[Dịch]Cánh Cổng Thiên Đường- Sưu tầm
Chương 10 : Thây ma
.
Tiếng bước chân vang lên ngày càng gần, nhịp hít thở của Cao Phi cũng dần chậm lại, chân trái hắn bước tới trước một bước, chân phải hơi gập, cơ thể nghiêng về phía trước, thanh đoản kiếm đưa lên ngang mắt, mũi kiếm chếch xuống. Đây chính là thủ thế của thức đầu tiên trong Kiếm pháp Liệt Hỏa: Thái Dương Hạ Sơn!
Từ trong làn sương mù màu trắng trước mặt Cao Phi, một cánh tay đột nhiên thò ra, hướng về phía Cao Phi mà vồ tới. Nãy giờ đã có chuẩn bị nên động tác của Cao Phi cũng không chậm, thanh kiếm trên tay giống như một vì sao băng trên bầu trời xẹt qua, quanh lưỡi kiếm còn lờ mờ xuất hiện những tia lửa màu vàng xé gió!
Xoạt!
Cánh tay bị chém đứt thành hai khúc. Một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên, ngay lập tức, ở bên cạnh cũng phát ra vài âm thanh quái dị, mười phần hung ác! Phe địch ít nhất cũng phải hơn chục người! Cao Phi thầm đánh giá, rồi tức khắc liền chuyển thân, nhẹ nhàng lách qua phía bên phải, vung kiếm chém ngang.
Một cái đầu người rớt xuống, lăn lông lốc trước mặt Cao Phi, vừa nhìn thấy hình dạng của cái đầu này, Cao Phi hoảng hốt kêu lên:
- Thây ma? Sao có thể?!!
Thây ma – là một dạng xác chết được các Thuật sư thời cổ đại ngâm trong dung dịch chiết xuất từ một số loại thảo dược đặc thù, sau đó lại dùng máu người để dung dưỡng. Trải qua một thời gian, xác chết sau khi hấp thu đầy đủ các loại dịch thể trên thì không những không bị phân hủy mà còn có một lượng độc tố khổng lồ ngấm sâu vào trong da thịt, biến xác chết đó thành một cái bình chứa độc hình người. Lại trải qua tế đàn, các Thuật sư lúc này lại tiếp tục dùng thủ pháp đặc biệt của bọn họ, khiến cho đám thây ma này có thể đi đứng, cử động, chiến đấu với sức mạnh gấp đôi khi còn sống, mà nó còn lợi hại ở chỗ, móng tay, răng nanh, hoặc bất cứ bộ phận nào trên cơ thể chúng khi tiếp xúc với vật thể sống đều gây ra truyền nhiễm, trực tiếp biến đối tượng bị truyền nhiễm thành thây ma!
Tương truyền, những vị Thuật sư sử dụng loại pháp thuật biến con người thành thây ma luôn bị loài người xua đuổi. Một phần là bởi vì loại pháp thuật biến con người thành xác sống này quá tàn nhẫn, muốn tạo thành một thây ma hoàn chỉnh thì cần phải vun vén bằng máu của hơn mười người sống! Một phần là vì những vị Thuật sư này bản tính rất cực đoan, bọn họ vì theo đuổi pháp thuật đỉnh cao mà bất chấp mọi thủ đoạn, không có nhân tính.
Ngược lại với Thuật sư tà ác chính là Pháp sư, Pháp sư là những người nắm trong tay phép thuật thần thông, chuyên hành thiện tích đức, trừ yêu diệt ác, cứu khổ cứu nạn, không việc thiện nào mà không làm, vậy nên Pháp sư rất được nhân dân sùng kính. Mà cũng theo như truyền thuyết kể lại, các Thuật sư tà ác chế tạo thây ma đã bị tiêu diệt hoàn toàn trong trận chiến với giới Pháp sư bên bờ sông Tây Giang.
Trận chiến năm đó hết sức khốc liệt, Hùng Vương đời thứ mười tám, hiệu là Hùng Duệ, vốn cũng là một vị Pháp sư chính nghĩa, dẫn theo hơn ba ngàn Pháp sư của Văn Lang chiến đấu với hơn hai ngàn Thuật sư tà ác và đội quân thây ma đông-vô-số-kể của bọn chúng. Trên bầu trời, sấm chớp vần vũ suốt ba ngày ba đêm, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, dòng nước Tây Giang chuyển sang màu đỏ đến hơn ba năm sau mới phai nhạt bớt! Khung cảnh năm đó bi tráng tới mức nào!
Phe Pháp sư Hùng Duệ chiến thắng trở về, nhưng tất cả những người còn sống sót qua trận chiến ấy cũng thụ thương thảm trọng. Đa số Pháp sư đều bị nhiễm độc từ máu của thây ma nên chỉ sống được vài ngày, sau đó liền dùng Viêm Hỏa trong cơ thể để tự thiêu, tránh gây họa cho nhân gian. Số lượng Pháp sư còn sót lại đã ít nay càng thêm khan hiếm, nhân tài như lá mùa đông, ít ỏi đến đáng thương! Nước Văn Lang cũng vì vậy mà dần suy sụp.
Sau đó ít năm, An Dương Vương vốn là một Pháp sư hùng mạnh, vốn nắm giữ trong tay một vùng miền núi rộng lớn phía Bắc nhưng Vương vẫn luôn ấp ủ tham vọng chiếm đoạt một dãy dài của miền đất phương Nam. Nhận thấy Văn Lang đang trên đà xuống dốc, chớp lấy thời cơ, Vương dẫn theo mười ngàn quân lính, đánh với Sơn Tinh – một tướng giỏi dưới trướng Hùng Vương hơn một năm trời mới chiến thắng. Sau đó Hùng Duệ nhường ngôi, Vương thống nhất mười tám tộc, xây thành Cổ Loa, dùng móng Thần Rùa chế tạo nên Thần Nỏ… Chuyện sau đó thì mọi người cũng đã biết.
Trở lại với Cao Phi, sau khi nhận ra được bản thân mình đang phải chiến đấu với thứ gì, ánh mắt của hắn liền toát lên vẻ nghiêm trọng. Giải quyết xong hai tên thây ma bên cạnh, cơ thể Cao Phi hơi nghiêng, di chuyển trên mũi chân, phóng tới trước một đoạn. Thanh đoản kiếm trong tay hắn như một con rắn màu vàng kim, vẽ một vòng trên không trung, lại có thêm một thây ma nữa ngã xuống.
Tới lúc này, Cao Phi đã tiêu diệt hơn chục thây ma, nhưng dường như ở phía trước vẫn còn rất nhiều! Dựa theo tiếng bước chân đang chạy tới, Cao Phi phỏng đoán có lẽ cũng phải gần trăm con!
Gần như cứ mỗi lần Cao Phi vung tay là lại có một cái đầu của thây ma bị chặt xuống. Đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất, sau đó lại có một cái xác không đầu nghiêng ngả, rớt xuống hồ máu. Cây cầu chỉ vừa đủ cho hai, ba người cùng đi ngang qua nên Cao Phi dần nắm chặt thế chủ động. Chiến đấu ở địa hình chật hẹp thì hắn chính là bá chủ! Nhớ năm đó, một mình hắn đứng trấn thủ ở cổng Nam Cổ Loa thành mà cũng khiến cho quân Triệu Đà không thể nào tiến thêm được, dù chỉ là một bước! Huống hồ là bây giờ, hắn chỉ phải chiến đấu với một đám xác chết biết đi, chỉ hơn người bình thường ở bộ răng nanh bén nhọn hơn một chút, móng tay hơi dài hơn một chút, cơ thể khỏe mạnh gấp hai, và thêm một “khuyết điểm nho nhỏ” nữa là toàn thân đầy độc tố….
Nhớ đến độc tố trong cơ thể đám thây ma, Cao Phi tự nhiên cảm thấy rét lạnh. Chết tiệt! Nãy giờ hắn mải mê chém giết mà quên mất rằng trên người bọn chúng còn có độc. Mà lại còn là thứ chất độc ghê gớm nhất nữa chứ!
Lùi về phía sau, Cao Phi vội vã kiểm tra toàn thân một lượt. May mắn thay, chưa bị dính chút độc nào! Chuyến này xem ra phải cẩn thận hơn mới được, hắn tuyệt đối không thể để cho lũ quái vật gớm ghiếc này chạm vào dù chỉ là một sợi lông!
Nắm tay xiết chặt lấy cán kiếm, Cao Phi tiếp tục cuộc tàn sát thây ma, chỉ có điều lúc này thân thể hắn càng thêm nhanh nhẹn, giống như một con cá trơn tuột bơi xuyên qua dải đá ngầm mà không hề có chút va chạm nào xảy ra. Thây ma còn chưa kịp đụng vào người hắn thì đã đứt lìa thành hai mảnh!
Nếu có người nào khác ở đây, nhất định sẽ nhận ra dấu chân Cao Phi để lại trên mặt đất tựa hồ như được xếp đặt theo một quy luật chặt chẽ, không có bất kì dấu chân nào trùng lên nhau. Để lại sau lưng tầng tầng lớp lớp thi thể nằm ngổn ngang, Cao Phi như một gã hung thần, khắc tinh của đám thây ma vậy, chỉ với một người, một kiếm mà tung hoành ngang dọc, chậm rãi tiến về phía trước.
Bên bờ đá bên kia cầu, từ sau làn sương trắng, một cái đầu lâu với da dẻ nứt nẻ, khô quắp bay ra ngoài, lăn vài vòng trên đất rồi dừng lại. Hai tròng mắt đỏ ngầu không còn một tia lí trí của nó cứ trợn trừng, nhìn về phía cầu đá như có thứ gì rất đáng sợ đang ẩn náu sau làn sương mờ ảo kia...
Cao Phi chậm rãi bước xuống cầu, ánh mắt sáng lấp lóe như sao, khóe miệng hơi cong, nở một nụ cười giễu cợt. Bằng vào đám thây ma yếu ớt này mà mơ tưởng ngăn cản bước chân của Cao Lạc tướng ta sao? Hoang đường!
Con cáo trắng như cũng thơm lây phần chủ, nó ngoe nguẩy cái đuôi to dài, ưỡn ngực bước tới phía trước Cao Phi, cặp mắt màu xanh dương kiêu ngạo nhìn thẳng, cái mũi nhỏ khinh khỉnh khẽ nhếch lên vài cái…
Nhưng ngay lập tức, nụ cười trên gương mặt cả hai như đông cứng lại. Ánh mắt một người một cáo toát lên vẻ khó có thể tin!
Ở phía trước, cách đó hơn một trượng là một trăm người với áo giáp sáng bóng, gươm bén giáo nhọn, xếp thành hai hàng chỉnh tề. Chỉ có điều, nhìn vào đôi mắt màu đỏ không còn một tia thần trí kia cũng đủ để nhận biết, tất cả đều là thây ma. Thây ma cấp cao!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện