[Dịch] Cầm Đế

Chương 63 : Thất ức đích Tinh linh nữ vương (phần 1)

Người đăng: 

.
Hôm nay quả là vô cùng nguy hiểm. Tâm cảnh vững vàng như Diệp Âm Trúc cũng không khỏi cảm thán trước vận khí của mình. Bất quá, An Kỳ lúc này là một gánh nặng không dễ xử lý. Cũng may trong đầu nàng hai luồng tinh thần lực có vẻ cân bằng, không phân thắng bại, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không thể tỉnh được. Nếu không, quả là phiền phức to. Theo kế hoạch ban đầu, Diệp Âm Trúc trước tiên sẽ đến cực bắc hoang nguyên trước. Nếu vậy, An Kỳ sẽ xử lý ra sao? Nên đưa An Kỳ về cầm thành trước hay đi cực bắc hoang nguyên trước đây? Nghĩ đến mối phiền toái này, Diệp Âm Trúc bất giác có chút đau đầu. Hai canh giờ sau, tinh thần Diệp Âm Trúc hoàn toàn hồi phục. Cửa phòng chợt mở ra, Tô Lạp khuôn mặt mệt mỏi và lo lắng, ôm Hương Loan và Hải Dương bước vào. -Tô Lạp,cực thân ngươi quá. Tô Lạp trợn mắt kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc từ từ tiến tới đỡ lấy Hải Dương. -Âm Trúc,ngươi thật sự ổn chứ? Nhất thời kinh hãi, Tô Lạp không kìm được mình, một tay ôm chặt Hương Loan, một tay nắm tay Diệp Âm Trúc, hưng phấn hô lớn. Diệp Âm Trúc cười khổ -Sợ rằng mọi chuyện còn chưa có kết thúc đâu. Tô Lạp lắc đầu, nước mắt tuôn ra như suối -Không sao, không sao cả.Chỉ cần ngươi trở lại thì mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết. Nữ nhân kia tuy lợi hại,nhưng Mễ Lan Ma Vũ học viện cũng không phải là chốn không người, để mặc ai muốn đến dương oai diễu võ thì đến. Diệp Âm Trúc dìu Hải Dương về phòng ngủ, vừa đi vừa nói : -Mọi chuyện không đơn giản vậy đâu. Ngươi cứ từ từ mà xem. Tô Lạp thắc mắc bèn theo Diệp Âm Trúc về phòng ngủ. Khi nhìn lên giường Âm Trúc, thấy An Kỳ đang nằm đấy, hắn không kìm được một phen kinh hãi, há hốc cả mồm. -Cái này, cái này... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế này? Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói -Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nàng ta đột nhiên bất tỉnh, tinh thần bị chấn động cực lớn. Bây giờ trong đầu nàng ta có hai luồng tinh thần lực sức mạnh tương đương tranh đấu, áp chế nhau làm nàng ấy không tỉnh được. Cũng may là thế chứ nếu không người gặp tai họa sợ rằng chính là ta. -Để ta giết ả. Nghĩ đến những nguy hiểm tại Thánh tuyền, mắt Tô Lạp tràn ngập sát khí, thiên sử thán ngay lập tức xuất hiện trong tay hắn。 -Không nên,nàng ta dầu sao cũng là tỷ tỷ của An Nhã.Giao nàng ta cho An Nhã tỷ xử lý là hay nhất. Diệp Âm Trúc cản Tô Lạp lại. Tô Lạp chần chừ rồi nói -Nhưng mà, ngươi không thấy ả đối với chúng ta có uy hiếp rất lớn sao? Một khi ả khôi phục, chúng ta phải làm như thế nào? Ả ta dầu sau cũng là bát giai cao thủ. tại Mễ Lan đế quốc không một ai có thể chế trụ nàng. Diệp Âm Trúc nói -Vấn đề này ta cũng đã nghĩ tới. Chỉ là không còn cách nào kiểm soát tinh thần của nàng ta cả. Khi nào nàng ta có dấu hiệu hồi phục, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác. An Nhã tỷ tỷ từng nói rằng, An Kỳ sở dĩ biến thành như hôm nay, rất có khả năng là bị người khác khống chế, chứ không phải tự bản thân nàng ta muốn vậy. Tô Lạp cười khổ nói -Thật phiền toái a.Xem ra, chúng ta trước tiên phải trở về cầm thành mới được. Diệp Âm trúc gật đầu nói -Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành. Theo ta phán đoán, nàng ta sẽ không thể trong thời gian ngắn mà hồi phục lại đâu. Nói không chừng còn có thể cả đời không tỉnh lại được. Tinh thần lạc ấn rất quan trọng, nếu có thể thu hồi được thì việc khôi lục lại như ban đầu mới có cơ may. Tô Lạp thở phào nhẹ nhõm -Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng ngươi định giải thích thế nào với Hải Dương và Hương Loan đây? Hương Loan học tỉ là công chúa của đế quốc,nếu nàng ta biết chuyện nhất định sẽ đem An Kỳ giao cho đế quốc xử lý Diệp Âm Trúc nói -Như vầy đi. Dù sao chúng ta cũng phải đem An Kỳ đi. Vậy nhân lúc Hải Dương và Hương Loan còn chưa tỉnh. Chúng ta đem An Kỳ đến chỗ Tử trước một bước. Rồi ngày mai sẽ khởi hành đi Cầm thành, sau đó từ Cầm thành đến thẳng cực bắc hoang nguyên. Con đường đi sẽ ngắn được một chút. Còn thì với Hương Loan và Hải Dương, ta sẽ bảo ta để An Kỳ chạy thoát. Tô Lạp khẽ thở dài,nói -Âm Trúc,vì bảo toàn An Kỳ,làm như vậy có đáng không? Diệp Âm Trúc cười nhẹ,nói -Có gì là không đáng chứ. An Nhã tỷ tỷ đối với chúng ta tốt biết chừng nào? Ngân long của ngươi, không gian giới chỉ của ta đều là do nàng tặng. Hơn nữa nàng còn giúp ta xây dựng Cầm thành. An Kỳ dù sao cũng là thân tỷ tỷ của An Nhã, hiện lại không có gây nguy hiểm cho chúng ta được, nên chúng ta phải đưa An Kỳ về cho An Nhã. Vậy đi, Hương Loan cùng Hải Dương cũng sắp tỉnh rồi, ta đi trước đây. Nói rồi, hắn đi đến bên giường, ôm lấy An Kỳ, dìu ra đại sảnh, phát động không gian truyền tống trận pháp. Đối với không gian truyền tống trận pháp này, Diệp Âm Trúc cũng không giấu Tô Lạp.Tại học viện, cũng chỉ có Tô Lạp được xem như chân chính bằng hữu của hắn là biết được chuyện này. Sau khi từ chỗ Tử trở về, Diệp Âm Trúc nghe trong người nhẹ nhõm hẳn. Thực lực của Tử không những cường hãn, lại còn có uy phong của một tử tinh bỉ mông, đến cửu cấp ma thú cũng phải sợ hãi., lại thêm bên cạnh Tử có hai Hoàng Kim bỉ mông.Cho dù An Kỳ có thực sự tỉnh lại, cũng không thể gây ra bất cứ tổn thương nào cho Tử. -Các nàng ấy đã tỉnh lại chưa? Diệp Âm Trúc vừa trở lại đã vội hỏi Tô Lạp, lúc này đang đứng trong đại sảnh chờ hắn. Hương Loan và Hải Dương đều được Tô Lạp dìu về phòng ngủ. Tô Lạp lắc đầu quầy quậy,nói -Vẫn chưa tỉnh. Không ngờ ngươi ra tay quá nặng, các nàng ấy dù sao cũng chỉ là ma pháp sư,thân thể cực kì yếu ớt. -Ách... Không thể nào. Để ta đi coi sao Diệp Âm Trúc khoa chân bước về phía phòng ngủ Hương Loan, ngay khi đó một âm thanh phẩn nộ vang lên -Diệp Âm Trúc, tên hỗn đản nhà ngươi, cả chúng ta mà ngươi cũng dám đánh. Diệp Âm Trúc liền dừng chân, quay về phía Tô Lạp, bình tĩnh nói -Ta đi trước đây, ngươi ở lại giải thích đi nhé. Nói rồi không chờ Tô Lạp trả lời, đi thẳng một mạch ra khỏi phòng. Tô Lạp có chút buồn cười, nhìn theo Diệp Âm Trúc đang vội vã bỏ đi, bất giác lắc đầu. Không biết bởi vì Tô Lạp giải thích hợp lí hay vì Hương Loan và Hải Dương tính tình đơn thuần chất phác, không suy nghĩ nhiều, ngày hôm nay rốt cuộc trôi qua trong bình yên không có sóng gió nào phát sinh nữa cả. Khi trời đã tối đen, Diệp Âm Trúc lặng lẽ trở về, các nàng lúc này có lẽ đã về phòng ngủ cả rồi. Hắn đi ra ngoài một chuyến cũng không hề lãng phí thời gian, tìm Nguyệt Minh, Mã Lương và Thường Hạo, hẹn ngày mai gặp mặt ở kí túc xá, cùng nhau đi cực bắc hoang nguyên. Sau khi ăn cơm, hai người đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa phòng. “Đã khuya thế này, ai lại còn đến nữa?” Diệp Âm Trúc nghi hoặc bước ra mở cửa. Chỉ thấy Hải Dương nhè nhẹ cười đang đứng trước cổng. Lúc này, Hải Dương trên thân đã thay một kiện lam sắc trường quần,thấy Âm Trúc ra mở cửa,thần sắc nàng liền trầm tĩnh lại. -Hải Dương,đã khuya thế này, ngươi còn tới đây làm gì? Diệp Âm Trúc tránh qua một bên cho nàng vào phòng, kinh ngạc hỏi. Hải Dương buồn bã nhìn hắn, nói -Ngươi thật sự không sao là tốt rồi. Không thấy ngươi, trong lòng ta thật lo lắng không yên. Một ý nghĩ ấm áp sinh ra trong lòng Âm Trúc. Hình ảnh hai người dưới nước nắm tay nhau ở ôn tuyền nhanh chóng hiện về. Đáng tiếc thời khắc đẹp đẽ này lại bị An Kỳ phá hỏng mất. -Xin lỗi,làm cho ngươi lo lắng nhiều rồi Diệp Âm Trúc nhàng nói. Hải Dương gật đầu, nói -Âm Trúc,chúng ta có phải là bằng hữu không? Diệp Âm trúc gật đầu -Đương nhiên rồi. Hải Dương rơm rớm nước mắt nói -Vậy tại sao lúc gặp nguy hiểm, ngươi lại để chúng ta bỏ chạy một mình, còn bản thân thì ở lại đương đầu? Ngươi xem chúng ta là hạng người như thế nào? Là phường tham sống sợ chết hay sao? -Cái này ... Bị Hải Dương chất vấn,Diệp Âm Trúc không sao phản bác, đành cười khổ nhìn nàng. Hải Dương hai mắt khô dần nước,đột nhiên nói -Hứa với ta một chuyện, được không? Diệp Âm Trúc sững sờ -Định trừng phạt ta như thế nào? Hải Dương đi tới ngồi xuống ghế nói -Các ngươi không phải sẽ đi hoang nguyên sao? Ta cũng muốn đi. Ta không phải đế quốc công chúa. Ngươi có thể mang Tô Lạp theo, cũng có thể mang ta theo cùng. -Hả? Cái này không thể được. Cực bắc hoang nguyên cực kì nguy hiểm, ngươi chỉ là ma pháp sư, lỡ xảy ra chuyện gì, ta... Nước mắt lại dâng lên, chỉ chực trào ra -Cái này bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, ngươi cũng không thể đáp ứng ta sao? Âm Trúc, trước giờ ta không ép ngươi điều gì. Huống chi lần này, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, ngày ngày được nhìn thấy ngươi, như thế cũng không được sao? Nguyệt Minh thậm chí còn không phải là ma pháp sư nữa. Vậy mà nàng ta được đi cùng ngươi, ta tại sao lại không được chứ. Còn nếu như, trong lòng ngươi, ta không so được với nàng ấy, ngươi cứ nói thẳng ra. Nhìn thấy Hải Dương trên mặt nước mắt đã chảy thành dòng, Diệp Âm Trúc vội nói -Không phải, đương nhiên là không phải vậy. Chỉ là ta sợ ngươi gặp nguy hiểm thôi. -Ngươi cũng đừng quên ta là cháu của Tây Đa Phu Nguyên Soái, Mễ Lan đế quốc đệ nhất cao thủ. Cho ta đi cùng nha. Ta sẽ không đem đến phiền phức cho ngươi đâu. Mọi chuyện ta đều nghe lời ngươi. Hơn nữa, tranh thủ thời gian này ta cũng muốn tranh thủ thời gian này, học từ ngươi một chút kiến thức về thần âm hệ. -Gia đình ngươi có đồng ý hay không? Diệp Âm Trúc không tìm được biện pháp nào để cự tuyệt. Quả thực thân phận của Hải Dương không nhạy cảm như Hương Loan. Hải Dương mãn nguyện, trong mắt lộ ra ít tiếu ý: -Đương nhiên không có vấn đề gì. Ngươi cũng biết rồi đấy, ở nhà có ai quan tâm ta đâu. Từ khi cha mẹ ta mất đi, gia gia mỗi ngày đều đi cùng Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc. Ta có đi cùng ngươi, mọi người cũng nghĩ là ta đang ở học viện mà thôi. Ngươi đáp ứng rồi hả? -Được rồi. Diệp âm trúc chỉ còn biết gật đầu, nhưng không quên nhấn mạnh: -Nhưng ngươi phải nhớ, nghe lời của ta, không được tự tiện làm càn. Hải Dương sung sướng nói: -Một lời đã định. Thế ngươi định bao giờ khởi hành? Diệp Âm Trúc nói -Ngày mai. Hải Dương kinh ngạc nhìn hắn: -Hảo a. Thì ra ngươi định không nói cho bọn ta biết, lẳng lặng ngày mai chuồn đi à?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang