[Dịch]Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui - Sưu tầm
Chương 20 : Gặp nguy hiểm ở Hương Vân Tự, trong khốn cảnh thấy chân tình (phần 2)
                                            .
                                    
             Không thấy có người đi ngang qua như vậy, Diêu Thiên im lặng, nói: "Vô lễ, còn không mau trở về."
"Vâng"  Kinh Kinh vội vàng xoay người muốn đi, nhưng lão hòa thượng kia lại  nói: "Chờ một chút, trên trán nữ thí chủ hiện ánh sáng ngân bạch, tất có  duyên tiên......"
Kinh Kinh đưa tay sờ trán của mình, thầm nghĩ: "Lão hòa thượng nói rất chính xác."
Nhưng  Diêu Thiên lại giựt giựt khóe miệng nói: "Đại sư, ta nhớ lúc mười mấy  tuổi ngươi cũng nói với ta như vậy, Viễn Từ nhờ ngươi nói qua với hắn mà  như vậy."
Lão hòa thượng ho nhẹ nói: "Chỉ là cơ duyên chưa tới."
Kinh Kinh nghe lời nói của công công, cảm thấy lão hòa thượng này rất có tiềm chất làm thần linh, nói: "Còn ta thì sao?"
Lão  hòa thượng nói: "Nhìn ngươi, cơ duyên giống như có lẽ đã đến, lại không  biết nữ thí chủ có thể đã từng gặp người đặc biệt nào chưa?"
Đặc biệt, rất nhiều, nhiều đến nỗi Kinh Kinh đếm không hết.
Nhưng  nàng lắc đầu một cái, nói: "Chưa từng thấy." Bởi vì nàng thấy vẻ mặt  công công vô cùng không tốt, tất cả đều là sau khi nghe nói về tiên  duyên.
"Còn không đi ra?" Diêu Thiên trầm giọng nói.
Kinh Kinh chỉ có thể tránh đi, vừa đi vừa nghĩ chuyện lúc trước của công công.
Nhưng lúc đi qua nhìn thấy lão hòa thượng, ánh mắt sáng lên, nếu hắn và lão hòa thượng không nói vậy có thể hỏi hòa thượng khác!
Chỉ  là muốn tìm cũng phải tìm hòa thượng nhiều tuổi một chút, cho nên chạy  loạn tất cả các nơi trong chùa hy vọng có thể tìm được hòa thượng có thể  hỏi được.
Nhưng kỳ quái, tại sao mới vừa vẫn còn rất nhiều hòa  thượng trong chùa hiện tại chỉ có mấy Tiểu Hòa Thượng từ bên ngoài trở  về, bọn họ cũng chạy xung quanh đây, nếu như nói phòng Đại Hòa Thượng  cháy cũng không thấy.
Nàng trừng mắt nhìn, tình huống như thế này không đúng?
Không đúng, nhất định không đúng.
Nhưng không đúng chỗ nào nàng lại không nói ra được, chỉ cảm thấy bốn phía rất an tĩnh, rất an tĩnh.
Vòng  cổ trên ngực Kinh Kinh nóng lên, nàng giật mình, địa phương như vậy tại  sao có thể có nguy hiểm, hơn nữa còn nguy hiểm đến nỗi vòng cổ báo nguy  hiểm, nhất định là rất nghiêm trọng.
Không được, nhất định phải  lập tức rời khỏi nơi này với công công. Nghĩ tới đây Kinh Kinh cũng  không kịp lại đi tìm người, nàng chạy về phía bên trong viện của lão hòa  thượng.
Nhưng vừa chạy, nàng đã thấy oanh một tiếng nổ trong viện lão hòa thượng, nóc phòng cũng bay lên trên trời.
Kinh  Kinh sợ hết hồn, chân thiếu chút nữa mềm đến té ngã. Nhưng nàng cố chấp  cắn răng đứng lên, dùng tiên pháp nhanh chóng bay vào trong viện.
Chỗ  lúc trước công công và lão hòa thượng ngồi đã hoàn toàn thay đổi, ngay  cả người cũng không thấy. Mặt đất bằng phẳng bị khoét một cái hố to,  Kinh Kinh đi tới nói: "A Cha, A Cha ngươi đang ở đâu?"
"Không phải bảo ngươi tránh đi ư, không nên tới......" Một thanh âm truyền từ dưới cái hố lên.
Cuối  cùng Kinh Kinh thấy một cái tay ở trong bụi, vừa nhìn thì nhận ra ngay  là tay công công. Nàng nghĩ cũng không nghĩ đã chạy tới, đưa tay kéo tay  của hắn lên trên.
Thân thể nam nhân so với tưởng tượng nặng hơn  rất nhiều, may mắn Kinh Kinh khí lực lớn, vậy mà từ từ kéo được công  công lên. Nhưng mà dường như hắn bị thương, ngay cả một chút sức lực để  bò lên trên cũng không có.
"Nha đầu buông ta xuống rồi rời đi  mau, mặt đất nơi này đã bị nứt, tiếp tục kéo ta như vậy nữa ngay cả  ngươi cũng sẽ rơi vào trong hố...... Mau buông ra......" Diêu Thiên bị  thương ở trong vụ nổ vừa rồi, bây giờ có thể duy trì ý chí đã là cố hết  sức.
Kinh Kinh sao có thể buông ra, nàng cắn răng tiếp tục kéo  lên, đột nhiên mặt đất dưới chân bị sụt, nàng không kịp né tránh vậy là  cùng rớt xuống theo công công.
Lúc té xuống nàng ôm công công,  vận khởi toàn bộ tiên khí hộ thể tu luyện được. Ngay cả như vậy, nhưng  ôm theo công công rơi xuống địa huyệt sâu như thế, hơn nữa trên đường  rơi xuống lại bị đá trên vách cọ xát vào nhiều nơi.
Tiên khí của  Kinh Kinh vừa mới thành hình, cũng chính là mới nhập môn. Cho nên chỉ  cản mấy lần va chạm cũng không còn tác dụng, kết quả hai người nặng nề  té xuống, Kinh Kinh chỉ cảm thấy đầu choáng váng lập tức bất tỉnh nhân  sự rồi.
Người tỉnh dậy trước là Diêu Thiên, hắn chỉ cảm thấy trên  thân thể có chút nặng, đang đè ép vết thương của hắn. Mở mắt nhìn lên, ở  dưới ánh sáng rất nhỏ thấy Kinh Kinh đang nằm ở trước ngực của hắn, y  phục sau lưng cũng bị phá nát, búi tóc cũng bị đã tung ra tán thành một  mảnh, trải trên người mình.
Tình huống bình thường nữ tử và nam  tử trừ vợ chồng ra thì không thể để cho người khác thấy dáng vẻ tóc tai  bù xù, có thể do loại nguyên nhân ái muội này, rất nhiều nam tử đặc biệt  thích nhìn lén nữ tử lúc xõa tóc, lúc ấy cũng coi là một loại đặc biệt  háo sắc.
d,d,l,q,d
Hiện tại Diêu Thiên cũng bất chấp những thứ này, may mắn đôi tay không bị thương đỡ Kinh Kinh dậy nói: "Nha đầu, nha đầu......"
Kinh Kinh bật ra một tiếng, từ từ tỉnh lại.
Đầu  tiên nhìn thấy Diêu Thiên không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, tuy  nhiên nàng lại cảm giác toàn thân mình vô lực, hơn nữa sau lưng hình như  bị thương rất nghiêm trọng.
"A Cha......"
Diêu Thiên nghe thanh âm nàng khàn khàn, nói: "Ngươi cần gì kéo ta để cùng nhau rớt xuống."
Kinh Kinh nói: "Ta không kéo, sợ hối hận......"
"Cái  đứa nhỏ ngốc này, hiện tại chúng ta không chết đã là may mắn." Nhưng  đại sư lại không may mắn như thế, hắn vừa mới nhìn thấy thi thể hắn (lão  hòa thượng) bị đè ở chỗ không xa, lộ ra một mảng áo cà sa nhỏ.
Ân huệ mười năm nuôi dạy, lại bị mình hại chết Diêu Thiên cắn răng, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy đau đớn.
Kinh Kinh cho là hắn đang lo lắng mình, nói: "A Cha, ta thật sự không sao."
Diêu  Thiên dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, rất nhanh trở lại  bình thường, nói: "Nghĩ biện pháp đi ra ngoài trước, địa huyệt này là  được xây dựng từ tiền triều, phải có đường ra mới đúng." Nhưng là, khi  hắn cố gắng muốn đứng lên lại phát hiện xương đùi một bên chân mình  giống như gãy lìa, đau đến mồ hôi lập tức tuôn ra.
Kinh Kinh trở  mình một cái lăn ra bên cạnh, miễn cưỡng ngồi chồm hỗm, hỏi "A Cha có  phải chân bị thương hay không?" Nàng đưa tay vén áo khoác của hắn, muốn  nhìn vết thương một chút.
Nhưng Diêu Thiên lại nói: "Không sao,  chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là được rồi." Chờ một lát đau chết lặng, thì  có thể đứng lên. Coi như phế bỏ cái chân này, mình cũng phỉa dẫn nha đầu  ngốc này đi ra ngoài.
Nhưng là, lại thấy Kinh Kinh sờ xoạng bốn  phía, đang kỳ quái lại thấy nàng sờ tới cái ghế bị đè hư. Có lẽ cái ghế  kia đã không chắc chắn, thấy nàng mấy cái đã lấy chân ghế xuống, sau đó  bò đến bên cạnh hắn vén áo bào lên.
Duỗi tay lần mò, xương đùi quả nhiên bị thương.
Nàng  ngẩng đầu nhìn công công, loại vết thương này nếu như trì hoãn một thời  gian về sau lại chữa trị xương đùi khẳng định lệch ra rất nhiều, đến  lúc đó công công soái khí như vậy, lại trở thành người què rồi.
Loại  chuyện như vậy tuyệt đối không cho phép xảy ra, nàng lấy bốn chân ghế  đặt ở bên chỗ bị thương ở chân Diêu Thiên, sau đó xé làn váy của mình.
Diêu  Thiên nhức đầu, bộ quần áo của nha đầu này đã rách không còn hình dáng,  còn xé nữa chẳng phải là muốn chịu thiệt. Chính mình là nam nhân cũng  không phải sợ, vì vậy nói: "Xé của ta đi."
Kinh Kinh ngẩn ra cũng  không tranh luận với hắn lại thật sự xé áo bào hắn xé thành những mảnh  dài, quấn ở trên đùi. Quá trình này rất khổ sở, coi như Kinh Kinh rất  cẩn thận, nhưng vẫn làm Diêu Thiên ra một thân mồ hôi.
Nhưng dù sao hắn cũng là một nam nhân, thế nhưng không nói tiếng nào.
Buộc chặt, Kinh Kinh thở dài ra một hơi.
"Đi thôi...... Nơi này không thể ở lại lâu." Ngộ nhỡ có người truy sát tới, vậy bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi.
Kinh  Kinh cũng đoán được lần này nhất định là có người gây nên, gật đầu một  cái đứng lên muốn kéo Diêu Thiên, nhưng vết thương sau lưng quá đau rồi,  nàng lắc lư mấy cái mới đứng lên được.
Diêu Thiên đau lòng, nói:  "Ngươi đừng miễn cưỡng, ta có thể đứng lên." Hắn nói đứng liền đứng,  cũng không để cho Kinh Kinh đỡ đi về hướng lối ra địa huyệt.
Khi còn bé hắn từng tới một lần, đại khái vẫn tìm được phương hướng.
Kinh  Kinh cũng không đồng ý, chạy tới lấy tay hắn khoác lên trên vai của  mình nói: "Không được, ngộ nhỡ chân này có chuyện gì thì sao, A Cha coi  ta là gậy đi! Đừng nhìn ta còn nhỏ, nhưng khí lực lớn......"
d,d,l,q,d
Diêu Thiên cau mày nói: "Đến lúc nào rồi còn nói giỡn......"
Kinh Kinh nói: "Đó chính là sự thật!"
Diêu  Thiên cũng không tin tưởng nàng có bao nhiêu khí lực, chỉ là ngược lại  là có thể chống đỡ cho mình, hiện tại chỉ cần cẩn thận không nên đụng  đến vết thương sau lưng nàng là được.
Hai người cứ như vậy từ từ  đi tới, chẳng biết đi bao xa bỗng nhiên thân thể Diêu Thiên trầm xuống,  Kinh Kinh lập tức vịn hắn nói: "A Cha?"
"Ngươi cứ lên trước  đi...... Sau đó quẹo trái, thấy...... Thấy một cái trụ lớn hình tròn lại  rẽ phải, sau đó đi thẳng chính là cửa ra. Đến lúc đó, cẩn thận nhìn bên  ngoài xem không có ai không...... Đi đi, nha đầu, chính mình phải cẩn  thận......" Nói xong, thân thể hắn thẳng tắp ngã về phía sau.
Kinh Kinh sợ hết hồn, đưa tay kéo hắn để nằm ngang.
Cảm thấy nơi này không phải địa phương nghỉ ngơi, bởi vì chính là lối đi.
Dưới  ánh sáng lờ mờ chiếu xuống nàng nhìn thấy phía trước có một khúc quanh,  vì vậy ôm lấy công công ( ôm kiểu công chúa ) đi tới nơi đó đặt người  xuống.
Nàng bắt đầu kiểm tra thương thế công công, bởi vì chưa  từng học y thuật, chỉ có thể dựa theo tình hình hơi thở của hắn, ngoại  trừ chấn thương ở ngoài hình như còn bị nội thương, hẳn là do bị thứ gì  đập trúng ngực gây nên. Trong lòng Kinh Kinh đau xót, dán lỗ tai ở giữa  ngực hắn lắng nghe, hẳn là bên trong có nơi nào đó chảy máu.
Làm thế nào?
Lúc  nãy rớt xuống đại khái đã sử dụng hết tiên khí nhiều năm, hiện tại một  chút khí lực cũng không vận lên được. ( cô nương, một đấng mày râu như  vậy ngươi còn có thể ôm đi, mạnh mẽ a! )
Hiện tại, chỉ có hi vọng trong đám bảo vật sư phụ cho có cái gì có thể chữa thương đi!
Nàng  sờ loạn ở trên người, rốt cuộc sờ tới cái yếm của mình, nghe nói món đồ  này là tơ gì đó dệt thành, mặc trên người có thể giúp thuận khí, kích  thích thân thể con người tự sinh sản khí huyết...... Tóm lại rất có ích.
Kinh Kinh vui mừng, cũng không quản công công có thể tỉnh lại vào lúc này hay không, vội vàng cởi cái yếm ra.
Lại  mặc áo lót (áo dài trắng thời xưa) xong, chỉ khoác áo khoác  rồi bắt  đầu cởi áo bào của công công ra, nhưng lúc này nàng gặp khó khăn.
Để  cho một đấng mày râu mặc yếm của nữ nhân, ý tưởng này có phải hay không  quá kinh hãi rồi? Hơn nữa lấy tính khí của Diêu Thiên, vạn nhất sau khi  tỉnh lại phát hiện, chỉ sợ hắn lại bị tức chết, càng đừng nói chữa  thương gì nữa.
Kinh Kinh nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nhìn  hắn tiếp tục mặc kệ thương thế như vậy, cho nên bất chấp những thứ kia,  lấy cái yếm của nàng nhét vào trước ngực Diêu Thiên, vuốt phẳng cũng  không mặc vào cho hắn, sau đó buộc nút áo lại mong rằng sau khi trở về  hắn mới có thể phát hiện.
Nàng lăn qua lăn lại xong, phát hiện có âm thanh tiếng bước chân vang lên.
"Các ngươi qua bên kia xem một chút, nếu phát hiện Diêu Thiên lập tức giết chết." Sau đó tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Làm thế nào mới tốt?
Kinh  Kinh gấp đến một đầu mồ hôi, cuối cùng nghĩ đến hình như sư phụ cho  nàng một cái áo choàng ẩn thân. Nàng vội vã mở nắp nhẫn trên ngón tay  lấy nó ra, sau đó chính mình kề sát công công ngồi xuống kéo áo choàng  ra che. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện