[Dịch] Cầu Bại

Chương 1 : Tự chương

Người đăng: Oll

“Trong núi một ngày, thế gian trăm năm…” … “Gã đó là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Vương thị đấy, mấy tên cảnh sát quèn như chúng ta không đắc tội nổi đâu. Tốt nhất là chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở lờ đi, chuồn lẹ thôi!” … “Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ là phải! Nhưng sao cậu lại đánh người ta nặng như vậy? Phiền cậu theo tôi về đồn công an.” … “Hành vi của người này hẳn phải được khen ngợi mới đúng, thế mà cấp trên lại truyền lệnh xuống, gán cho hắn tội danh ‘cố ý hành hung người vô tội’ qua đó phạt tù ba năm. Còn chuyện hắn có thể sống đến lúc được thả hay không thì còn phải xem Vương thiếu gia có hứng hay không nữa.” … “Vượt ngục! Có kẻ vượt ngục! Tên này coi thường chúng ta quá, tôi cho phép các cậu bắn thẳng tay!” … “Máu?” … “Tiên sinh, xin hãy tin tưởng rằng chúng ta không hề có ác ý. Chúng ta giúp cậu cũng chính là giúp những Cổ Võ giả còn sót lại trong dân gian thôi. Ngày đó, thiếu gia cũng có mặt ở đó nhưng hắn lại không có được dũng khí như cậu, ra mặt cứu cô gái vô tội ấy.” … “Vân Hi, cậu đã bị quốc gia theo dõi! Cậu đã vi phạm hiệp ước cấm dụng võ! Quốc gia muốn thay đổi luật pháp một cách triệt để và toàn diện, những Cổ Võ giả cường đại như chúng ta, những người có khả năng uy hiếp đến địa vị của bọn họ nhất định phải bị thanh trừ. Ôi… những Cổ Võ giả hiện hữu trong mắt thế nhân chỉ còn lại chưa tới hai mươi!” … “Là một kiếm khách nếu như mất luôn cả dũng khí rút kiếm thì… ta quả thật không xứng là một kiếm khách chân chính.” … “Đây là một xã hội pháp chế mà vũ khí nóng làm chúa tể!” … “Pháp chế!” … “Cho dù cậu muốn ra tay cũng ngàn vạn lần không được để lộ thân phận Cổ Võ giả của mình, nếu không cậu sẽ bị chính phủ dốc sức giết chết. Bằng thực lực Cổ Võ giả hiện tại của cậu, căn bản không thể nào chống nổi những thứ vũ khí nóng hiện đại cực mạnh kia!” … “Vân Hi! Tuyệt thế kiếm khách!” … “Chúng tôi cũng biết Lâm Chính Kỳ là một tên bại hoại của xã hội, một thứ cặn bã không hơn. Bây giờ cậu giải hắn về đồn cảnh sát thì chúng tôi rất cảm kích, nhưng mà thế lực đứng sau hắn quá mạnh mẽ vì cha hắn làm thứ trưởng, cho dù là chứng cứ phạm tội gì đi nữa cũng sẽ bị ông ta sử dụng đủ mọi thủ đoạn xử lý sạch sẽ thôi. Chúng ta căn bản không có chứng cứ thích hợp nào để buộc tội hắn cả.” … “Tiểu tử, dám đối đầu với bổn thiếu gia sao? Tao coi mày sẽ chết như thế nào!” … “Ta cảm thấy bản thân không xứng với hai chữ ‘kiếm khách’ rồi, Diệp Hạo Nhiên, Vô Khuyết.” … “Thế giới này nhất định phải có quy tắc, quy tắc được định ra thì nhất định phải chấp hành. Nếu người chấp hành cũng không thi hành, vậy…” “Ta đi!” “Bản tin đặc biệt: Tại thành phố Tân Nam, vườn hoa Bạch Viên phát sinh một vụ án mạng cực kỳ nghiêm trọng. Nạn nhân tên là Lâm Chính Kỳ…” … “Không tiếc hết thảy, bất kể mọi thứ, tôi muốn các anh phải bắt hung thủ cho bằng được! Bằng bất cứ giá nào cũng phải mang hắn về đây! Tuyệt thế kiếm khách? Thiên hạ đệ nhất kiếm khách thì sao chứ? Bá chủ của thế giới này hiện tại đã không còn là kiếm nữa! Là khoa học kỹ thuật! Là quân đội.” … “Ha ha… Vân Hi nói rất đúng! Chúng ta có thể nhượng bộ, nhưng kẻ địch của chúng ta lại không vì chúng ta nhượng bộ mà dừng tay! Súng đạn, chúng chỉ có thể hủy hoại thân thể chúng ta, cướp đi tính mạng của chúng ta; nhưng chúng không thể nào đạp đổ ý chí chiến đấu bất khuất, tinh thần Cổ Võ trong tâm chí của chúng ta được! Giờ đây chúng ta hãy phóng tay một lần, chiến đấu một trận thật quang vinh!” … “Tiểu đội một đã bố trí xong, xin chỉ thị!” “Tiểu đội hai đã đến địa điểm dự dịnh, xin chỉ thị!” “Tiểu đội bắn tỉa đã chiếm cứ hoàn toàn khu vực trên cao, xin chỉ thị!” “Tất cả mọi con đường đã bị phong tỏa hoàn toàn, đảm bảo không để bất kỳ ai có thể trốn thoát khỏi hiện trường!” … “Ba Cổ Võ giả cuối cùng trong nước cũng đã tụ tập ở đây rồi. Ba người này trong giới Cổ Võ chính là ba kẻ tu luyện cường đại nhất, bọn họ đều đạt tới cực hạn cơ thể. Nếu như lần này giết sạch ba người bọn họ, trong nước sẽ không còn tồn tại hai chữ Cổ Võ nữa.” … “Chính thức khởi động kế hoạch Diệt Võ.” … “Tạch tạch tạch… Đoàng! Đoàng!” … “Xác nhận mục tiêu Diệp Hạo Nhiên đã tử vong! Lặp lại…” … “Xác nhận mục tiêu Vô Khuyết đã tử vong! Lặp lại…” … “Tiểu đội ba gặp phải công kích mãnh liệt! Đề nghị giúp đỡ, đề nghị giúp đỡ…” … “Phát hiện mục tiêu, phát hiện mục tiêu!” … “Liều chết xung phong lần cuối? Hỏa lực bắn tự do!” … “Kiếm… bất diệt…” … “Không thể! Không thể thế được! Một người một kiếm sao lại có sức chiến đấu kinh khủng như vậy được, nhất là trong thời đại mạt pháp này, không một ai có thể đột phá đến cấp Tiên thiên mật cảnh.” … “Oanh tạc! Cho nổ san bằng đỉnh núi!” “Ầm!” … “Vẫn chưa chết hả? Ý chí thật kiên cường! Nhưng thế cũng vô dụng thôi! Ý chí không thể đại diện cho tất cả được! Ngươi có thấy họng súng phả ra hơi thở tử thần này không? Bây giờ đã là năm 2014 rồi, khoa học kỹ thuật mới là sức mạnh bá chủ thế giới này. Thời đại của Võ giả các ngươi đã chấm dứt rồi!” … “Ầm!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang