[Dịch] Cổ Kiếm Kỳ Đàm: Cầm Tâm Kiếm Phách

Chương 2 : Tự chương(1)

Người đăng: Zhu Xian

.
Côn Luân. Núi Côn Luân, tuyết trắng mênh mông bao phủ khắp nơi, ở dưới lại là dòng nước chảy chầm chậm. Một trong tám thế lực của Côn Luân, thành Thiên Dung, đêm như cô đọng. Thiếu niên áo đen đau đớn lăn lộn trên giường, gân xanh đầy cổ. Không biết hắn đã hôn mê bao lâu, sắc mặt xám ngoét, tựa như bị yêu ma vô hình quấn lấy, rút sạch sức mạnh tinh thần, truyền vào cơ thể những luồng khí chết chóc. Trong phòng nhỏ, có một nam tử cao to đang đứng, dung mạo như ngọc, ước chừng chỉ khoảng ba mươi, thế nhưng ông ta lại có một mái tóc bạc dài đến tận hông. Ông nhíu mày, dường như vừa hạ quyết tâm, tập trung bắt quyết, một tia sáng trắng bắn ra từ cơ thể ông, lao thẳng về phía mi tâm thiếu niên sau đó biến mất không chút tung tích. Nơi này là trong giấc mơ của thiếu niên. Thế giới này còn u ám đen tối hơn cả bóng đêm bên ngoài, thỉnh thoảng có ánh sáng rực rỡ xẹt qua từ bốn phía nhưng cũng không làm cho người ta cản thấy tươi đẹp mà chỉ cảm thấy yêu dị khó hiểu, tựa như nấm độc, tựa như những con bướm rực rỡ. Tử Dận chân nhân bắt quyết, tạo ra một quầng sáng, như một ngọn đèn không bao giờ tắt, rọi sáng khắp nơi. Ở phương xa có một vạch tối, đó là một cái đầm sâu vô tận, trong đầm mọc một cái cây lớn, thân cây khô héo, tựa như con mãnh thú giãy giụa lúc sắp chết. Tử Dận chân nhân hiểu đó chính là vị trí của yểm mị. Cổ kiếm bên hông ông ngân lên như muốn ra khỏi vỏ. Nhưng đây là ở trong mơ, loại yêu vậy như yểm mị dùng thân thể vô hình lẻn vào giấc mơ của con người, hút tinh thần của họ, không cách nào phòng ngừa, cũng rất khó xua đuổi. Sự mờ mịt và tươi đẹp ở quanh, đầm nước đen như mực và cả cây đại thụ trong đầm đều là yểm mị hóa thành, nó vô hình vô tướng, nhưng cũng ở khắp mọi nơi. Còn như Tử Dận chân nhân dùng Yểm Trấn thuật để đi vào giấc mơ rất dễ bị yểm mị mê hoặc sau đó thôn tính. Nếu tâm trí không kiên định, bị nó bắt được điểm yếu thì sẽ bị hút đi sức mạnh tinh thần, cùng người ông muốn cứu trở thành vong hồn dưới tay yểm mị. Không ai là không có nhược điểm, mà yểm mị giỏi nhất chính là tấn công vào nhược điểm của con người. Ông đã đoán trước lần này sẽ rất nguy hiểm. Lòng Tử Dận chân nhân trong sạch như nước, đến gần cây đại thụ ở trong đầm, yêu khí xung quanh ngày cầng nồng nặc. Ông chăm chú nhìn thì thấy trên đỉnh đại thụ có một người. Người kia cúi đầu tĩnh lặng, sinh cơ yếu ớt, máu thịt từ ngực trở xuống dường như đã hòa vào thân cây. Người đó hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhìn nghiêng đầy góc cạnh, chinh là thiếu niên đang hôn mê, đồ đệ thứ hai của Tử Dận chân nhân, Bách Lý Đồ Tô. Cành của đại thụ uốn lượn bò tới, dường như có sinh mệnh, không ngừng cuốn lấy thân thể của Bách Lý Đồ Tô, đâm vào da thịt của hắn, hút sức mạnh tinh thần để tẩm bổ cho đại thụ. Khi đại thụ hoàn toàn đồng hóa được hắn thì dù hắn có chống cự hay không thì thì "thần" và tính mạng đều đã nằm trong tay yểm mị. Tử Dận chân nhân không do dự nữa, trường kiếm ngân lên, phát động theo ý niệm của ông, đâm thẳng vào gốc của đại thụ. Đầm nước đột nhiên cuộn lên, hình thành vài luồng ánh sáng đen đỏ bắn về phía ông, thế tới hung mãnh, sát khí ngút trời. Thân pháp của Tử Dận chân nhân vô cùng linh động, qua trái qua phải, nhưng những luồng ánh sáng kia tựa như có sinh mạng, bám theo không rời, khó lòng mà thoát khỏi chúng. Ông hừ lạnh, thân hình hơi ngừng, trường bào lập tức bị kiếm khí xuất ra thổi tung bay. Ông thanh tu nhiều năm, từng chiêu thức đều tràn ngập chính khí, kiếm khí vừa xuất ra hắc khí liền biến mất không chút tăm tích. Hắc khí vừa biến mất, không còn gì có thể ngăn chặn kiếm khí. Tay phải của Tử Dận chân nhân vung lên, ánh sáng tạo thành hàng ngàn thanh kiếm, thuận theo sự điều khiển của ông, đâm vào đại thụ ở trong đầm, gốc rễ của đại thụ nhanh chóng khô héo. Có lẽ đã xong rồi. "Hi hi... Ôi.." Một tiếng thở dại quanh quẩn bên tai, dường như có tiếng nhạc yêu dị vang lên, phảng phất như có yêu tinh trong gió ngâm xướng ở bên cạnh ông, rên rỉ. Tử Dận chân nhân biết yểm mị tấn công bằng cách thông thường không được nên tấn công vào tâm trí ông, ổn định tâm trí, không hề dao động. Nhưng có một giọng nói quen thuộc hòa lẫn trong tiếng nhạc lúc xa lúc gần kia... "Tử Dận... Tử..." Giọng nói đó không lớn, cũng không sắc nhọn, nhưng đâm thẳng vào trong lòng ông Tử Dận chân nhân thanh tu nhiều năm, tự thấy lòng mình trong như nước, không vì vật bên ngoài mà bi hỉ thế nhưng lúc này lại bị tiếng gọi này làm cho sinh ra tạp niệp, phảng phất như chuyện cũ mấy trăm năm trước cắt qua trái tim, khó có thể ngăn được tâm tình biến ảo. Sơ hở này chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng yểm mị kịp thời bắt lấy! "Ha ga, dù là kẻ đã nhập tiên đạo như Tử Dận chân nhân, trong lòng cũng có điểm yếu nha..." Giọng nói sắc nhọn đâm vào tâm trí, gây đau đớn như đang bị thiêu đốt, cây đại thụ bị thương do kiếm ánh sáng kia dường như đang dần dần lấy lại sinh cơ. Tử Dận chân nhân không để ý đến sự trào phúng của yểm mị. Ông chậm rãi điều hòa hơi thở, chăm chú nhìn đồ nhi sắp bị thôn phệ, khẽ nói năm chữ :"Không Minh Hư Huyễn Kiếm!" Tử Dận chân nhân được gọi là người ngự kiếm giỏi nhất trong ba trăm năm trở lại đây, Không Minh Hư Huyễn Kiếm là đỉnh cao kiếm thuật của ông! Không gian tăm tối bị ánh lam chói mắt xuyên thủng, ánh sáng màu lam xé rách mê chướng, quét sạch sát khí! Kiếm khí tuyệt thế xuyên phá tất cả, Tử Dận chân nhân lơ lửng trên không trung, tóc bay phần phật, tay nắm một thanh kiếm ngưng tụ từ ánh sáng màu lam, kiếm tùy tâm động, trong chớp mắt đã chém đứt đại thụ. Tiếng tru thảm thiết vang lên, mùi tanh hôi bốc ra từ đầm nước, đại thụ và bóng người trên cây nhanh chóng tách ra. Xong rồi. Thành Thiên Dung, trời đã gần sáng. Thiếu niên rốt cục cũng trở nên an tĩnh, suy yếu nhưng yên ổn ngủ. Tử Dận chân nhân đứng bên giường, đầm đìa mồ hôi. Yểm mị đã trừ, tính mạng của đồ nhi được bảo vệ. Có điều trong lòng ông lây nhiễm một chút sát khí, sợ là có muốn rũ bỏ cũng không được. Tử Dận chân nhân vẫn còn hai thiên kiếp chưa độ trên con đường tu tiên, chưa đạt đến mức viên mãn. Còn nhớ Diệu Pháp trưởng lão đời trước của Thiên Dung thành từng bói cho ông về thiên kiếp, cuối cùng chỉ nói một chữ "Sát". Lại nói đến chuyện hôm nay, e rằng quẻ bói của Diệu Pháp của trưởng lão không sai. Ông nhìn về phía thiếu niên đang ngủ say, cảm thấy tất cả đều đáng giá. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang