[Dịch] Cầu Ma
Chương 27 : Lệ không
.
Gần như trong khoảnh khắc A Công của Ô Sơn bộ lạc rống ra thì đã thấy bầu trời tràn ngập sương mù đỏ che đậy mặt trăng máu, thật nhiều Nguyệt Dực gào thét xông đến, bay qua trong sương mù, quanh quẩn trên đỉnh đầu Ô Sơn bộ lạc. Từng tiếng kêu sắc bén tại khoảnh khắc này thay thế tất cả âm thanh trong trời đất, trở thành duy nhất ở đêm huyết nguyệt.
Từng con dã thú máu tươi nhuộm đẫm da lông bị tộc nhân bộ lạc ném lên không trung. Chưa đợi chúng rơi xuống lập tức bị Nguyệt Dực đếm không hết số lượng tựa như mây máu mau chóng ngưng tụ lại, từng tiếng thét thê lương, toàn thân dã thú đã bị Nguyệt Dực bao phủ, bị vô số răng nanh sắc bén đâm vào người, chớp mắt trở thành thây khô, ngay cả sinh mệnh tương liên với máu cũng bị Nguyệt Dực cắn nuốt.
Còn lại, chỉ là xác khô da bọc xương, rớt bịch bịch xuống đất, thường thường co giật vài cái mới chết.
Trên trời vô số Nguyệt Dực có không ít trực tiếp bỏ qua đám dã thú bị quăng lên mà lao thẳng xuống bộ lạc, đôi mắt đỏ hồng lóe ra tàn nhẫn và khát máu. Mục tiêu của chúng, là người Man tộc trong bộ lạc này.
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc lóc, tiếng rống giận, tại khoảnh khắc này giao nhau, hình thành khúc nhạc hòa cùng lũ Nguyệt Dực kêu thét, trong đêm trăng quỷ dị, vang lên.
Nhưng biển lửa vòng quanh toàn bộ lạc giờ phút này tựa như tường đồng vách sắc, khiến Nguyệt Dực mới nhào xuống liền thét chói tai bay lên, tựa như lửa không đốt cháy gian phòng gỗ mộc lại là tổn thương trí mệnh với chúng.
“Lại ném!” A Công ở trong biển lửa trầm trọng nhìn bầu trời.
Lập tức rất nhiều tộc nhất bên dưới sợ hãi không ngừng ném ra dã thú cất giữ dành cho mùa đông, có để nuôi, có để hiến tế, khiến Nguyệt Dực giữa không trung điên cuồng cắn nuốt.
Thời gian từng chút một trôi qua, khi tất cả dã thú giữ cho mùa đông đều thành thực vật của Nguyệt Dực, hóa thành xác khô rơi xuống đất, Nguyệt Dực trên trời bởi vì khát máu mà phát điên bắt đầu lần lượt lao xuống, muốn đột phá vách tường giáng xuống bộ lạc, hưởng thụ máu Man tộc khiến chúng nó đỏ mắt.
A Công vung lên tay phải, bỗng chốc biển lửa hóa thành vòng xoáy to lớn, đì đùng chuyển động, lấy sức một người đối kháng Nguyệt Dực trên không trung. Cùng lúc đó, từng mũi tên rời dây cung bắn ra từ trong bộ lạc, xuyên thấu qua biển lửa chiến đấu với Nguyệt Dực.
Nhưng đối với Nguyệt Dực có sinh mệnh kỳ dị gần như bất tử, thì thương tổn này không thể gây ảnh hưởng gì. Tiếng đập cánh và tiếng kêu sắc bén khiến người Ô Sơn bộ lạc hoảng sợ.
Không lâu sau, có vài con Nguyệt Dực vượt qua biển lửa, gào thét xẹt qua bộ lạc, khiến Ô Sơn bộ lạc bỗng chốc hỗn loạn.
Tình cảnh tương tự cũng diễn ra trong Ô Long bộ lạc.
Chỉ có Hắc Sơn bộ lạc, giờ phút này cực kỳ quỷ dị. Tất cả tộc nhân trong bộ lạc đều quỳ sát đất, không dám cử động chút nào. Trên bầu trời, Hắc Sơn bộ lạc Man Công Tất Đồ đang duỗi ra đôi tay, trên mặt tràn ngập cuồng nhiệt hướng không trung phát ra chú ngữ kỳ dị.
Xung quanh ông vô số Nguyệt Dực xoay quanh, trên người ông cũng có rất nhiều Nguyệt Dực. Răng nanh sắc bén của chúng đâm vào người Tất Đồ, hút lấy máu tươi.
Nhưng dường như Tất Đồ đã mất cảm giác đau, chẳng chút phản kháng, ngược lại càng thêm cuồng. Tùy theo sắc mặt biến tái nhợt, chú ngữ trong miệng ông càng biến cao vút.
“Hiến tế máu tươi của ta, vạn năm xa xưa tiền Hỏa Man tộc, các ngươi có được sự bất tử, hóa thành Nguyệt Dực, các ngươi nuốt lấy Man huyết của ta, hãy đem máu Man của các ngươi dung nhập vào người ta! Địch hòa, oanh lạp đông!!!!” Tất Đồ ngửa đầu gào thét, lập tức thân thể bộc phát luồng sáng đen chói mắt.
Ánh sáng đen khuếch tán, tất cả Nguyệt Dực trên người ông lập tức thét chói tai. Thân hình chúng mau chóng thu nhỏ, màu đỏ trong hai mắt lập tức ảm đảm. Chỉ khoảng mười phút sau, dường như chúng mất đi sinh mệnh, trượt xuống người Tất Đồ.
Nhưng càng có nhiều Nguyệt Dực lần nữa điên cuồng nhào tới!
Cứ thế vòng đi vòng lại, thật nhiều máu tươi của Nguyệt Dực bị Tất Đồ hấp thu, thân hình ông lấy tốc độ mắt thường có thể thấy trướng phình ra. Khí huyết hùng hậu từ thân thể ông bùng phát.
Có khí huyết dẫn động, chẳng những Nguyệt Dực trên bầu trời Hắc Sơn bộ lạc điên cuồng nhào tới, thậm chí là Nguyệt Dực chia hướng Ô Sơn bộ lạc và Ô Long bộ lạc như chợt nhận ra, phân tán xong lại biến đổi phương hướng bay thẳng đến Hắc Sơn bộ lạc.
Cách Hắc Sơn bộ lạc không xa, có một bóng dáng bao phủ trong áo choàng đen. Y khác với tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc giờ phút này toàn bộ quỳ sát đất. Hình dạng áo choàng đen không phải bộ lạc nhỏ bên này có thể có được. Giờ phút này y đứng ở đó, nhìn Man Công Hắc Sơn bộ lạc trên bầu trời, khóe miệng lộ nụ cười âm hiểm.
“Ta truyền cho ngươi cách tìm nguyệt thạch để triệu hoán Nguyệt Dực Hỏa Man, cho ngươi tốc độ nhanh nhất trở thành Khai Trần cảnh, còn có thể thành công hay không vậy phải xem chính ngươi…”
So sánh với bên ngoài tình hình thê thảm, hiện giờ Tô Minh khá là an toàn. Hắn ở trong động đá vôi, đẩy ra hòn đá che đậy, vội vàng nhảy ra. Trên làn da có một số chỗ đã bị bỏng nổi bọt bong bóng, giờ phút này môi hắn khô nứt, tim đập thình thịch.
“Nơi này, lại là chỗ Nguyệt Dực trú ẩn!” Tô Minh nhìn chằm chằm sâu trong đội đá vôi.
Hắn từ nhỏ đã nghe rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Nguyệt Dực, biết rằng loại thú kỳ dị này đáng sợ, đặc biệt là tin đồn gần như bất tử, khiến con ngươi Tô Minh co rút.
Trầm ngâm chốc lát, hắn thuận theo lối ra chậm rãi bò ra ngoài, sắp tới bên ngoài thì hắn mau chóng ló đầu nhìn. Nhìn một cái hắn liền hút ngụm khí lạnh. Trên bầu trời bên ngoài tràn ngập sương mù đỏ, thanh âm gào thét vang vọng, có vô số Nguyệt Dực.
Tô Minh vội vàng rụt người lại, chần chờ, chậm rãi lùi ra sau, trở về động đá vôi, lo âu nghĩ.
“Không biết bộ lạc ra sao rồi…giờ không thể ra ngoài, một khi bước ra sẽ bị đám Nguyệt Dực phát hiện ngay.” Tô Minh cau mày, trong lòng rất lo âu, băn khoăn tình trạng hiện tại của bộ lạc.
Nhưng hắn biết mình không cách nào giải quyết, mắt chợt lóe, nhìn chăm chú sâu trong động đá vôi. Chậm rãi, mắt Tô Minh lóe sáng.
“Lần này số lượng Nguyệt Dực rõ ràng nhiều hơn bình thường, hơn nữa xem bộ dáng thì dường như phía sâu trong chắc là không còn con nào.” Tô Minh hơi do dự chút, dần dần tiến lên trước, vượt qua nơi hắn luyện dược, nhìn phía sâu trong, mắt hắn có tia kiên quyết.
“Cứ đi nhìn thử xem, chỗ đó đến tột cùng có cái gì khiến Nguyệt Dực thường dừng tại đây. Nói không chừng có thể tìm ra bí mật của chúng nó, trở về báo cho A Công, có lẽ sẽ giúp được A Công.” Thân hình Tô Minh chợt lóe, chạy vội hướng sâu trong động chưa từng đặt chân tới.
Nói đến cũng kỳ quái, trước đây trong động đá vôi không ngừng nóng bức, thậm chí có sóng nhiệt khiến người không thể chịu đựng ập vào mặt. Nhưng hiện tại Tô Minh tiến sâu vào lại không cảm nhận được chút khí nóng, ngược lại có cảm giác lạnh lẽo từ bên trong truyền ra.
Lúc Tô Minh đi sâu vào động đá vôi thì bên ngoài, ba bộ lạc dưới Ô Sơn lại nổi sóng.
Ô Sơn bộ lạc đã có hơn trăm thú Nguyệt Dực xông qua biển lửa nhào hướng tộc nhân. Man Sĩ trong Ô Sơn bộ lạc hung hăng chém giết. Bắc Lăng hai mắt lấp lóe tia sáng lạnh, bảo vệ Trần Hân sau lưng, tay phải khuếch tán tia sáng lạnh, hướng xung quanh hình thành từng bông tuyết sắc bén. Trên người y có rất nhiều vết thương tràn ra máu tươi. Bỗng nhiên ánh mắt y ngưng tụ, liếc phương xa, không chút nghĩ ngợi tay phải chộp hướng sau lưng, lập tức nắm cung tên trong tay.
Giờ phút này, khoảnh khắc Bắc Lăng cầm cung, sát khí thoáng chốc bộc phát. Tay trái y kéo cung mạnh giương ra, mũi tên nhọn lóe sáng khiến bông tuyết xung quanh mau chóng ngưng tụ, bắn ra mũi tên bay hướng chỗ y nhìn thấy.
Phương xa, Lôi Thần tràn đầy khát máu, trên người có vài Nguyệt Dực nhưng gã không thèm để ý, ngược lại điên cuồng túm lấy một Nguyệt Dực, há miệng cắn nó.
“Dám hút máu Lôi gia gia mày, ta cũng hút mày!”
Nhưng chớp mắt gã cắn Nguyệt Dực thì lập tức phát hiện trên không trung vài chục Nguyệt Dực bay thẳng đến. Lấy tu vi như gã không thể chống cự nhiều Nguyệt Dực như thế.
Trong lúc nguy cấp, chớp mắt đột nhiên có luồng khí lạnh gió rít ập tới. Theo khí lạnh xuất hiện, một mũi tên nhọn lượn lờ hoa tuyết oành một tiếng nổ ở trước người Lôi Thần, khiến vài chục Nguyệt Dực xoay tròn, cứu được gã.
Lôi Thần ngẩng ra, ngoái đầu nhìn Bắc Lăng lạnh lùng thu lại cung tên, mắt chợt lóe tia phức tạp.
Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc khí huyết toàn thân sục sôi, trong tay cầm trường mâu bạc, thường thường ném ra một mâu đều quanh quẩn tiếng chấn. Vô số gió lốc xoay quanh khiến Nguyệt Dực phải tránh né.
Nhưng dù là vậy thì số lượng Nguyệt Dực lao xuống thật quá nhiều. Có một số tộc nhân bình thường hét thảm, mơ hồ có bị Nguyệt Dực chộp bay lên không trung.
Ngay lúc này, A Công ra tay. Ông vung lên cốt trượng, thoáng chốc toàn bộ lạc như chấn động. Một Man tượng to lớn xuất hiện, hai mắt Man tượng lộ tia tàn nhẫn, tựa như có sinh mệnh. Đặc biệt trong tay nó nắm con rồng ngửa đầu rống một tiếng, huyễn hóa ra quét xung quanh một vòng.
Theo thời gian trôi qua, một đêm huyết nguyệt đang từ từ qua đi. Nhưng chiến đấu xảy ra trong bộ lạc càng thêm kịch liệt. Thậm chí đến cuối cùng, Nguyệt Dực không hút máu nữa mà là bắt sống Man tộc, muốn đem họ đưa về sào huyệt làm thực vật.
Khi chân trời dần sáng tỏ, tại Ô Long bộ lạc truyền đến một tiếng gào sắc nhọn. Đã thấy trong đám thú Nguyệt Dực có một bóng dáng trắng, dung nhan tuyệt sắc có phần nhợt nhạt và tuyệt vọng, cùng mấy tộc nhân bị Nguyệt Dực bắt được bay nhanh hướng Ô Sơn.
Sau lưng chúng nó có một bà lão mặc vải thô sắc mặt lo âu đuổi theo không bỏ.
Nhưng không đợi bà đuổi theo lâu thì trong Ô Long bộ lạc truyền ra từng tiếng hét thảm. Trong mắt bà lão tràn ngập tơ máu và bi ai, mạnh xoay người từ bỏ đuổi theo, thủ hộ bộ lạc của bà.
Bóng dáng trắng phương xa nhìn thấy như thế, trong mắt rơi xuống giọt lệ.
Chỉ là nước mắt rơi xuống không trung chẳng biết bay về đâu, không người trông thấy.
Khi sắc trời dần sáng ngời, huyết nguyệt tán đi, vô số Nguyệt Dực gào thét từ bốn phương tám hướng bay tới Ô Sơn. Trong đó có một nhóm Nguyệt Dực chộp vài tộc nhân các bộ lạc, bao gồm cả cô gái áo trắng thẳng tới Hắc Viêm Sơn, thuận theo từng cửa động Hắc Viêm Sơn chui vào trong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện