[Dịch] Cầu Ma

Chương 60 : Bọn họ, sợ!

Người đăng: 

.
Không chỉ mình người này nghẹn lại lời nói một nửa, hiện giờ trên quảng trường mấy trăm tộc nhân đứng xem, còn có những người từ bỏ so tài quay lại đây, họ đều mở to mắt, trong mắt lộ ra chấn kinh. Có người từ ngồi xếp bằng phản xạ bật dậy. Có người từ vị trí cách pho tượng xếp hạng hơi xa bất giác tiến lên vài bước, như là muốn nhìn ở khoảng cách gần. Man Công Ô Long bộ lạc giờ phút này hai mắt cũng sáng ngời, lộ ra tia sáng kỳ lạ nhìn chằm chằm pho tượng không xa, nhìn thứ hạng thuộc về Mặc Tô. Đa số thủ lĩnh bộ lạc tới đây đều tập trung tinh thần nhìn, vẻ mặt nghiêm túc. Tiễn Thủ Ô Sơn bộ lạc, cha của Bắc Lăng, luôn nhìn thứ hạng trên pho tượng, nhưng đa số thời gian là nhìn thứ bậc của Bắc Lăng. Hiện tại gã lại bỏ qua con trai, nhìn hai chữ Mặc Tô, nhìn số bậc thang phía sau tăng nhanh kinh người. Toàn bộ quảng trường trong giây phút này, tĩnh lặng. Thứ ba mươi sáu, Mặc Tô, ba trăm lẻ một bậc. Thứ ba mươi bốn, Mặc Tô, ba trăm mười bậc. Thứ ba mươi mốt, Mặc Tô, ba trăm hai mươi hai bậc. Thứ hai mươi tám, Mặc Tô, ba trăm mười lăm bậc. Thứ hai mươi sáu, Mặc Tô, ba trăm bốn mươi bốn bậc. Thứ hai mươi ba, Mặc Tô, ba trăm năm mươi mốt bậc. Thứ mười chín, Mặc Tô, ba trăm bảy mươi mốt bậc! Mãi đến khi cái tên Mặc Tô sau một lúc vẫn ở hạng thứ mười chín, vẫn ở tại bậc thang thứ ba trăm bảy mươi mốt, trên quảng trường mới phát ra từng đợt hút không khí. Hình ảnh này khiến đa số người xem đều hơi bị khó tin. Mặc dù họ đã thấy qua kỳ tích đêm trước, nhưng hôm nay biến đổi so với hôm qua chênh lệch quá lớn! Nếu như đêm hôm qua là kỳ tích, vậy hiện tại chỉ có hai chữ truyền thuyết mới hình dung được tình cảnh khiến người khó tin này! “Không đến sáu mươi giây đã từ hai trăm bốn mươi tám bậc đi tới ba trăm bảy mươi mốt bậc…này…cái này vượt qua hơn một trăm hai mươi bậc…nhưng lại chỉ dùng không tới sáu mươi giây!” “Ô Sâm không làm được, Thần Xung cũng không làm được, cho dù là Diệp Vọng lúc trước đi qua một trăm bậc thang này cũng dùng vài tiếng đồng hồ!” “Mặc Tô này là ai!?” Trong âm thanh hút khí, trên quảng trường dấy lên xôn xao, trình độ sôi trào vượt xa trước đó, vượt xa đêm qua. “Đây mới chỉ là buổi chiều, nếu là đến hoàng hôn hoặc buổi tối, người này đêm qua mạnh mẽ như vậy, hắn có thể đi tới bao nhiêu bậc? Cuối cùng hắn có thể lấy được thứ bậc nào?” “Mười hạng đầu! Người này nhất định sẽ trong mười hạng đầu!” Trong đám người có phần tử ghen tỵ, nhưng vẫn có rất nhiều người vốn là thấp cổ bé họng trong bộ lạc. Dù là Thần Xung, Ô Sâm hay là người mười hạng đầu, hai mươi hạng đầu, thậm chí là ba mươi, bốn mươi hạng, trong mắt họ đều là tinh anh cao tận chân trời, cần phải ngửa đầu nhìn. Trong lòng càng khát vọng tiếp xúc, nhưng cùng lúc đó cũng có không cam lòng và bất đắc dĩ. Hiện giờ họ tận mắt thấy một người ngày hôm qua là hạng chót, lấy khí thế và tốc độ khó thể hình dung, từ dưới chót bùng nổ trực tiếp xông vào hạng thứ mười chín, kỳ tích! Là tận mắt nhìn thấy nên trong lòng hơi kích động, dường như Mặc Tô là chính mình vậy. Chẳng qua, con người là phức tạp, sẽ không xuất hiện biến đổi một chiều. Trong kích động, họ cũng ẩn chứa phức tạp và hâm mộ. Các loại suy nghĩ rối cùng một chỗ, hình thành cảm xúc mà chính họ cũng nói không rõ. Vừa hy vọng Tô Minh có thể vượt lên, người này thỏa mãn khát vọng của họ, rồi lại vô cùng ghen tỵ từ đám người nhân vật nhỏ leo lên, thật muốn đối phương vĩnh viễn giống như mình, chìm dưới đáy tận cùng. “Mười hạng đầu? Hừ, tôi thấy chưa chắc đâu. Hắn là gặp nhiều may mắn thôi, nói không chừng là dùng chiêu gì hèn hạ mới đi tới bây giờ được!” “Không sai, ngươi xem, hắn đi một đoạn xong đều sẽ nghỉ ngơi thật lâu. Ta nói đây nhất định có bí mật gì đó!” Đám người bàn tán tràn ngập mâu thuẫn phức tạp. Có lẽ một giây trước còn đang kích động, giây sau lại trở thành đố kỵ. Bhưng giờ phút này, trong đám người có ông lão xấu xí đảo tròn con mắt, không biết nghĩ tới cái gì, thường tới gần một số người nói chuyện, kéo một cái ra, dưới ánh mắt bất mãn của đối phương vội vàng cúi đầu nói bên tai vài câu, sau đó mau chóng giở áo ra rồi vội vàng che lại, bộ dạng như là sợ nhiều người thấy. Ai bị ông lão kéo ra thường thì sắc mặt sửng sốt như là rất khó tin, nhưng không biết ông lão lại nói cái gì, đa số đều nửa tin nửa ngờ. Cũng có một số người bị ông lão đi tới chỗ càng xa, bắt đầu giao dịch. So với mấy trăm người trên quảng trường, giờ phút này trong núi cao các tộc nhân tham gia thi tài, mỗi người đều thấy hỗn loạn. Đa số nhìn lệnh bài trong tay, nhìn cái tên từ đêm qua liền lọt vào tầm mắt họ, tâm lý phân biệt không rõ là thứ gì, hâm mộ, ghen tỵ, có lẽ còn có khó tin. Lôi Thần thu lại ánh mắt nhìn lệnh bài trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười ngây ngô, nhưng trong mắt có do dự. Gã vừa chậm rãi tiến lên vừa suy nghĩ, Mặc Tô này rốt cuộc có phải là Tô Minh không…. Từ đêm hôm qua nhìn đến hai chữ Mặc Tô tới nay, trong đầu gã lập tức hiện ra hình dạng Tô Minh. Nhưng hôm nay nhìn Mặc Tô thứ bậc ngày càng cao, vào tới hạng mười chín, Lôi Thần rung động, ngược lại thêm do dự. “Ai, có lẽ không phải cậu ta đâu…” Bắc Lăng toàn thân ướt đẫm mồ hôi xem thứ hạng trong lệnh bài, nhìn người tên Mặc Tô xông pha, nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng than thở. “Người này thật có thể nhịn…từ nay về sau, hắn nhất định tiếng tăm lan xa…Nhưng điều này không liên quan đến mình, người này đâu phải Ô Sơn bộ lạc mình, nhưng tên hắn có một chữ Tô…mình chán ghét cái tên này.” Bắc Lăng cúi đầu, chậm rãi leo lên. Còn có Tư Không ở cầu thang phía xa, y đã không thèm để ý người tên Mặc Tô nữa. Theo y thấy thì đối phương đã vượt qua rất nhiều người, không phải mình có thể so sánh. Hiện giờ y càng để ý là Bắc Lăng xếp ở phía trước. “Nhất định phải tiến vào năm mươi hạng đầu!” Tư Không siết chặt nắm tay, cắn răng đi tới. Lần đầu tiên Bạch Linh nhìn thứ bậc trong lệnh bài lâu như vậy. Cô thấy hai từ Mặc Tô, giống như Lôi Thần, trong lòng hơi băn khoăn. “Là anh ta ư…” Bạch Linh cười khổ, lắc đầu. Cô biết Tô Minh là Man Sĩ, cũng có chút tu vi, nhưng không cho rằng Tô Minh là Mặc Tô sáng chói như mặt trời. So với những người này, thật sự khẩn trương không phải Diệp Vọng đối với mấy thứ này căn bản không biết, coi như biết cũng không thèm để ý. Cũng không phải hai người đấu đá nhau như là không phân ra thắng bại quyết không từ bỏ, Thần Xung và Tất Túc. Mà là Ô Sâm! Ô Sâm khẩn trương, gã nhìn thứ hạng trong lệnh bài hai chữ Mặc Tô đột nhiên xông vào vị trí mười chín, sắc mặt cực kỳ đáng sợ. Hiện giờ gã khó đoán chính xác, đến tột cùng giữa Tất Túc và Mặc Tô, ai mới là càng thêm đáng nghi. Nhưng đây không phải lý do làm gã khẩn trương. Gã lo lắng là, bị người ngoài bộ lạc vượt qua cũng đành thôi, nhưng một khi bị hai người ngoài bộ lạc xếp cao hơn mình, như vậy mặt gã không biết giấu đi đâu. “Chết tiệt!” Ô Sâm dữ tợn gầm lên, nghiến răng. Mặc dù sắc mặt nhợt nhạt nhưng gã vẫn điên cuồng đi về phía trước. Trong đầu gã có một thanh âm đang rống gầm, nói cho mình rằng tuyệt không thể lại bị vượt qua! Hai mươi thứ hạng đầu, mỗi người đều đang cố gắng. Tô Minh tiến vào chớp mắt thay đổi thế cục hai mươi hạng đầu. Tựa như một hòn đá ném vào trong nước dấy lên từng tầng gợn sóng, cũng khiến cá dưới nước kinh hoảng. May là nguồn gốc làm họ chấn kinh, Mặc Tô xếp ở vị trí thứ mười chín, khi đi tới bậc thang ba trăm bảy mươi mốt thì tạm dừng, thật lâu không hành động, thế này mới làm họ hơi thở ra, mau chóng leo lên, muốn nhân cơ hội này kéo ra khoảng cách. Bọn họ, sợ. Sợ hành động kỳ lạ của Mặc Tô, sợ không động thì thôi, động là biến đổi kinh người. Lần đầu tiên họ vô cùng chú ý một người như vậy, thậm chí coi như là đang tiến lên cũng thi thoảng nhìn bảng xếp hạng, xem coi phải chăng người này lại động. Thậm chí họ phập phồng lo sợ, mơ hồ có linh cảm người này lần nữa động thì sẽ tựa như sét đánh, rất có thể tiến vào mười hạng đầu! Tô Minh khoanh chân ngồi trên bậc thang ba trăm bảy mươi mốt. Mặc dù hắn có thể đoán được chính mình giờ phút này có lẽ bị rất nhiều người chú ý, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng cái tên Mặc Tô hắn chọn dùng, đã khiến Đại Thử lần này dấy lên gió lốc đầy trời. Trừ Diệp Vọng, không ai không biết tên này. Thậm chí mọi người dần bớt nhìn mười hạng đầu, nhiều lần chú ý thứ hạng của Tô Minh, đang chờ đợi lần nữa bùng phát. Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, nhắm mắt, sợi máu trong người di chuyển không phải sáu mươi bảy sợi mà là bảy mươi mốt sợi! Bảy mươi mốt sợi máu lượn lờ quanh thân, lấp lóe tia sáng đỏ. Từng sợi biến mất thì lại từng sợi một hồi phục. Dưới sự khống chế tỉ mỉ của Tô Minh, chẳng những ép ra tiềm lực cũng rèn luyện thân thể, làm hắn càng nắm chắc lực lượng! Khiến hắn càng thêm mong đợi nếu dốc hết tốc độ thì sẽ ra sao. Dù gì thì Tô Minh giỏi nhất, chính là tốc độ! Thời gian trôi qua, rất nhanh đến hoàng hôn. Cả buổi chiều, trên quảng trường thỉnh thoảng có luồng khói tiến đến, đi ra từng người từ bỏ tham gia so tài. Sắc mặt của họ khác nhau. Người thứ hạng càng đi đầu thì khi đi ra càng ít buồn rầu, thậm chí có một số lộ ra hưng phấn. Hoàng hôn, bầu trời có chút tối tăm. Thứ hạng trên chín pho tượng, từ sáu mươi về sau gần như đều trở thành màu xám, chỉ có hai cái còn đang cố gắng. Thứ sáu mươi bảy, Ô Lạp, một trăm năm mươi chín bậc. Thứ sáu mươi mốt, Bạch Linh, một trăm bảy mươi tám bậc. ---o0o---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang