây giờ mới triển lộ thần uy. Chắc là vậy, chắc là vậy, đến các danh tướng của ba nước còn không phạm được một sợi tóc trên người hắn, thì biết tên này mạnh như thế nào rồi, vậy trong tòa thành này, liệu ai có thể cùng hắn giao phong đây Càng suy nghĩ, chúng binh sỹ càng trở nên sợ hãi, đặc biệt khi thấy hai vị tướng trẻ tuổi của mình, càng ngày càng bị dồn ép đến đáng thương. Đúng lúc này, Triệu Phong lại nói lớn - Tên Nhan Bân này hết sức lợi hại, nếu không phải tay vũ dũng như Long Cơ, thì cả tòa thành này không ai có thể chém được đầu hắn Long cơ là ai? Mọi người quay sang nhìn nhau, rồi không biết từ lúc nào, những tiếng la hét một lớn dần, những âm thanh hòa trộn từng nhịp, như những cơn sóng nối đuôi nhau vô tình quật vào nền cát. Long Cơ, Long Cơ Tiếng binh sỹ xưng tụng danh xưng của một người, một người mà họ chưa từng biết mặt, nhưng không hiểu vì sao ngay tại lúc này, họ lại thầm mong con người xa lạ kia xuất hiện và giải cứu họ - Ta đến đây. Một tiếng nói cất vang lên, làm không khí vốn đang bị nén lại trong phút chốc vỡ òa. Ánh sáng ban ngày đậu lên trên đầu mũi thương được giơ lên cao, tỏa phát ra xung quanh, rồi bao trùm lấy thân ảnh con người đang hiên ngang đứng dưới tòa thành. Lúc này Long Cơ như một vị thần uy nghiêm, thần thái vừa trang trọng nhưng lại tỏa ra cái khí thế ngợp trời, áo bào hắn lồng lộng tung bay, để lộ ra bộ giáp sáng bóng. Chúng binh sỹ nhìn thấy một cảnh này, khiến cho cảm xúc trong tim sôi trào mãnh liệt. U, a! Những tiếng hú dài đầy phấn khích, tiếng la hét đến khản giọng, nhìn bóng hình con người mà tất cả mọi người mong mỏi đã xuất hiện, cảm giác như một làn sóng xung động đang cộng hưởng, trái tim đập nhanh hơn, trong ánh mắt lộ vẻ nóng bỏng - Sát Long Cơ gầm lên một tiếng, vó ngựa cất bước lao đi, khiến chúng nhân đổ dồn sự chú ý, hàng vạn con mắt ngước nhìn vị anh hùng trong tâm trí họ ra oai, triển lực. Họ thèm khát chú mục, như muốn thu toàn bộ khung cảnh hào hùng ấy vào trong tầm mắt của mình Thử hỏi, còn đâu vẻ khinh thường, úy kỵ khi lần đầu gặp mặt ba người trẻ tuổi ấy. Còn đâu sự thất vọng, nghi ngờ về tài năng của một lớp sóng sau đang nhú mình ra khỏi làn nước Hay giờ đây mọi cảm xúc chợt tồn đọng trong lúc này là hi vọng, là phấn khích, là cuồng nhiệt, khi thấy từng đạo chiêu thức được ba người xử ra. Cảm xúc con người vốn khó tả là vậy, chúng đi từ hết cung bật này đến cung bật khác, từ trạng thái này đến trạng thái khác, mà ta không tài nào hiểu được Sự đánh giá của con người cũng như thế, đối với những gì mà họ chưa từng thấy qua, thì họ sẽ không bao giờ tin. Nhưng đôi lúc, những gì họ thấy cũng chưa chắc đã là thực, những gì họ tin cũng không hẳn đã là đúng. Vì đơn giản tất cả mọi việc, ngay từ đầu đều đã bị kẻ khác thao túng Keng Nhan Bân trong lòng đầy nghi hoặc, tên mới đến sao võ công lại tầm thường đến như vậy, dường như chiêu thức của hắn là hết sức xoảng xỉnh, đến mức không thể tin được rằng là cứu tinh của hai tên mà hắn đang giao thủ nãy giờ Còn hai tên trẻ tuổi này, vốn yếu thế là vậy, chẳng hiểu vì sao từ khi tên cầm thương này đến, thế công bỗng trở nên bạo liệt đến đáng sợ, so với lúc đầu giao thủ, có khi còn mạnh lên gấp mười lần. Vậy rốt cuộc là sao? Nhan Bân trong lòng ngập tràn nghi vấn, nhưng dường như thời gian không cho hắn được một chút bình yên để ngẫm suy, hết đao rồi kiếm, hết kiếm rồi thương. Ba đạo ánh sáng bàn bạc của vũ khí quay hắn vào trong đến chóng mặt, hắn từ bốn phía tả xung, hữu đột nhưng không thể lách mình ra được Đôi bàn tay càng lúc càng xuống sức, trong khi địch thủ chiêu thế ngày càng trở nên mạnh mẽ đến không ngờ. Nhiều lúc Nhan Bân chợt nghĩ “Phải chăng là do ta đã quá khinh địch, liên tiếp giao tranh với mười hai tướng nên sức lực mới mau xuống vậy chăng. Nhưng dù là như vậy đi chăng nữa, vơi khả năng của ta, tại sao lại không thể phản công trước sức mạnh của đám trẻ ranh này cơ chứ, rốt cuộc có ai giải thích cho ta là vì sao không?” Nhan Bân vừa đánh vừa tìm đường thoát, hắn trông thấy Long Cơ đâm hụt một thương thì vươn mình định đâm trả lấy một kích. Nhưng động tác ấy không thể thoát khỏi tầm quan sát của Triệu Phong, hắn tung chân đá vào bụng ngựa của Long Cơ, con ngựa đau quá chồm lên, vô tình tung vó đá vào thân trước con chiến mã của Nhan Bân. Triệu Phong hét thật lớn - Kỹ nghệ của Long Cơ thật tinh diệu, trong thiên hạ này thật sự không ai sánh kịp. Triệu Phong vừa dứt lời, bên này Ngu Tử Kỳ trở đầu kiếm, đánh mạnh vào thân thương của Long Cơ, khiến mũi thương chuyển hướng, quét ngang qua ngực của Nhan Bân. Nhưng Nhan Bân dù đang mất thăng bằng sau cú đạp trời giáng của ngựa Long Cơ vào ngựa của mình, nhưng vẫn rất nhanh mắt cố né ra phía sau. Chỉ là dù đã hắn rất cố gắng nhưng mũi thương vẫn để lại trên thân hắn một vệt máu dài. Nhan Bân bị đau, đành giơ tay lên bịt lấy vết thương, máu không ngừng chảy ra, hắn quên cả thể diện, cứ ra roi thúc ngựa chạy về trận địa của mình Trận đánh này, vốn là do hai tên Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ giở trò, nên Long Cơ mới một phen đắc thủ, nhưng chỉ có mình Nhan Bân ở trong tình huống ấy mới biết. Còn đám binh sỹ Bắc Nhung trên thành kia, bị khuất tầm mắt làm sao có thể quan sát được hết thảy. Nên hình ảnh mà trong tâm trí họ thu nhận được, đó là Long Cơ võ công trác tuyệt, siêu quần, đánh cho danh tướng Tây Lỗ, phải co vòi, cong mông lên mà chạy. Rồi không ai bảo ai, những tiếng hoang hô vang trời bùng lên, như cơn nộ hỏa chìm sâu đã lâu, nay lại từ tòa thành xa xôi này bùng phát dữ dội Long Cơ! Long Cơ! Vạn con người chìm trong sự phấn khích đến tột cùng, gọi tên người anh hùng, vị tướng lĩnh trẻ tuổi, tài cao, uy dũng, thiện chiến, mà đến trong mơ họ cũng không thể tưởng tượng ra. Còn Long Cơ dáng vẻ trang trọng, cùng hai vị trở thủ thâm tàng bất lộ, từ từ tiến vào thành trong sự chào đón nhiệt thành của đám binh sỹ. Long Cơ hết quay sang Triệu Phong rồi tới Ngu Tử Kỳ, y định nói gì thì Ngu Tử Kỳ đã mở lời trước. - Bây giờ cậu đã là anh hùng rồi, phải giữ dáng một chút! Triệu Phong bên này khuôn mặt cũng khẽ mỉm cười - Tốt nhất là cậu làm cho giống một chút, không thì lộ đuôi cáo ra bây giờ, khì khì Long Cơ thấy hai tên bạn thì khẽ phì cười, nhưng sau đó rất nhanh hắn đã thu lại được vể uy nghi lúc nào, vó ngựa từng bước tiến vào trong thành. Uy thế của hắn lúc này khiến vạn người choáng ngợp, đầy sự ngưỡng mộ. Đâu đó vang lên lời ca tụng: “Người này là chiến thần của chúng ta” Còn Long Cơ trong lòng bất giác chợt rung lên, tâm trạng ngập phần hoan hỉ, dường như sự lo lắng ngày nào của hắn đã chấm dứt Mà giờ đây chỉ còn lại một con người ngập tràn sự tin tưởng vào bản thân Còn đối với Triệu Phong, nhìn thấy tên bạn đã lấy lại ý chí của mình, hắn dường như đã trút được tảng đá đè nặng trong lòng, lời hứa của hắn với Long Cơ âu là đã thực hiện được phần nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang