[Dịch]Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng - Sưu tầm

Chương 74 : Trừng phạt bằng cách chặt đứt ngón út

Người đăng: 

.
"Bốp" Trong nháy mắt, Khuất Liễu Phong bị đánh lùi vài bước về phía sau, dấu vết của cái tát nổi bật trên khuôn mặt hơn bốn mươi tuổi. Hai gò má đỏ sậm, hắn cúi đầu không nói. "Khuất Liễu Phong, ta có thể cho ngươi cuộc sống như bây giờ, ta cũng có thể khiến ngươi thân bại danh liệt!" Ngụy công công quay đầu nhìn Khuất Liễu Phong, "Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang làm cái gì!" "Công công, ta..." "Hai mươi mấy năm trước, ngươi đã thất bại một lần rồi. Bây giờ, ngươi vẫn không thành công!" Khuôn mặt Ngụy công công âm trầm, lạnh nhạt kể lại, "Vì sao, ta lại tin người như ngươi có thể thành công lần thứ hai chứ?" Ngụy công công cười lạnh, đôi mắt nhỏ dài nhìn Khuất Liễu Phong. Cả người Khuất Liễu Phong run lên, "Thật xin lỗi!" "Xin lỗi có ích gì? Thứ ta muốn đã bị ngươi làm hỏng rồi!" Sắc mặt Ngụy công âm u, giọng nói ôn hòa. "Ta sẽ không thất bại nữa!" Khuất Liễu Phong vội vàng nói, "Tin ta, ta sẽ không thất bại nữa. Hắn sẽ không giết ta, hắn sẽ không giết ta đâu!" Ngụy công công cười lạnh ra, hơi thở âm u đi cùng với nếp nhăn trên khuôn mặt trắng xanh, hắn không vừa lòng, nở nụ cười âm trầm, "Tin ngươi? Không, bây giờ ta sẽ không tin ngươi nữa!" "Công công..." Ngụy công công cười lạnh lùng, đôi mắt tăm tối nhàn Khuất Liễu Phong. Một lúc sau, Khuất Liễu Phong cắn răng, lập tức rút thanh chuỷ thủ từ trong tay áo, chậm rãi đặt trên bàn, cắn răng, mắt vừa nhắm lại... Nhiều lần Ngụy công công nhìn nửa ngón út đang rỉ máu, khóe miệng như muốn nuốt chửng máu chậm rãi cong lên, "Lần sau, thứ ta muốn không những chỉ là một ngón tay đâu!" "Vâng!" Khuất Liễu Phong chảy từng giọt mồ hôi lạnh. Ngụy công công không nói nhiều nữa, phất tay áo chậm rãi rời đi. Đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Ngụy công công nữa, lúc này cả người Khuất Liễu Phong mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt trắng nhợt nhạt. Bỗng nhiên, một đôi giầy thêu xuất hiện trong tầm mắt của hắn, Khuất Liễu Phong nhướng mày, "Ta bảo ngươi làm mấy chuyện đó, ngươi làm chưa?" "Làm rồi!" Giọng nói trong veo mà lạnh lùng truyền tới tai Khuất Liễu Phong, Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lùng nhìn hắn. Khuất Liễu Phong cắn răng, "Nhìn cái gì?" "Người vừa đi là ai?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lùng hỏi. "Ngươi không cần xen vào, chỉ cần ta cần ngươi làm chuyện gì, ngươi làm theo là được! Ta muốn Phượng Cảnh Duệ..." Những từ cuối cùng hắn nói biến mất trong cổ họng. Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lùng nhìn Khuất Liễu Phong, "Ta cho rằng ngươi dự đoán trước được những chuyện này! Thì ra là làm cho kẻ khác!" Nàng ta lắc đầu. "Là ta muốn! Nhưng, ta cần sự giúp đỡ của hắn! Không có hắn, ta không làm được!" "Không phải ngươi làm gì, mà vốn dĩ, ngươi không nên đi chém giết!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh lắc đầu. Khuất Liễu Phong nhìn nữ nhân của chính hắn, nói châm chọc, "Còn ngươi? Không phải ngươi cũng muốn đoạt được đống tiền bạc đó sao? Ngươi cùng mẹ của ngươi giống hệt nhau, thứ các ngươi nghĩ đến mãi luôn là tiền bạc! Không có tiền thì cuộc sống sau này của ngươi sẽ ra sao, ngươi sẽ không giúp đỡ ta giống như bây giờ! Ngươi và ta, đều giống nhau thôi!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh không phủ nhận, "Đúng là ta thích tiền bạc, nhưng ta sẽ không bao giờ đem chính bản thân mình đi bán cho cái kẻ người không ra người như tên kia!" Tên kia là công công mà! Hắn muốn những của cải ấy làm gì cơ chứ? Nữ nhân? Địa vị? Quyền thế? Có thể khiến hắn trở thành loại người như thế này, không thèm so sánh với hai ngườ kia thì thôi? Với nữ nhân... Hắn là công công mà! Làm sao có thể có nữ nhân? ! Hoàng Phủ Nguyệt Minh không nhìn được rùng mình, cảm giác này, hơi lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên trán. Khuất Liễu Phong trợn to mắt, nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Những lời ngươi vừa nói, nói một chút ở trong này, nói xong thì thôi đi! Tốt nhất là đừng để cho hắn ta biết!" "Rốt cuộc là ngươi làm vì cái gì?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh không hiểu, mở miệng hỏi, "Từ nhỏ các ngươi đã ném ta sống ở trong nhà họ Hoàng Phủ, các ngươi coi thường ta. Bây giờ cần ta, nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi phần nào! Rốt cuộc, ngươi và nương coi ta là gì?" Trong lòng Khuất Liễu Phong nổi lên sự không nỡ, hắn cắn răng nói, "Đó là quyết định của nương ngươi, không liên quan gì tới ta!" "Sao lại không liên quan? Không liên quan thì tại sao nương ta lại bắt ta đi tới nơi xa xôi như Miêu Cương, không liên quan sao, ngoại trừ việc các ngươi cho ta sinh sống ở bên ngoài, cái gì cũng không có?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh không chịu nổi. Lúc hắn ta chỉ vào mặt nàng nói nàng là loại chỉ biết yêu tiền bạc, hắn có nhớ tới điều này hay không. Tình trạng như ngày hôm nay, rốt cuộc là do ai mà ra. Từ nhỏ đến lớn, không có một ai sống bên cạnh nàng, nàng luôn luôn phải sống một mình cô độc, nếu đã như vậy, nàng cần gì loại phụ thân và nương như vậy, đòi tiền có vẻ thực tế hơn rất nhiều. Khuất Liễu Phong nghiêm mặt, nói những câu lạnh lùng "Tất cả những chuyện của ngươi đều do nương của ngươi quyết định, ta không tham gia một chút nào!" "Đúng là ngươi không ngăn cản! Ngươi là cha ta cơ mà! Từ nhỏ đến lớn, ngươi không có tham gia vào bất cứ chuyện gì liên quan tới ta hết!" "Không phải bây giờ ta đã đón người về cạnh ta rồi đó sao?" "Đó là bởi vì ngươi muốn lợi dụng ta!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh hét to, "Ngươi muốn ta giúp ngươi, bởi vì ta đã tới Miêu Cương, ngay cả Diệp Cửu Dương cũng không biết phụ thân của hắn là sư phó của ta. Vì thế, ngươi muốn nữ nhân của Phượng Cảnh Duệ phải chết, ngươi bắt ta hạ cổ nàng ta, ngươi..." "Câm miệng!" Khuất Liễu Phong hét lớn. Hoàng Phủ Nguyệt Minh lập tức ngậm miệng lại, vội vàng nhìn xung quanh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Xin lỗi!" Sắc mặt Khuất Liễu Phong không được tốt lắm, nhìn nàng, nói vô cùng lạnh lùng, "Sau này, cấm được nói ra!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh cắn răng gật đầu. Lặng lẽ nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, Khuất Liễu Phong thở dài, "Nguyệt Minh... Ta..." Vừa đề cập tới đầu câu chuyện, lại thấy có người vội vàng chạy tới liền, không biết rỉ tai điều gì cho Khuất Liễu Phong. Khuôn mặt Khuất Liễu Phong lộ vẻ vui mừng, "Ngươi chắc chắn chứ?" "Chắc chắn, mấy tháng nay không thấy hắn xuất hiện rồi !" Khuất Liễu Phong vuốt cằm, "Thật vậy sao..." Ngay lập tức, khóe miệng hắn nhếch lên, "Vậy thì, ta không khách khí nữa!" ... Trước cửa Minh cốc, Diệp Ly Tâm và Diệp Cửu Dương nhìn Lưu Mật Nhi, "Tỷ tỷ, tỷ chắc chắn sẽ ở đây với Phượng Cảnh Duệ sao! ? Tỷ cũng không biết hắn đi đâu sao? Tỷ đi theo chúng ta đến Miêu Cương đi!" Lưu Mật Nhi cười ảm đạm, nghĩ trong bụng, nếu Phượng Cảnh Duệ mà biết, cho đến lúc này, Diệp Ly Tâm vẫn còn suy nghĩ đưa nàng đi cùng, chắc hắn sẽ tức giận lắm nhỉ? "Tỷ tỷ Mật Nhi, tỷ đang cười gì thế?" Diệp Ly Tâm không vui, khoé miệng cong lên, "Muội sắp phải đi rồi, sao tỷ vẫn còn cười?Tỷ muốn đuổi muội đi à...!" Lưu Mật Nhi lập tức lắc đầu, "Không có không có, ta cũng không có ý đó." "Vậy tỷ cười cái gì?" Diệp Ly Tâm mếu máo hỏi . Lưu Mật Nhi nhép nhép khoé miệng, trầm ngâm một lát, "Ly Tâm, thật ra thì, muội không muốn đi chứ gì!" Đôi mắt Diệp Ly Tâm lập tức phát sáng, "Đúng rồi. Muội không muốn đi, nhưng ca ca nói muội phải về!" "Vậy..." "Nhất định phải về!" Diệp Cửu Dương liếc mắt nhìn Lưu Mật Nhi, nói vô cùng nhẹ nhàng "Chúng ta sẽ còn gặp lại!" Cả người Lưu Mật Nhi run lên, "Không phải là ngươi... vẫn còn muốn nghiên cứu ta đấy chứ? !" Ai ngờ, Diệp Cửu Dương lại nhếch môi cười, "Không!" Lưu Mật Nhi thở ra một hơi thật dài, "Vậy là tốt rồi!" "Ngươi sẽ đến tìm ta!" Diệp Cửu Dương lấy thẻ bài ra từ trong ngực đưa cho Lưu Mật Nhi, "Cầm cái này, lúc tới Miêu Cương, sẽ có người đưa ngươi tới gặp ta!" Không biết có phải nàng gặp ảo giác hay không, bỗng nhiên, Lưu Mật Nhi cảm thấy câu Diệp Cửu Dương nói có hàm ý gì đó! Dường như hắn muốn ám chỉ điều gì mà nàng không biết. Lần thứ n, dũng khí của Diệp Ly T lại bùng lên, "Ca, muội..." "Nhất định phải về!" Diệp Cưu Dương mở miệng, nói lạnh nhạt. Lưu Mật Nhi hơi ngượng, cười nhẹ, "Vậy các ngươi đi đường cẩn thận!" Diệp Cửu Dương khẽ gật đầu, lôi kéo Diệp Ly Tâm đi, vẻ mặt Diệp Ly Tâm lưu luyến không rời. Đi tới trấn nhỏ ở bên ngoài Minh cốc, Diệp Ly Tâm và Diệp Cửu Dương lập tức cau mày nhìn những ánh mắt không thiện cảm của những người đi đường. Diệp Ly Tâm không tự chủ được dán sát lại gần huynh trưởng, "Ca..." "Đừng có nhiều chuyện!" Diệp Cửu Dương nói lạnh lùng. Diệp Ly Tâm bĩu môi, "Ngày hôm qua đâu có thấy những người này!" Diệp Cửu Dương nghe vậy, hơi sững sờ, sau đó, gót chân tiếp tục chuyển hướng, đi về con đường cũ của hai người. Hai cây đao lớn giơ ra, chặn bọn họ lại. Diệp Cử Dương lạnh lùng nhìn bọn hắn, không mở miệng. Ngược lại, Diệp Ly Tâm không vừa ý, hỏi "Các ngươi làm gì vậy?" "Rời khỏi nơi này ngay lập tức, nếu không bọn ta giết các ngươi!" Ra tay có cần quá đáng như vậy không. Diệp Ly Tâm cười lớn, "Cóc hà hơi ra nước sao, khí phách của ngươi lớn thật đó. Nói chuyện không sợ đau lưỡi à, đường này là của nhà các ngươi chắc? Dựa vào cái gì mà bắt chúng ta rời khỏi đây?" "Cút!" Tên cầm đầu cầm vũ khí thấp giọng cảnh cáo. Một giây sau, tiếng thét chói tai vang lên vô cùng bén nhọn, đám người đứng cản trở ở trước mặt Diệp Cửu Dương và Diệp Ly Tâm đã không thấy đâu nữa. Khoé môi lạnh nhạt.....ngoéo một cái, Diệp Cửu Dương lôi Diệp Ly Tâm đi chậm rãi. Diệp Ly Tâm cảm thấy lo lắng, "Tỷ tỷ Mật Nhi không sao chứ?" "Chắc sẽ không sao!" Diệp Cửu Dương trả lời. Nếu theo như điều đầu tiên bọn hắn nhìn thấy, điều đó chứng minh kẻ chủ mưu còn chưa tới, chuyện này làm dễ thôi! Nhìn thấy bọn hắn vừa đi đã quay lại. Lưu Mật Nhi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, "Sao các ngươi lại..." "Ở bên ngoài có rất nhiều người giang hồ, không biết có phải là kẻ thù tới đây hay không!" Diệp Ly Tâm vội vàng trả lời. Trong lòng Lưu Mật Nhi giật thót, "Vậy phải làm sao bây giờ?" "Tìm Phượng Dương!" Diệp Cửu Dương chen miệng nói. "Lúc Phượng Dương và Cơ Hoàn Hoàn ở cùng nhau, bất cứ kẻ cũng không có lá gan dám đến gần chỗ bọn họ đâu!" Tên nam nhân biến thái đó chắc chắn sẽ rút kiếm chặt đầu kẻ đó ngay lập tức. "Vậy phải làm sao bây giờ?" Lưu Mật Nhi khẽ cắn môi, "Ta đi tìm hắn!" Diệp Ly Tâm ngăn nàng lại, "Tỷ dám?" "Ta có cách!" Lưu Mật Nhi tìm A Hoa, nhờ A Hoa giúp đỡ nàng tìm Cơ Hoàn Hoàn! Lúc Cơ Hoàn Hoàn xuất hiện cùng với Phượng Dương, nàng không nhịn được nuốt nước miếng, sao hắn cũng đến đây chứ! Không cần Phượng Dương mở miệng, Lưu Mật Nhi lôi Diệp Ly Tâm đang trợn mắt há mồm ra, bảo nàng ất nói cho Phượng Dương nghe. Sau đó, khẩn trương nhìn hắn. Phượng Dương chậm rãi sờ mái tóc của Cơ Hoàng Hoàn, lạnh nhạt hỏi, "Bao nhiêu người!" Lưu Mật Nhi lắc đầu. Phượng Dương nhíu mi, "Ngu ngốc!" Lưu Mật Nhi muốn phản bác. Nhưng lại nghĩ, người đứng trước mắt mình không phải là người nàng muốn chà đạo là chà đạp được. Hắn không phải là Phượng Cảnh Duệ để nàng có thể chà đạp, nàng đành phải rưng rưng, không dám nói gì. Cơ Hoàn Hoàn lo lắng nhìn Phượng Dương, không nhịn được nói nhỏ, "Tướng công..." "Không có việc gì!" Hắn nói vô cùng bình tĩnh."Nàng quay về đi!" Cơ Hoàn Hoàn lắc đầu, "Không cần, thiếp muốn ở cùng với chàng" nàng biết hắn muốn nàng quay về túp lều nơi mà chính hắn làm cho nàng. Khuôn mặt Phượng Dương lạnh lẽo, "Quay về!" Cơ Hoàn Hoàn bướng bỉnh lắc đầu, "Không về!" "Nàng..." Cơ Hoàn Hoàn nhìn hắn, nói kiên quyết, "Thiếp muốn ở cùng chàng!" "Không cần!" Phượng Dương xoay mặt đi. Nhưng Lưu Mật Nhi vẫn nghe thấy sự sung sướng tồn tại trong giọng nói của hắn. Nàng nghĩ, đây chắc là tình cảm của Phượng Dương đối với Cơ Hoàn Hoàn! Trong lòng nàng, tràn đầy sự hâm mộ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang