[Dịch] Cảm Nhiễm Thể

Chương 27 : Phòng trống

Người đăng: 

.
Mặt trời chiều đã ngã về tây, bầu trời sắp bắt đầu đêm tối. Mới vừa đi được mấy bước, Trương Xảo Trân liền cảm giác có chút không đúng. Thực sự quá yên tĩnh. Ngày thường sân nuôi gà căn bản không phải bộ dáng này. Không nói những thứ khác, chỉ là những con gà mái gà trống trong chuồng gà phát ra tiếng động liền rất lớn, đứng ở cửa chính liền có thể nghe thấy. Nhưng mà hôm nay. . . Những con gà thật giống như là mắc bệnh gà toi, tình cờ có thể nghe thấy vài tiếng gáy to, căn bản không có sôi động lúc thường. "Lão Vương! Lão Vương!" Trương Xảo Trân kéo cổ họng gọi trượng phu. Nàng không thích cách gọi lão công lão bà gì gì đó. Tên Vương Phúc Thọ chính là để cho người ta gọi, gọi hắn lão Vương cũng không có gì không đúng. Cho tới xưng hô lão công. . . Trương Xảo Trân đã từng nghe nói qua từ chỗ cha mẹ già trong nhà, thời xưa có thời đại Hoàng đế, đều là xưng hô chuyên dụng của thái giám trong cung. Ngoại trừ tiếng gió thổi "Vù vù", Trương Xảo Trân không nghe thấy bất luận câu trả lời gì. Không nên ah! Bình thường trong sân nuôi gà tuy rằng cũng chỉ có một người trượng phu, nhưng lỗ tai của hắn rất tốt, phản ứng cũng rất cơ linh. Không cần nói là hét to giống như bây giờ, cho dù là mình lái xe đi tới cửa chính, hắn rất xa liền có thể nghe thấy tiếng động cơ. "Giời ạ! Người đã lớn đầu rồi, còn chơi trốn tìm làm gì. . . Họ Vương đâu, mau chạy ra đây, bụng ngươi không đói sao, không muốn ăn cơm sao?" Cứ việc xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Trương Xảo Trân lại vẫn chưa có suy nghĩ nhiều. Nàng có chút bực mình, thế là kêu la, hùng hùng hổ hổ đi tới phòng làm việc của sân nuôi gà cách đó không xa. Nàng cảm thấy trượng phu chính là đang đùa giỡn mình. Nói không chắc, trốn ngay ở một chỗ nào đó, chuẩn bị đột nhiên nhảy ra, dọa cho mình sợ. Mới vừa đi được mấy bước, Trương Xảo Trân cảm thấy có chút không đúng lắm. Nàng nghĩ tới một khả năng khác. Đồ đáng chết. . . Sẽ không phải là có dã nữ nhân ở bên ngoài chứ? Trương Xảo Trân dừng bước lại, trong lòng đột nhiên bốc lên một đóm lửa vô danh. Nàng càng nghĩ, liền càng là cảm thấy chuyện như vậy có tính khả thi rất lớn. Đúng đấy! Trượng phu mình phần lớn thời gian đều ngốc ở trong sân nuôi gà, bình thường cũng rất ít về nhà. Khoa học kỹ thuật phát triển theo phổ biến dùng điện thoại đã tác động đến mỗi một người. Những năm trước đây, Vương Phúc Thọ thẻ từ liên dụng gọi điện thoại đều sẽ không, hiện tại lại là cả ngày ôm điện thoại di động, không phải xem phim, chính là chơi game. Trương Xảo Trân đối với những thứ đó xưa nay không cảm thấy hứng thú. Bất quá, nàng nhưng mà nghe rất nhiều người nói, điện thoại lên mạng Inteet sẽ gặp rất nhiều dã nữ nhân không đứng đắn. Chỉ cần nam nhân trả thù lao, các nàng sự tình gì cũng đều nguyện ý làm. Cái gì WeChat, cái gì QQ, còn có gì Momo quái đản, tất cả đều là môi giới tốt nhất của nữ nhân xấu dùng để câu dẫn nam nhân. Cần phải thừa nhận, đối với sự tình lo lắng nhất, sau khi nữ nhân trải qua não bỗ, mặc dù là xác suất nhỏ nhất cũng sẽ khuếch đại vô hạn. Đối với trượng phu chưa từng xuất hiện chuyện này, Trương Xảo Trân vốn là mang theo mấy phần tức giận. Hiện tại, trong đầu vừa mới bốc lên ngọn lửa đã càng đốt càng lớn, cấp tốc bắt đầu bốc lên. Trương Xảo Trân không tiếp tục nói nữa. Nàng chậm lại bước chân, hạ thấp giọng, xuyên qua đất trống chính giữa sân nuôi gà, đến gần phòng làm việc. Cửa không có khóa, khép hờ, chạm nhẹ liền có thể đẩy ra. Trong gian phòng có đèn sáng, không có ai. Trương Xảo Trân rón rén để bình thuỷ lên bàn. Nàng cau mày, nhìn chung quanh một vòng bốn phía, tiếp đó chầm chậm kéo ra ngăn kéo, tiếp đó là ngăn tủ, đều như nhau một mắt kiểm tra đồ vật bày ra ở bên trong. Nàng đang tìm cái gọi là chứng cứ. Nói tới, trượng phu mình chưa từng xuất hiện, có lẽ là một chuyện tốt. Nhân lúc có cơ hội nên tìm kiếm một hồi, nói không chắc liền có thể phát hiện một ít manh mối. Đến thời điểm lại lấy ra, mặc dù là Vương Phúc Thọ đáng chết đấy muốn lấp liếm chối cãi, cũng căn bản không có khả năng. Không có phát hiện sợi tóc dài trong dự liệu, cũng không có tìm được vật kiện như bao cao su. Trương Xảo Trân có chút nghi hoặc, nàng lùi về sau ngồi ở trên giường, trong đầu đang nghi vấn tầng tầng. Trượng phu mình đến tột cùng đi đâu? Làm sao liền cái bóng cũng nhìn không thấy? Không có bất luận đồ vậy gì thuộc về những nữ nhân khác, sẽ có hay không là mình cả nghĩ quá rồi? Bên dưới cái mông truyền đến xúc cảm ẩm ướt. Hẳn là một loại chất lỏng nào đó thấm vào quần, tiếp xúc với làn da của mình. Trương Xảo Trân không kịp nghĩ nhiều, vội vã đứng lên, xoay người, một bên cẩn thận đến xem trên giường vì sao lại có nước, một bên đưa tay vuốt cái mông ướt nhẹp. Trong gian phòng tia sáng cũng không phải rất sáng, ở dưới sư bao phủ của cái bóng cơ thể mình, Trương Xảo Trân đã phát hiện kinh dị không gì sánh được: Chỗ mình vừa mới ngồi xuống, bị thấm vào một loại chất lỏng có trạng thái nửa ngưng kết. Màu sắc vàng nhạt, trong đó xen lẫn lượng lớn chất dính màu trắng, còn có không ít đỏ tươi. Nhìn tới lại giống như bệnh nhân suyễn khặc ra cục đờm máu, chỉ là số lượng quá nhiều, tới gần bên mép giường đâu đâu cũng có. Trên quần cũng toàn là chất lỏng này. Trương Xảo Trân dùng tay niêm lên một ít rồi chà xát, cảm giác rất trơn. Để sát vào lỗ mũi, tức khắc ngữi đến một mùi tanh hôi nồng nặc. Tận đến giờ phút này, Trương Xảo Trân mới phát hiện: Bản thân đi vào gian phòng chưa bao giờ chú ý tới trên mặt đất ximăng, có một đám lớn vết bẩn màu đỏ sậm. Chỗ đó đúng lúc bị cái ghế che khuất, phương hướng tiến vào từ cánh cửa rất khó nhìn thấy, nếu không phải mình ngồi ở trên giường, trên thị giác đúng lúc đối mặt, e rằng cũng sẽ không phát hiện. Nàng liền vội vàng đi tới, dời đi cái ghế, tức khắc, một bãi đất ướt đỏ sậm nửa khô lộ ra ở trước mắt. Là tro bếp. Trong sân nuôi gà cũng cần đun chút nước nóng. Cứ việc chính phủ đã sớm cấm đoán sử dụng than tổ ong, thế nhưng tại ngoại thành lại kết hợp địa phương căn bản không người hỏi đến thì ai sẽ quan tâm. Trương Xảo Trân bước nhanh đến góc phòng, cầm lấy cái chổi, dùng sức quét tro bếp bao phủ ở trên mặt đất ra hai bên. . . Thời điểm nhìn thấy những thứ ở phía dưới bị cặn than tổ ong màu xám trắng bao phủ, Trương Xảo Trân cảm thấy đại não cả người mình đã mất đi năng lực suy nghĩ, đôi tay cũng gắt gao nắm lấy cái chổi, không tự chủ được run lên. Mảng lớn máu, đủ loại nội tạng động vật lung ta lung tung. Có ruột gà tách ra, lá gan bị kéo xé vỡ đến bảy lẻ tám, máu bẩn và dịch mật có màu xanh đậm hỗn hợp lại cùng nhau, hạt ngô, thức ăn gia súc cho gà đâu đâu cũng có. . . Ngay ở bên cạnh những thứ vứt đi, còn có gần phân nửa đầu gà chỉ còn lại mỏ gà. Cho tới những tro bếp, Trương Xảo Trân cũng nhìn thấy trong đó hỗn tạp không ít lông gà chưa đốt sạch. Một mùi máu tanh nhàn nhạt được che lấp bởi mùi thúi khét, chỉ có tiến đến vị trí rất gần mới có thể ngữi được. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Trong mắt của Trương Xảo Trân lóe ra một tia kinh hoảng. Nàng rất quen thuộc trượng phu mình, Vương Phúc Thọ là nam nhân yêu gà như mạng. Ngược lại không phải nói trượng phu mình có một loại tính cách cổ quái nào đó, mà những con gà này chính là nguồn kinh tế của toàn bộ gia đình. Đối với những con gà này, hai vợ chồng đều là nhìn đến như là bảo bối vậy, căn bản không nỡ ăn. Ngày lễ ngày tết tình cờ giết lên một con, cũng chỉ sẽ đem về trong nhà mà làm, căn bản không có khả năng giống như bây giờ, tùy tùy tiện tiện nhét trong gian phòng. Hơn nữa, ruột gà và gan gà đều là thứ tốt, Vương Phúc Thọ coi như là muốn giết gà, cũng tuyệt đối không có khả năng vứt đi chúng nó. Còn có, Vương Phúc Thọ tuy nói là kẻ thô lỗ, lại rất thích sạch sẽ. Làm sao có khả năng làm ra cử động vứt những thứ rác rưởi như lông gà máu gà ở trong phòng? Hơn nữa, còn dùng tro bếp che ở phía trên? Trương Xảo Trân vội vã đứng lên, ánh mắt hoảng loạn ở trong phòng liếc tới liếc lui. Rất nhanh, nàng nhìn thấy càng nhiều vật kiện không nên xuất hiện ở đây. Trên ngăn tủ bên cạnh vòi nước, đặt một bình sirô Cấp Chi, còn có một lọ thuốc ho đã xé ra đóng gói. Những thứ này là từ đâu mà đến? Sẽ không có ai càng rõ ràng tình trạng thân thể của trượng phu mình hơn Trương Xảo Trân. Vương Phúc Thọ cường tráng đến như con trâu, hắn từ nhỏ đã có thoái quen dùng nước lạnh chà sát cơ thể, mặc dù là mùa đông cũng như thế. Kết hôn tới nay, thời gian mấy chục năm, Vương Phúc Thọ chưa bao giờ chích tiêm uống thuốc. Tình cờ có chút cảm mạo phát sốt, đều là bản thân cường ngạnh vượt qua. Trương Xảo Trân có lén lút trưng cầu ý kiến tới bác sĩ, bác sĩ nói là như thế mới tốt, có thể giảm bớt xác suất sử dụng kháng sinh tố. Thuật ngữ chuyên nghiệp quá mức phức tạp Trương Xảo Trân nghe không hiểu. Nàng chỉ biết một chuyện, đó chính là trượng phu mình xưa nay không uống thuốc, cũng tuyệt đối sẽ không chủ động mua thuốc để uống. Sirô Cáp Chi và thuốc ho là từ đâu mà đến? Trương Xảo Trân khắp toàn thân đều đang run rẩy. Nàng đã không còn để ý tới nhiều như thế, trong đầu choáng váng chóng mặt, cũng đã không còn ý nghĩ dã nữ nhân gì gì đó. Nàng có một loại cảm giác ———— trượng phu của mình đã xảy ra vấn đề rồi. Giữa phu thê có rất nhiều sự tình không cần giao lưu bằng ngôn ngữ, cũng không cần tận mắt nhìn thấy. Đây là một loại hiểu ngầm được bồi dưỡng sản sinh nhiều năm qua giữa đôi bên, cũng có thể nói là cảm ứng tâm linh. "Lão Vương, lão Vương ngươi ở chỗ nào ah?" "Đồ đáng chết, ngươi, ngươi ở chỗ nào. . . Mau chạy ra đây ah! Không nên làm ta sợ. . . Ô ô. . ." Ở trong mắt rất nhiều người, Trương Xảo Trân là người phụ nữ đanh đá trăm phần trăm không hơn không kém. Giọng lớn, tính khí cũng lớn. Thời điểm bị trêu chọc nếu nổi máu còn có thể vớ lấy dao phay chém người. Nhưng mà hiện tại, Trương Xảo Trân hoàn toàn không có dã man và ngang ngạnh lúc thường. Nàng cảm giác mình chỉ là một nữ nhân cơ khổ bất lực, không biết trượng phu mình đã xảy ra chuyện gì, cũng không tìm được hắn. Chạy ra gian phòng, Trương Xảo Trân lảo đảo gào khóc lớn tiếng ở trong sân nuôi gà. Tiếng gió thổi đã khuếch trương tiếng gào khóc, đồng thời thổi tới xung quanh mỗi một góc. Diện tích sân gà cũng không lớn, âm lượng cũng đủ để bị nghe thấy. Đương nhiên, tiền đề là Vương Phúc Thọ ở đây. Bốn phía đen ngòm, gà trống gà mái trong cái lồng cũng phát hiện đến Trương Xảo Trân đã không phải người nuôi nấng bình thường, liền dồn dập bắt đầu gáy lên "Khanh khách khanh khách!". Thật giống như máy móc tĩnh mịch đã lâu đột nhiên bị mở ra, tạp âm ngột ngạt đã lâu đều toàn bộ bị phóng thích ra. Gà. . . Phóng tầm mắt nhìn tới, có thể nhìn thấy vật còn sống tất cả đều là gà. Trương Xảo Trân bỗng nhiên có chút căm hận, trong đầu cũng sinh ra ý nghĩ muốn tiêu diệt tất cả những con súc sinh dám kêu loạn gọi loạn. Ta muốn trượng phu của ta, chứ không muốn con gà chết tiệt gì gì đó! Trong ngoài sân nuôi gà đều đã tìm cả, Trương Xảo Trân vẫn cứ không thu hoạch được gì. Vương Phúc Thọ dường như bốc hơi ở trong không khí, không có lưu lại chút nào tung tích. Trương Xảo Trân hồn bay phách lạc đi tới phía trước, nàng muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng mà túi điện thoại đã theo bình thuỷ lưu ở phòng làm việc. Nơi đó không xa, đứng ở đây liền có thể nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc mở rộng. Chỉ là Trương Xảo Trân cảm thấy khắp toàn thân đều mất đi sức lực, chân tay mềm nhũn. Nàng cảm mình nhất định phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, để lấy hơi. Ngay lúc nàng đi ngang qua lồng gà, sắp đi ra hành lang chuồng gà, không cẩn thận đụng tới một đống tạp vật đặt ở mặt bên cái lồng."Rầm" một hồi, tất cả mọi thứ đều ngã xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang