[Dịch]Chân Huyết Lệ- Sưu tầm
Chương 25 : Đồng Quan Khai Chiến
.
Lại nói đám người Hoàng Xí khí nộ đang thịnh vó ngựa sải bước tiến đến chỗ Ngu Tử Kỳ, gươm giáo sáng lấp lánh phản chiếu sự hung tợn trên khuôn mặt
Đứng trước nộ hỏa của đám binh lính từ thành Đại La, Ngu Tử Kỳ làm một chuyện không ai ngờ tới, hắn cởi bỏ bộ áo giáp đang mặc bên ngoài
Hành động của Tử Kỳ khiến cho đám người Hoàng Xí cười nhạo khinh khi, Hoàng Xí nói- Tiểu tử giờ đầu hàng thì cũng đã muộn, tốt nhất là đứng yên để ta lấy đầu ngươi, nếu không sẽ phải chịu khổ cảnh thịt nát xương tan
Nhưng có lẽ bọn Hoàng Xí đã vui mừng quá sớm, vì khi bộ áo giáp được cởi bỏ, lộ ra bên trong là một chiếc áo màu tím bó sát thân, kèm theo đó là hàng loạt các phi đao, ám khí được sắp xếp chỉnh chu.
Chỉ tính lượng phi đao trên thắt lưng của Tử Kỳ cũng đã có hơn hai mươi chiếc, còn tính tổng lượng ám khí mà hắn mang theo bên người có thể đủ dùng cho một nhóm sát thủ lành nghề.
Tử Kỳ tay trái cầm kiếm, tay phải rút lấy phi đao bên hông, dùng khả năng quan sát của mình để tính toán tình huống cho cách tiếp cận trận đấu.
Có lẽ những người không biết thường cho rằng Tử Kỳ là một người cao ngạo nên hành động thường ngốc nghếch và không suy tính gì. Nhưng họ đã lầm, thực chất Tử Kỳ là một người hành sự rất thấu đáo, hắn không làm việc gì mà bản thân không chắc chắn. Hơn nữa Tử Kỳ là một người rất giỏi trong việc đọc tình huống của trận chiến, với sự thông minh của mình, hắn luôn có thể đưa ra những phương pháp khác nhau để giành chiến thắng trong những trận chiến có đông người, thậm chí là ám sát.Giờ đây Tử Kỳ đảo mắt hết lượt, hắn xem xét từng cử chỉ hành động, cũng như tốc độ của mỗi người bên địch, vị trí địa hình, địa vật, từ đó rất nhanh đưa ra một phương án tấn công trong đầu. Rất nhanh, rất nhanh Tử Kỳ đã hoàn thành việc tính toán của mình, lưỡi kiếm trên tay sáng lấp loáng lao đi trong những cơn gió bụi thổi tốc vào mặt.
Trong đám bụi mờ truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, Tử Kỳ giữa vòng người vào ra cứ như không, tay trái vung lên kiếm quang thấm đẫm máu đào, tay phải hạ xuống phi đao vô tình đoạt mạng.
Bốp, bốp
Tử Kỳ tung cước đá vào đầu một con ngựa đang lao đến búng mình về phía trước, thân người xoay gấp, lưỡi kiếm trên tay vẽ thành một vòng tròn khiến cho bốn tên kỵ mã chung quanh phải rơi đầu
Hảo kiếm vừa ra phi đao liền xuất, một thanh một mạng, mười thanh mười mạng, bách phát bách trúng, đám người Hoàng Xí một phen chấn kinh, không còn dám liều lĩnh xông tới
Nhưng sự chần chừ của chúng càng khiến chúng chuốc họa, lợi dụng sự hoảng sợ của địch, Tử Kỳ ra tay càng mạnh bạo
Hoàng Xí hét lớn- Lũ vô dụng, dùng thương đâm chết nó cho ta
Đám kỵ binh không chạy loạn nữa, chúng chạy thành vòng xung quanh Tử Kỳ làm thành một bức tường chắn, sau đó dùng thương tới tấp đâm tới. Tử Kỳ thân thủ lanh lẹ, tránh đông, tránh tây, nhưng mũi thương lao đến nhiều lắm bản thân đôi lúc cũng khó xoay sở, phải dùng kiếm chém vào đầu thương để đổi hướng đi.
Phập. phập, phập
Những mũi thương xé gió lao xuống cắm trên nền đất, quân của thành Đại La cứ thế thay phiên nhau tấn công Tử Kỳ
- Chết điMột tên lính thừa lúc Tử Kỳ đang loay hoay phía trước, thì từ phía sau đâm lén một thương, chỉ tiếc là mũi thương đó chưa kịp đắc thủ thì tên kỵ mã đó đã la toáng lên một cái vì một mũi phi tiêu găm ngay giữa mặt máu chảy lên láng
Bên ngoài đám chiến hữu Hắc Vân Kỳ nhìn thấy Tử Kỳ bị vây thì lo lắng lắm, nên cũng bất chấp nhiệm vụ lúc đầu mà lao vào giải cứu cho Tử Kỳ. Tuy quân số của đội Hắc Vân lúc này không nhiều, nhưng đều là tinh tuyển mà thành cho nên những phút giây đầu đã chọc thẳng vào lớp bộ binh của địch phía ngoài
Rầm
Đám kỵ binh Hắc Vân Kỳ tạo thành một mũi kiếm đâm vào bức tường thành bằng người của địch, thổi bay bất cứ thứ gì cản đường. Đôi lúc họ như là một khối vững chắc với sự phối hợp nhịp nhàng, nhưng đôi lúc lại là những cá thể điên cuồng đơn độc trong trận chiến.
Sự hiện diện của họ chẳng khác nào sự có mặt của hàng trăm vị tướng có mặt trên chiến trường, vũ lực mạnh đến mức đám binh sỹ Đại La dù đông hơn nhiều cũng phải run rẩy sợ hãi
- Mở đường cho Tử KỳĐội Hắc Vân dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào trung quân, khi gặp đội kỵ binh của Hoàng Xí, họ không lao vào ngay mà chạy song song với với địch. Thế là vòng vây kỵ binh quanh Tử Kỳ phải đối mặt với sự tấn công của Tử Kỳ bên trong, lại vừa phải chống đỡ với đám người Hắc Vân Kỳ bên ngoài, điều đó khiến chúng loay hoay không biết tính làm sao.
Tùng, tùng, tùng, tùng
Lại một tiếng trống hiệu nữa vang lên, từ ngọn đồi trên cao một người cầm song giản nhìn xuống, sau đó vẫy tay một cái gần trăm bóng người cưỡi ngựa từ trên đồi lao xuống
Binh sỹ trong đội Hắc Vân bên trong khi nhìn thấy thì la toáng lên- Là Đình Nguyên, quân tiếp viện đến rồi, còn chờ gì nữa- Anh em giết!
Một trong một ngoài, một trái một phải, hai cánh quân như hai con giao long xoay mình giữa đại hải, khiến mặt nước phẳng lặng nổi ba đào
Sỹ khí luận đời xưa có viết- Quân tướng lấy kế mưu làm đầu, binh sỹ là quân tâm làm gốc
Lời người xưa quả không sai, quân của Hoàng Xí trùng trùng như hồ điệp nhưng trong lòng run rẫy sợ hãi, quân sớm đã loạn chiến ý cũng tiêu tan, làm sao ngăn được thế quân như nước lũ của đội Hắc Vân Kỳ
Làm sao có thể ngăn hai con tiểu hổ là Ngu Tử Kỳ và Đình Nguyên, một kiếm một giản giữa đám quân như giống sói rừng lạc vào bầy dê béo tha hồ chén thịt
Kết quả không nói cũng biết quân Hoàng Xí binh bại như núi đổ
Hoàng xí luống ca luống cuống vừa muốn đánh một trận lại vừa muốn thu quân, còn chưa biết tính sao thì Tử Kỳ trong đám loạn quân hét lớn.- Tên tướng kia chạy đâu cho thoát
Nói rồi Tử Kỳ vung kiếm chém những kẻ cản đường thần tốc đi đến chỗ Hoàng xí đang đứng
Hoàng Xí sợ quá đánh rớt cả roi ngựa, hai tay nắm lấy bờm ngựa mà thúc chạy, chẳng dám ngoảnh lại một lần.
Bọn thuộc hạ của hắn thấy vậy thì còn tâm trạng nào nữa đâu mà đánh, cũng vứt bỏ khí giới, cờ, trống mà bỏ chạy thục mạng
Đội kỵ binh của Hắc Vân Kỳ định đuổi theo thì Đình Nguyên đã giơ tay chặn lại- Giặc cùng chớ đuổi, mọi người quay lại chỗ Tử Kỳ, đưa cậu ta về đội- Còn ta phải xem xét tình hình, mọi người tạm biệt, hẹn gặp nhau ở trại
RõHai đội binh đồng thanh trả lời, sau đó họ từ biệt Đình Nguyên------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------
Lại nói nửa canh giờ trước tại đường Đồng Quan, tướng quân địch là Cam Mâu cùng phó tướng là Vũ Hiếu đang áp tải quân lương
Một tên lính cưỡi khoái mã đến báo- Bẩm nhị vị tướng quân, phía trước xuất hiện hơn trăm tên cướp của trại An Ấp tập kích quân ta- Tiền bộ tướng quân Xích Hùng đã đánh tan quân địch và đang trên đường truy đuổi đám dư đảng
Vũ Hiếu sau khi nghe xong phẩy tay ra lệnh cho tên lính lui xuống, còn mình quay sang Cam Mâu bẩm - Tướng quân, nơi này dù sao cũng là địa bàn của quân địch, Xích Hùng tướng quân là người lỗ mãng tiểu nhân sợ rằng sẽ gặp bất trắc
Cam Mâu phe phẩy chiếc roi ngựa nói- Có gì phải lo cơ chứ, trong tay hắn có hơn ngàn người chẳng lẽ đối phó với vài trăm tên cướp mà cũng gặp khó khăn sao- Với lại chuyện của chúng ta là áp tải quân lương, chuyện này cũng rất quan trọng, không thể tùy tiện chia binh đi được
Vũ Hiếu lại tiếp tục nói- Nhưng dù sao Xích Hùng cũng là người của Xích gia, rủi có chuyện gì thì….
Vũ Hiếu định nói gì thì Cam Mâu đã chen lời- Đúng vì hắn là người của Xích gia nên việc của hắn chúng ta càng ít quan tâm thì càng tốt- Ngươi biết đấy, triều đình giờ đây có nhiều phe phái nổi lên, Xích gia cũng chỉ là một trong số các phương thế lực mà thôi- Đối với đám tướng lĩnh bọn ta, việc quá thân với bất cứ một bên nào, cũng sẽ dễ dàng bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực ấy- Chỉ sợ sẽ làm con chốt thí cho người- Vì vậy ta đây khuyên ngươi một câu, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện- Với lại trong đám quân phía trước còn có tên xu nịnh Hoàng Xí, hắn là người túc trí đa mưu đi theo cạnh Xích Hùng chắc cũng không có chuyện gì- Ngươi đừng lo, cứ làm tốt chức trách là được
Và cứ như vậy đoàn tải lương của Cam Mâu cứ thế thẳng bước về phía trước
Đi được thêm một quãng, Cam Mâu dừng lại - Gọi tên trinh sát đến đây ta có điều muốn hỏi
Một lúc sau, tên trinh sát đã có mặt, Cam Mâu hỏi- Đây là nơi nào, sao trong báo cáo gửi về không có bất cứ thông tin gì về một đoạn đường hẹp như thế này
Tên trinh sát hồi báo- Bẩm tướng quân, vì khúc quanh này quá ngắn chỉ khoảng chưa đầy hai trăm thước, nên bọn tiểu nhân nghĩ cũng không nên ghi vào báo cáo
Cam Mâu nghe xong thì vẫy tay cho tên đó lui ra
Vũ Hiếu Lại gần hỏi- Tướng quân có chuyện gì không ổn sao?
Cam Mâu nhìn lại địa hình nơi đây một lần nữa, sau đó quay lại nói với Vũ Hiếu- Đoạn đường này một bên là núi, một bên là vực, đường thì lại chật hẹp trong khi xe lương của chúng ta thì lại to, cùng lắm chỉ có thể đi thành hàng một mà thôi- Hơn thế nữa xe lương thì nặng nề khó xoay trở, nếu mà địch dùng hỏa công thì chúng ta quả thật là chạy không thoát
Vũ Hiếu lại hỏi- Địa hình này theo tướng quân thật sự nguy hiểm vậy sao?
Cam Mâu đắng đo một lúc rồi đáp- Không chỉ nguy hiểm mà có thể coi là tử địa cũng không chừng- Vũ Hiếu ngươi bảo mọi người nhanh chân một chút, phải lập tức vượt qua đoạn đường này, ở đây lâu ta thấy không yên tâm chút nào
Vũ Hiếu chấp tay nhận lệnh sau đó lui về phía hậu quân đốc thúc
Khi đoàn vận lương đã đi vào khúc ngoặt, Cam Mâu đi trước phát hiện phía cuối con đường có một chiếc hộp gỗ khá lớn đặt ở giữa đường
Cam Mâu hết sức hồ nghi, sau đó kêu một tên kỵ mã lên phía trước dò xét.
Tên kỵ mã chạy nhanh về phía trước, sau khi nhìn ngắm một hồi hắn không thấy điều gì lạ, bèn dùng đao mở nắp chiếc hộp ra. Nào ngờ khi chiếc hộp vừa mở, bên trong bay ào ra một đám chim bồ câu, làm cho tên kỵ mã ngã ngửa ra vì bất ngờ
Cùng lúc đó từ trên đồi cao tiếng hò reo dậy đất, theo sau đó là từng trận mưa tên lửa trút xuống như mưa nhắm vào những xe lương đằng sau
- Trúng kế rồi, đám bồ câu đó đã làm lộ vị trí của ta- Khốn kiếp thậtCam Mâu chửi rủa ầm trời
Bằng kinh nghiệm của mình Cam Mâu biết rằng đã rơi vào bẫy phục kích của địch, trước hết phải ổn định thế cục, Cam Mâu Lớn tiếng quát- Đội thuẫn binh hộ lương cho ta mau!
Theo sau tiếng của Cam Mâu, một đám bộ binh tay cầm thuẫn bằng sắt, lao ra đứng trên những chiếc xe lương chắn tên lửa từ trên bắn xuống
Lúc này Long Cơ đứng ở trên đồi chỉ huy thấy tình trạng biến đổi thì liền hạ lệnh- Rùa đen đã dùng mai chắn thì ta dùng đá đập nát chúng đi- Người đâu thạch trận công phá
Một lệnh ban ra, đám người đội Hắc Vân cũng như hai trăm người quân kháng chiến dùng dao chặt đứt những sợi dây thừng, những tấm lưới dùng để chứa đá, gỗ vì vậy mà vỡ ra. Hơn ngàn xúc gỗ, đá cứ thế mà lăn xuống, khiến quân thành Đại La tử thương vô số, lớp chết vì bị thiêu cháy, lớp thì bị đá đè, lớp thì bị rơi mình xuống vực, quân số đại giảm
Dù Cam Mâu kinh nghiệm phong phú nhưng trước một thế trận kín kẽ thế này cũng đành thất thủ bó tay, chỉ còn biết gắng hết sức bình sinh mà chống đỡ trước mưa tên đạn lạc
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện