[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư - Sưu tầm
Chương 29 : Liên Châu Hỏa Cầu
.
Cô gái này cầm ly rượu của mình, đi tới bàn của Cố Phi cùng Hỏa Cầu.
"Có thể ngồi chung không?" Cô ta chỉ vào cái bàn nói.
Hỏa Cầu kích động không thôi. Hắn mỗi lần mời Cố Phi đều chọn bàn có 3 hoặc 4 chỗ ngồi, cũng là để đợi cơ hội này.
Cố Phi cũng có chút ngoài ý muốn, hắn chỉ là chào hỏi cô gái này thôi, không ngờ lại đi qua ngồi chung luôn. Đương nhiên hắn cũng không phải người lạnh nhạt gì, cho nên nhẹ gật đầu nói: "Mời ngồi!"
"Tui tên là Lạc Hoa Vô Tình" Cô gái tự nhiên ngồi xuống rồi tự giới thiệu.
"Tên rất hay" Cố Phi nói.
"Ông cũng biết khích lệ người khác hả?" Lạc Lạc hướng Cố Phi cười.
Cố Phi thần sắc xấu hổ, nhớ tới lúc nãy chỉ thuận miệng nói một câu đã khiến cô gái gọi là Liệt Liệt kia xông vào tặng cho một quyền rồi.
"Còn ông tên là gì?" Lạc Lạc rất hào phóng hỏi Hỏa Cầu.
Hỏa Cầu á khẩu cả buổi, cuối cùng che mặt mà khóc.
"Ổng có chuyện gì vậy?" Lạc Lạc khó hiểu.
Cố Phi cố nín cười: "Ổng tên là..." Nói thì không được, đành phải dùng rượu viết lên bàn.
"À, Hỏa Cầu" Lạc Lạc cũng cười.
Hỏa Cầu theo thói quen khẩn trương hẳn lên, Lạc Lạc chỉ cười cười: "Yên tâm đi, tui không phải Pháp Sư"
Hỏa Cầu thở ra một hơi, lập tức tràn ngập sinh khí trở lại, bắt đầu kể khổ cho Lạc Lạc nghe, cái tên này đã làm hắn có bao nhiêu phiền toái. Nói tóm lại, đây là một nỗi đau khó phai mờ trong lòng hắn, phải cần một cô gái như Lạc Lạc đây kết bạn giải sầu.
Thấy Hỏa Cầu đã không còn tâm tư cùng mình thảo luận chuyện công hội nữa. Cố Phi cười cười, đứng lên nói: "Mấy người nói chuyện nha, tui đi trước."
"Đi đi!" Hỏa Cầu cảm thấy Cố Phi thật sự biết phân tích tình hình.
"Đợi một chút!" Lạc Lạc cũng đứng lên, Hỏa Cầu như rớt vào hầm băng.
Cố Phi quay đầu lại nhìn qua cô ta.
"Có cái này muốn đưa cho ông" Lạc Lạc nói.
"Cái gì thế?"
Lạc Lạc móc trong túi ra cái huy chương nho nhỏ, hình tròn, màu trắng. Cái này giống y chang như cái bảng hiệu trước cửa 17 đường Hạ Lạc. Đều tản mác ra ánh sáng màu tím nhạt.
"Đây là?"
" Huy chương công hội. Mỗi người trong công hội đều sở hữu một cái." Lạc Lạc nói.
"À? Túy ca ông gia nhập công hội rồi hả? Công hội gì thế? Sao không nghe ông nói tới?" Cố Phi còn chưa nói gì, Hỏa Cầu đã bùng nổ nghi vấn.
"À! Cái này... Thật ra chỉ là một hiểu lầm, công hội này tui ở lại cũng không được bao lâu đâu" Cố Phi nói.
"Thế thì chưa hẳn." Lạc Lạc cười nói, "Tiểu Thất cũng không có ghét ông, có lẽ sẽ thử thuyết phục những người khác, làm cho bọn họ tiếp nhận một người chơi nam vào công hội."
"Con gái? Người chơi nam?" Hỏa Cầu thì thào tự nói, đột nhiên nói: "Công hội của mấy người là gì?"
"Là công hội mà ông mới nói đó, Trọng Sinh Tử Tinh." Cố Phi mang vẻ mặt vô cùng hối hận nói với Hỏa Cầu.
Hỏa Cầu bỗng nhiên đứng dậy, nhìn qua Lạc Lạc cùng Cố Phi, đột nhiên lớn tiếng nói: "Lạc tỷ, nếu đã không chấp nhất một người, vậy hai người cũng không sao đâu. Tui là tùy tùng của Túy ca, như hình với bóng, ổng đi tới đâu tui đi tới đó, ai cũng không thể tách rồi hai người tụi tui ra được."
Cố Phi xấu hổ, hắn thật muốn cho mọi người biết mình không quen thằng này.
Lạc Lạc tự nhiên nói: "Hai người tui cũng không ngại."
Hỏa Cầu đại hỉ.
"Đáng tiếc lời của tui nói không tính" Lạc Lạc bổ sung.
Hỏa Cầu khóc ròng.
Cố Phi nhìn huy chương trên bàn, ngừng một chút nói: "Hay là thôi đi. Chờ các cô tìm được người thích hợp thì tự tôi sẽ rời khỏi."
"Ừ! Vậy thì tùy ông." Lạc Lạc thu hồi huy chương.
Hỏa Cầu rất là kinh ngạc nhìn qua Cố Phi, đột nhiên vô cùng kích động mà nói: "Túy ca, ông không cần như vậy. Đây là cơ hội của ông, không nên từ bỏ! Ông đừng để ý đến cảm nhận của tui."
"Các người nói chuyện đi, tui đi trước." Cố Phi bỏ qua Hỏa Cầu, quay đầu muốn rời đi.
Hỏa Cầu vẫn còn hò hét: "Túy ca, tui hiểu rõ tấm lòng của ông. Từ giờ trở đi, tui đã quyết định sẽ là huynh đệ của ông mãi mãi..i...i"
Bị ánh mắt người xung quanh nhìn chằm chằm, Cố Phi cuối cùng không thể nhịn được nữa, đột nhiên xoay người lại, tay phải dựng một ngón tay, quát lớn: "Câm miệng đi! Liên Châu Hỏa Cầu! Phóng!"
"Á!" Trong quán rượu truyền ra tiếng kêu sợ hãi.
Liên Châu Hỏa Cầu! Kỹ năng Pháp Sư cấp 30.
Tuy đã điều chỉnh kinh nghiệm cần để thăng lên cấp 30 giảm xuống, nhưng trước mắt người chơi đạt tới cấp 30 kỳ thật cũng không quá nhiều. Huống chi còn là nghề nghiệp Pháp Sư khó thăng cấp lúc đầu.
Trong quán rượu này cũng chả có Pháp Sư cấp 30 nào, không cần phải bàn tới kỹ năng cấp 30 Liên Châu Hỏa Cầu. Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt. Trong trò chơi mô phỏng thực tế này, sở hữu công kích cao tốc độ cao hay là phòng thủ cao, đều không bằng phong cách ngầu của Pháp Sư ngâm xướng kỹ năng pháp thuật được. Thế là hằng đêm, vô số người chơi nước mắt thấm ướt gối: "Lúc trước mà chọn Pháp Sư thì thật tốt quá..."
Người mà hối hận khi trở thành Pháp Sư, chắc chỉ có mình Cố Phi mà thôi.
Pháp Sư phiền muộn Cố Phi mang theo tâm tình phiền muộn, nhắm ngay Hỏa Cầu, lần đầu tiên phóng ra pháp thuật. Luyện đến cấp 30 mà còn chưa bao giờ dùng pháp thuật, cũng chỉ có mình Cố Phi.
Mọi người thì mang ánh mắt chờ mong, còn Hỏa Cầu thì mang ánh mắt thất kinh, cái chiêu Liên Châu Hỏa Cầu này chờ mãi vẫn chưa thấy tung ra.
"Sao lại thế này?" Cố Phi nghi hoặc mà lắc lắc ngón tay. Pháp thuật rõ ràng có thể thi triển bằng tay không được mà! Pháp trượng gì gì đó chỉ tăng vài phần tổn thương pháp thuật thôi. Thần chú? Cũng đâu có nói sai!
"Xì..." Đám người nín thở chờ xem thì khịt mũi xem thường. Bọn họ cho rằng thằng này chỉ là hù dọa thôi, còn chưa tới cấp 30 đâu.
Ngay khi tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác, đột nhiên một đạo Hỏa Long từ ngón tay Cố Phi bắn ra. Cố Phi cũng sợ hãi kêu lên một cái.
"Móa, cần thời gian ngâm xướng lâu thế!" Người mà nâng toàn nhanh nhẹn thì chỉ để ý tới thời gian thôi.
Sau khi Hỏa Long xoay tròn một cái, liền hóa thành một chuỗi hỏa cầu, hướng Hỏa Cầu mà bay tới.
"Á!" Mọi người kinh hô lên, Hỏa Cầu đã bị một màn lửa bao phủ.
Trong quán rượu là một mảnh yên tĩnh, sau nửa ngày, một tràng tiếng ho khan phá vỡ sự im lặng.
"Đau chết tui rồi!" Hỏa Cầu vừa ồn ào vừa dùng tay lau mặt, vẻ mặt còn dấu vết cháy đen.
"Ồ!" Quần chúng kinh ngạc, "Sát thương rác rưởi à! Người này sao chả bị làm sao thế." Pháp Sư tuy thân thể yếu đuối, nhưng sát thương pháp thuật vô cùng kinh người. Nếu một mình ăn toàn bộ sát thương của Liên Châu Hỏa Cầu, trừ phi là nhân vật máu trâu da dày, nếu không sẽ bị đập phát chết luôn.
Hỏa Cầu là Pháp Sư không thể nghi ngờ. Hắn có thể không mặc trang phục thời thượng giống như Cố Phi, nhưng vẫn là những thứ cơ bản. Cho nên không có khả năng hắn trâu bò được.
"Tên ngu ngốc này có trang bị kháng phép cao sao?" Có người nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh có cao thủ xem xét giải đáp: "Không có, toàn thân rác rưởi"
Thế là mọi người chú ý lên người của Cố Phi.
Theo nghiên cứu trước mắt rút ra kết luận, Pháp Sư thêm điểm là tập trung ở Trí Tuệ cùng Tinh Thần, hai thuộc tính này sẽ tác động tới sát thương của pháp thuật, thời gian ngâm xướng, giá trị mana. Trong đó Trí Tuệ ảnh hưởng đến sát thương cùng mana, còn Tinh Thần trọng điểm ảnh hưởng thời gian ngâm xướng. Mà gần đây lại truyền ra một ý kiến khác, Tinh Thần khi đạt tới một giá trị nhất định thì thời gian cooldown của kỹ năng cũng giảm xuống.
Mà Cố Phi lại sở hữu thời gian ngâm xướng vô cùng dài, sát thương phép thuật lại vô cùng thấp.
Mọi người chỉ cảm thấy nghi ngờ một chỗ: Pháp Sư thế này thì làm sao sống sót được? Còn đạt tới cấp 30?
"Bọn họ là bạn bè mà, chắc không chơi tuyệt tình hạ sát lẫn nhau đâu." Có người chơi nhỏ giọng phân tích.
"Đúng, xem hắn kìa, pháp trượng cũng chả thèm dùng cơ mà."
"Nhưng cái thời gian ngâm xướng dài vãi thế sao làm được?"
"Ách, mấy ông không chú ý sao, trước khi hắn đọc tên kỹ năng thì trước đó hắn còn nói gì nữa?"
"À, tui nhớ là 'câm miệng đi' !"
"Chẳng lẽ đây là biện pháp kéo dài thời gian ngâm xướng sao?" Có người kích động.
"Nhanh đi thử xem..." Có mấy tên Pháp Sư đã đứng dậy đi ra khỏi quán rượu, bên ngoài xa xa truyền đến âm thanh "Câm miệng đi!XXXX"
Cố Phi lúc này cũng bình tĩnh lại, lúc nãy mình có chút xúc động.
"Không sao chứ? Hỏa...ai đó" Cố Phi nói.
"Không có việc gì không có việc gì!" Hỏa Cầu lớn tiếng nói, "Túy ca ông không cần để ý, chúng ta là huynh đệ mà! Ông có làm cái gì tui cũng không tức giận."
"Được! Vậy tui đi trước!" Cố Phi thật sự chịu không được.
"Ông còn chạy đi đâu?" Một thanh âm từ phía sau Cố Phi truyền đến.
Cố Phi vội vàng quay đầu lại, thấy một tên võ sĩ mang trọng giáp đang nhìn mình.
"Là cô à!" Cố Phi cười, đúng là cái người đã giúp mình vác bao tải về.
Nữ chiến sĩ trong ánh mắt lóe hàn quang, tay phải đột nhiên vung lên. Cố Phi đã sớm dự đoán được, lắc mình một cái liền né được.
"Đừng chạy!" Nữ chiến sĩ vung vẩy Cự Phủ đuổi theo ra ngoài. Trong quán rượu mọi người đứng dậy ra nhiều chuyện.
Cố Phi không có chạy, đang lẳng lặng mà đứng bên ngoài quán rượu, trong tay đang cầm một vật. Nhưng mà quần chúng dò xét thì ngạc nhiên, vừa mới biểu hiện ra kỹ năng cấp 30 của Pháp Sư, bây giờ trong tay lại cầm một thanh đao.
"Cô gái, có chuyện gì từ từ nói!" Cố Phi ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn không buông lỏng cảnh giác. Vừa rồi đánh bất ngờ như vậy, chứng tỏ cô gái này là một người không nói lý, rất bá đạo.
Giống như vừa rồi, nếu cô ta bắt mình phải khiêng bao tải, thì mình bắt buộc phải khiêng mới được.
Hiện giờ, cô ta lại vác rìu muốn chém mình, chắc chắn là phải chém. Muốn nói chuyện? Cũng phải đợi cô ta chém mỏi tay đã.
Quả nhiên, cô gái hoàn toàn không để ý tới Cố Phi nói chuyện. Chộp lấy Cự Phủ hướng Cố Phi đánh xuống.
Cố Phi lách mình né tránh, trở tay một đao, chém lên cánh tay đối phương.
"Đinh" Một thanh âm vang lên, Cố Phi trong lòng nguội lạnh.
Một đao này Cố Phi cảm giác được nó hoàn toàn không tạo thành thương tổn.
Bản thân Cố Phi chả có lực công kích gì, sát thương hoàn toàn tới từ vũ khí trong tay, mà giờ lại có thêm "Huy chương của Eddie", cộng thêm Sức Mạnh khiến hắn có thêm mấy điểm công kích, nhưng Pháp Sư trời sinh Sức Mạnh rất thấp, 6 điểm Sức Mạnh tăng trên người Pháp Sư hoàn toàn khác so với Chiến Sĩ.
Trước mắt, 6 điểm Sức Mạnh công kích, cộng thêm tổn thương vũ khí lớn nhất, vẫn không thể vượt qua được phòng ngự chiến sĩ.
Chiến Sĩ trọng giáp này, mình không có cách nào tổn thương được
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện