[Dịch] Cổ Kiếm Kỳ Đàm: Cầm Tâm Kiếm Phách

Chương 2 : Tự chương(2)

Người đăng: Zhu Xian

.
Trại Phiên Vân Thịnh thế, Giang Nam, vùng ngoại ô phía Đông Bắc của tiểu trấn Cầm Xuyên. Mây đen tụ lại, cũng không phải là trời sắp mưa mà đó là khí tức yêu tà ngập trời. Thiếu niên áo đen yên lặng tựa vào một cây cổ thụ khô héo, hai mắt khép hờ, dường như đang nghỉ ngơi, mi tâm hắn có một chấm chu sa, càng làm nổi lên làn da trắng bệch. Dường như sát cơ bí ẩn đã xuất hiện. Yêu khuyển có bộ lông màu đỏ tươi rình rập tiếp cận con mồi, con mồi quá mức tĩnh lặng, như là con rối nặn từ bùn đất, thế nhưng lại tỏa ra vị ngon tươi sống của sinh mệnh, khiến cho nó thèm nhỏ cả rãi. Yên khuyển phun ra hơi thở tanh hôi, hung ác giậm mạnh tứ chi, nhảy càng cao thì sức vồ càng mạnh, đủ để xé rách gân cốt của con mồi. Bỗng nhiên thiếu niên mặc áo đen mở mắt, ánh mắt sắc bén như dao, thấy mõm của yêu khuyển táp tới vẫn không hề biến sắc, bờ môi kiên nghị như tuyên án giờ chết của yêu khuyển đã tới. Tay phải khẽ động, trường kiếm nghiêng nghiêng, vừa lúc đặt tại nơi yêu khuyển tất sẽ vồ đến. Yêu khuyển rất kinh hoàng nhưng không thể nào tránh khỏi, không thể ngăn được lực quán tính đưa nó đến mũi kiếm, âm thanh cuối cùng nó nghe được là tiếng kim loại xé rách máu thịt. Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Thiếu niên vẫn bất động, yêu khuyển thì đã chết, dòng máu màu tím tuôn ra ào ạt từ vết thương trên ức, chảy xuống lớp cỏ, ăn mòn chúng, làm bốc lên khói tím. Một bóng đen vụt qua dưới lớp mây đen, tiếng ưng khiếu vang vọng bầu trời, thiếu niên nhìn lại, trong khe núi cách đó không xa là những mộc trại nối tiếp nhau, sương mù màu tím vấn vít khắp nơi. Chính là nơi đó. Trại Phiên Vân. Trại Phiên Vân nơi mà bọn trộm cướp tụ tập giờ đây vang vọng tiếng bước chân của yêu ma, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Nơi đây đã trở thành luyện ngục. "Van cầu ngươi! Thả ta đi! Ta rất bẩn, sẽ không chế ra được thuốc tốt! Van cầu ngươi." Nam tử thảm thiết kêu, cố sức lăn lộn trên mặt đất. Nhưng xích sắt khóa chặt xương tỳ bà của hắn, khiến cho hắn không thể thoát được. Đầu kia của xích sắt nằm trong cặp móng vuốt màu lục. Nam tử giãy giụa càng lúc càng yếu, giọng nói càng lúc càng khàn khàn, chất lỏng màu xanh trào ra từ miệng. Cuối cùng hắn cũng hoàn toàn im lặng. Tiếng bước chân biến mất ở cuối địa lao, chỉ để lại nước tiểu tanh hôi. "Người thứ ba của hôm nay rồi!" Thiếu niên thư sinh nện mạnh vào cửa địa lao. "Rốt cuộc những yêu quái này muốn luyện bao nhiêu thuốc? Có thể luyện thuốc bằng người?" "Dùng tinh phách của người sống chế thuốc là chuyện cấm kỵ, kẻ nào dám làm ắt phải chịu thiên kiếp, những yêu ma này lại dám hung hăng như vậy..." Người đang nói ngồi bình thản, mắt hơi nhắm, trên gương mặt ôn hòa như ngọc không hề có chút sợ hãi nào. Không giống như bị cầm tù mà như đang tham thiền. "Thiếu Cung, huynh thật can đảm, với tốc độ chế thuốc của đám yêu quái này không biết lúc nào thì đến lượt hai chúng ta." Thư sinh lắc đầu thở dài, "Nếu không phải thông linh phật châu bị bọn họ đoạt mất thì ta đã cho bọn họ biết tay!" Thư sinh vừa sốt ruột vừa căm hận, tay vung lên, tuy rằng không dùng sức được nhưng cũng rất ác liệt. "Đến lượt chúng ta thì cũng chẳng có cách nào, ta đang nghĩ... " Nam tử tên Thiếu Cung thong thả nói. "Nghĩ cái gì?" Thư sinh ngẩn ra. "Nghĩ đến nguyên nhân của việc này. Theo lời tiểu Lan huynh nói, bình thường đám trộm cướp trong trại Phiên Vân cũng chỉ cướp đoạt giờ lại biết thành quái vật nửa người nửa yêu, không biết học được yêu pháp chế thuốc bằng người từ nơi nào." Thiếu Cung cau mày, "Việc này rất kỳ quái." Bỗng có tiếng ho khan vang lên, Thiếu Cung quay đầu nhìn, bà lão đang cuộn mình trong góc địa lao cố gắng giữ cho thân mình không run rẩy. Thiếu Cung đứng dậy đi đến bên cạnh bà, quan tâm hỏi: "Tịch Đồng, bà không sao chứ?" Trên mặt bà lão lộ ra màu đỏ bất thường của bệnh tật: "Khục khục... Không sao, nơi nảy vừa ẩm vừa lạnh." "Cố chịu đựng... Chúng ta nhất định sẽ có cách thoát ra." Thiếu Cung ôn tồn động viên. Những thuốc mà Tịch Đồng cần đều ở trong bọc đồ của hắn mà bọc đồ của mọi người đều đã bị những yêu quái kia đoạt đi từ lâu. Cửa địa lao đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của yêu quái, sau đó là một chuỗi tiếng động, phảng phất như có thứ gì đó đang tiến tới, mọi người trong địa lao kinh hoảng, một người trẻ tuổi mặc trang phục sa hoa đắt tiền nghe thấy tiếng rít liền ôm đầu ngồi thụp xuống: "Yêu quái lại đến rồi!" "Khốn kiếp!" Thư sinh nhào tới che trước mặt Thiếu Cung và Tịch Đồng, giận dữ nói, "Khi ta ra ngoài chắc chắn sẽ bầm thây lũ yêu quái này!" Một lát sau, một người bước ra từ khuông cửa, không phải là yêu quái mặt xanh mà là một thiếu niên cầm kiếm, mi tâm hắn có một chấm chu sa, làm cho sắc mặt hắn lại càng thêm trắng. Thứ làm người ta ấn tượng nhất chính là ánh mắt của hắn, lạnh lẽo, không thể đến gần, tựa như có địch ý với cả thế giới. Những người trong địa lao nhìn chằm chằm vào máu nhỏ xuống từ mũi kiếm của hắn, không biết hắn là cứu tinh hay là diêm vương đoạt mạng. Ánh mắt sắc bén của thiếu niên đảo quanh, lạnh nhạt nói: "Các ngươi nhà ở Cầm Xuyên?" Thiếu Cung tiến lên đáp: "Đúng vậy, xin hỏi thiếu hiệp là?" "Tô gia ủy thác ta đến cứu các ngươi." Sinh cơ xuất hiện trong tuyệt cảnh, tất cả mọi người đều rất kích động. Tên công tử nhà giàu trốn ở góc chống tường đứng dậy, vừa lao về phía cửa lao vừa gào khóc: "Cha rốt cục cũng phái người tới cứu ta... Mau thả ta ra! Yêu quái ở đây ném người sống vào trong nồi luộc! Dùng họ để chế ra những đan dược làm cho người ta khỏe hơn, biến thành yêu quái!" Thiếu niên áo đen thấy hắn điên loạn như vậy cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng kiểm tra kỹ nhà lao để chắc chắn không còn con yêu quái nào mai phục. "Thiếu hiệp một mình đến đây cứu người? Nhân thú trong sơn trại này đều đã yêu hóa, mất đi nhân tính. Thiếu hiệp lại dám mạo hiểm, cao thượng như vậy thật khiến người ta khâm phục." Thiếu Cung kính trọng nói. "Trong trại vốn chỉ là vài con tiểu yêu đạo hạnh kém cỏi, không đáng nhắc đến." Lời nói của thiếu niên có vẻ rất ngạo mạn nhưng Thiếu Cung nhận ra hắn chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng. Thư sinh nghe vậy thì sáng mắt lên: "Nghe nói hiệp khách giang hồ trượng nghĩa giúp người, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Sau này ta phải rời nhà đi nhiều một chút, quả là đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi vạn dặm đường!" "Cầm người tiền tài, thay người tiêu tai." Thiếu niên dường như không còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp, hơi nhíu mày. Thư sinh không nhận ra, tự nhiên nói tiếp: "Thiếu hiệp không cần khiêm tốn, ta nghe nói hiệp khách giang hồ thường hay cứu vớt người khác nhưng cũng không thích khoe khoang, thi ân không cần báo đáp, xả thân vì nghĩa,..." "Câm miệng, rất ồn." Thấy thư sinh liên mồm ca ngợi thiếu niên mặc áo đen chỉ dùng bốn chữ để biểu lộ thái độ. Trong nhà lao nhất thời tĩnh lặng, mấy tiếng đó không lớn nhưng giống như tát thẳng vào mặt người ta, thư sinh trợn mắt lên, một lát sau dường như hiểu được ý của bốn từ kia liền giận dữ, hận không thể đá cho thiếu niên áo đen mấy cái: "Ngươi thật không biết lễ nghĩa! Lễ thượng vãng lai, ta khen ngươi nhiều như vậy, tốt xấu gì ngươi cũng nên nói "không dám nhận" chứ?! Lại còn chê ta ồn?" Thiếu niên áo đen không thèm nhìn thư sinh, chỉ chậm rãi rút kiếm, chuẩn bị phá cửa nhà lao. "Từ từ." Thiếu niên áo đen dừng tay, nhìn Thiếu Cung dò hỏi. "Những yêu quái kia từng ép chúng ta uống nhuyễn cân tán, đi được hơn trăm bước thì chân tay mềm nhũn, gục xuống không thể đứng lên, không cách nào chạy trốn. Tại hạ học y từ nhỏ, trên người có đan dược có thể giải nó nhưng lại bị sơn tặc lấy mất, không biết thiếu hiệp có thể giúp tại hạ lấy lại bọc đồ trước không? Chúng ta tiếp tục ở đây đợi, cửa nhà lao cũng không cần phá để tránh đánh rắn động cỏ." Thiếu niên áo đen nghĩ ngợi chốc lát sau đó gật đầu: "Ta đi nhanh về nhanh." "Thiếu hiệp xin dừng bước." Thiếu Cung hòa nhã nói, "Tại hạ là Âu Dương Thiếu Cung, vị thư sinh này Phương Lan Sinh, chúng ta là bạn bè từ nhỏ. Nãy giờ mải bàn bạn kế sách chạy trốn, chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của thiếu hiệp?" "Bách Lý Đồ Tô." Thiếu niên áo đen miễn cưỡng nói, " Kim nhật chi duyên, minh triều thệ thủy(1). Chuyện thế này không cần để tâm." "Bách Lý Đồ Tô... Quả là cái tên rất đặc biệt." Thân ảnh màu đen khuất sau lối đi, Âu Dương Thiếu Cung suy tư lẩm nhẩm cái tên này. "Hừ, đồ mặt gỗ tỏ vẻ cao cao tại thượng!" Phương Lan Sinh căm phẫn bất bình, "Tên cũng thật là tùy tiện... Người nhả của hắn nhất định là lúc uống rượu Đồ Tô tháng chạp thì lấy cho hắn tên này?" "Đồ tuyệt quỷ khí, tô tỉnh nhân hồn(2)." Âu Dương Thiếu Cung tựa hồ rất hứng thú với thiếu niên kia, "Danh thường nhân quý, huyền cơ ẩn tàng, Bách Lý thiếu hiệp này thật không tầm thường." "Hắn không tầm thường, ta cũng rất mạnh đó! Sau khi lấy được phật châu ta nhất định phải cho đám yêu quái kia nếm thử thuật hàng ma của Phương gia." (1) Ý chỉ duyên phận ngày hôm nay sau cũng chỉ như nước chảy mà thôi. (2) Quét sạch quỷ khí, thức tỉnh nhân hồn. Hai chữ đồ và tô chính là trong tên của Bách Lý Đồ Tô. Đồ Tô cũng là tên một loại rượu, tên của các nhân vật trong truyện lấy từ các loại rượu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang