[Dịch] Cầm Đế

Chương 75 : Cầm, Tử nhị đế dung hợp, siêu thần khí hiện (phần 2)

Người đăng: 

.
Rốt cuộc đó là cây cầm như thế nào a! Bảy tiếng đàn, bảy tiếng long ngâm, cũng là bảy cấm chú, có vầng sáng trắng bao quanh, phong thái của Diệp Âm Trúc lúc này thật bất khả tư nghị. Pháp bào trắng toát, khí tức cao quý ưu nhã, mắt sáng như sao trời, toàn thân tỏa ra vầng sáng trắng. Lúc này hắn làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng. Bảy cấm chú hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ. Cho dù là Cách Lạp Tây Tư cũng run rẩy. Thập cấp thần thú, cho dù hắn có phòng ngự cực hạn, cấm chú miễn dịch cũng không có nghĩa là có thể miễn dịch hỗn hợp cấm chú cường đại. Bảy âm phù hay chính là bảy cấm chú, nếu cùng do một cầm khúc phát ra, vậy hắn sẽ phải đối mặt với cái gì? Khóe miệng Cách Lạp Tây Tư rỉ máu, bảy tiếng đàn vang lên đã làm tinh thần lạc ấn của hắn bị thương, đồng thời tổn thương nặng nề tâm mạch của hắn. Rõ ràng, cho dù không có bảy cấm chú xuất hiện uy hiếp, chỉ cần bảy âm thanh như vậy thôi cũng đủ là hắn thất thủ. Sự sợ hãi đã làm hắn không còn bảo trì được tinh thần lạc ấn hoàn mỹ phòng ngự nữa. Bảy tiếng đàn tắt lúc nào không ai hay, hai tay Diệp Âm Trúc cũng không còn tòa ra ánh sáng kim ngân. Hắn ôm cổ cầm trước ngực, từ trên cao nhìn xuống chiến tranh cự thú khổng lồ. Diệp Âm Trúc thản nhiên nói: -Thần phục hay là chết ? Thanh âm trầm thấp, rõ ràng vang lên giữa không trung, thức tỉnh nhóm Tô Lạp cùng chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Hỗn hợp cấm chú, cho dù đã sống ngàn năm như Cách Lạp Tây Tư cũng là lần đầu tiên chứng kiến hỗn hợp cấm chú kinh khủng như thế a! Khí tức uy nghiêm vô hình tỏa ra, phảng phất tồn tại một áp lực khủng khiếp, làm hắn ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Cho dù đã khôi phục lại sự tự tin, hắn cũng không dám chắc có thể chống đỡ bảy cấm chú cường đại vừa rồi hay không. Khí tức hắn trở nên yếu ớt, chính là do sự sợ hãi từ nội tâm hắn phát ra. Có thể phát ra bảy loại cấm chú, khống chế cấm chú ngưng tụ giữa thinh không, đây là lực lượng gì? Chẳng lẽ nhân loại trước mắt thật ra là thần sao? Ngoại trừ thần thánh trong truyền thuyết xa xưa, Cách Lạp Tây Tư không tưởng tượng ra còn có ai có thể có lực lượng kinh khủng như vậy. Diệp Âm Trúc tựa hồ không thèm để ý câu trả lời của Cách Lạp Tây Tư. Chỉ cúi đầu nhìn cổ cầm đang lóe ra quang mang trắng toát trong lòng mình, trong mắt toát ra vẻ trầm tư. -Cái này…, có thể hay không cho ta một lần cơ hội? Ta thề sẽ vĩnh viễn ở lại dưới băng quyển. Vĩnh viễn không xuất thế… Cách Lạp Tây Tư trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn. Không thèm mở miệng, Diệp Âm Trúc chỉ giơ cổ cầm lên, hai tay chậm rãi án lên dây đàn, bảy quang mang biểu trưng cho bảy đan thể cấm chú cơ hồ xuất hiện lại giữa thinh không. Chỉ cần có một chút hiểu biết về ma pháp cũng có thể biết một khi những nguyên tố này hoàn toàn hỗn hợp lại thì sẽ không thể nghịch chuyển được nữa. -Thần phục, ta thần phục. Cách Lạp Tây Tư run rẩy kịch liệt, cơ hồ điên cuồng rống lên biểu đạt sự trung thành của mình. Bảy đan thể cấm chú cơ hồ sắp tiếp xúc trong nháy mắt ngừng lại. Trong quang ảnh lẫn lộn, tựa hồ đã sinh ra một chút biến hóa. Nhưng chúng quả thật đã ngừng lại. Có thể đồng thời thao túng bảy cấm chú, cần tinh thần lực phải rất mạnh. Không chỉ thế, lại khống chế rất chính xác, ngay khi chúng chuẩn bị dung hợp có thể trong nháy mắt đình trệ lại, thật là tinh thần lực cường đại. Lúc này đây, Cách Lạp Tây Tư đã tâm phục khẩu phục. Hắc sắc khí lưu trong nháy mắt thu lại, chiến tranh cự thú khổng lồ biến mất, chỉ còn một tráng hán thân cao ba thước đứng sừng sững. Chỉ bất quá, lúc này trên mặt hắn không còn một chút nào kiêu ngạo nữa, chỉ có một khuôn mặt trắng bệch. Hắn thậm chí không dám chùi đi vết máu nơi khóe miệng, sợ hãi đứng im như trời trồng, e dè nhìn bảy cấm chú có thể tùy thời rớt xuống, không dám lên tiếng. -Nếu đã chọn thần phục, ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào? Diệp Âm Trúc thanh âm trở nên lạnh như băng, từ đôi mắt trong suốt của hắn, Cách Lạp Tây Tư thấy được một tia sát ý băng giá. Thân là tối cường đại phòng ngự ma thú! Cách Lạp Tây Tư dù sao cũng có chút không cam lòng thần phục, nhưng lúc này hắn đành vì tánh mạng của mình mà đưa ra quyết định gian nan này. Hắn không muốn chết, sanh mạng chỉ có một, chẳng phải là rất quý giá sao? Đối với hắn mà nói, thập cấp thần thú tôn nghiêm có cao quý tới đâu, cũng không thể so với tánh mạng. Người trước mặt hắn với cổ cầm trong lòng quả thật quá đáng sợ. Cắn răng, Cách Lạp Tây Tư cung kính đáp: -Ngài muốn ta thành lập huyết khế hay cống hiến linh hồn chi hỏa? Hai sự lựa chọn, một nhắm vào nhân loại, một nhắm vào ma thú. Diệp Âm Trúc thậm chí không thèm nghĩ, thản nhiên nói: -Hiến tế linh hồn chi hỏa của ngươi. Từ nay về sau, ngươi trở thành tử tinh tọa kỵ, làm một hộ vệ trung tâm một lòng vì chủ. -Dạ. Nếu đã lựa chọn, Cách Lạp Tây Tư không dám do dự, khẩu khí phục tùng nhưng trong mắt lóe ra ánh mắt không cam lòng. Hắn hé miệng, một ngọn lửa màu trắng chói mắt từ trong miệng bay ra, phiêu đãng về phía Diệp Âm Trúc. Hắn mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không có bao nhiêu thù hận, trong thế giới ma thú, cường giả vi tôn. Bất luận trở thành người hầu của Diệp Âm Trúc cường đại nhân loại này hay trở thành tọa kỵ của Tử tinh bỉ mông, đối với hắn mà nói cũng không hoàn toàn ủy khuất. Cách Lạp Tây Tư linh hồn chi hỏa, không biết mạnh so với băng cực ma viên chênh lệch nhiều ít thế nào, nhưng quang mang màu trắng rõ ràng là cửu cấp ma thú không thể so sánh. Ngay khi hỏa diễm bạch sắc sắp bay tới Diệp Âm Trúc, một cảnh tượng kì dị xảy ra. Thân thể cao lớn của Diệp Âm Trúc đột nhiên tách ra làm hai giữa không trung. Lúc trước Tử dung nhập vào trong cơ thể hắnbây giờ cũng từ thân thể hắn tách ra. Tử toàn thân xích lõa, hai mắt nhắm chặt, toàn thân tản ra một tầng khí tím mãnh liệt, những vết thương nham nhở trên thân thể cũng đã biến mất. Chỉ còn một thân thể toàn vẹn, tỏa ra quang mang màu tím lóng lánh, mạnh mẽ. Tử hé miệng, hút lấy ngọn lửa màu trắng vào người, một chùm sáng chói mắt từ Tử phóng ra, khi linh hồn chi hỏa thiêu đốt trước ngực hắn, màn sương tím quanh người hắn cũng từ từ ngưng tụ lại thành tử tinh khải giáp, vững vàng bảo vệ thân thể hắn. Thân thể Cách Lạp Tây Tư run rẩy kịch liệt. Sắc mặt càng thêm trắng bệch, như không còn chút máu. Hiến tế linh hồn chi hỏa, đối với bản thân ma thú là đả kích rất lớn, ma thú càng cường đại, thống khổ gặp phải càng nhiều. Hơn nữa, lúc trước tâm huyền của hắn đã bị chấn thương, lần này lại chạm vào vết thương, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất. Sau khi hấp thụ thập cấp thần thú linh hồn chi hỏa, Tử chậm rãi mở mắt ra, không nhìn đến Cách Lạp Tây Tư, mà dùng hai con mắt màu tím tràn ngập tình cảm nhìn Diệp Âm Trúc, thở dài một tiếng -Âm Trúc, ngươi đâu cần phải chịu khổ như thế? Giữa không trung nhìn xuống, Diệp Âm Trúc trên người cũng tỏa ra quang mang màu tím, mỉm cười -Tử, ngươi quá lời rồi, chúng ta có sinh mệnh liên hệ, nếu một người tử vong, người còn lại cũng sẽ bị thương tổn rất lớn. Tử cười khổ nói: -Là ta lừa ngươi thôi! Ta sợ ngươi lúc gặp nguy hiểm không chịu gọi ta về bảo vệ ngươi. Ai ngờ được ngươi lại trả cái giá lớn như vậy để cứu ta. Diệp Âm Trúc cười lớn -Vì huynh đệ đồng tâm mà. Bây giờ chúng ta chẳng những đồng tâm, thậm chí đồng thể luôn, ngươi có một nửa tánh mạng của ta, ta không phải cũng có rất nhiều tử tinh huyết mạch của ngươi sao? Đã là huynh đệ, những câu cảm kích không cần phải nói nhiều. Người còn nhớ khi chúng ta vừa rời khỏi Bích Không Hải không? Khi đó, ta chẳng phải đã nói sẽ bảo vệ ngươi sao? Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa khoát tay phải, bảy cấm chú vô cùng cường đại giữa không trung theo cái khoát tay đó mà biến mất vô thanh vô tức.Ma pháp nguyên tố khôi phục như bình thường, tất cả áp lực cũng trong khoảnh khắc hóa thành hư không. Hai người chậm rãi hạ xuống mặt đất, cổ cầm trong lòng Diệp Âm Trúc lóe sáng, hóa thành một vầng sáng trắng, hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể hắn. Ít nhất bên ngoài, nhìn Diệp Âm Trúc lúc này hoàn toàn không có tổn hao gì, ngay cả tinh thần cũng khôi phục trạng thái tốt nhất. Tử lạnh lùng nhìn Cách Lạp Tây Tư, Cách Lạp Tây Tư cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Đã hiến tế linh hồn chi hỏa, cho dù là thập cấp thần thú, cũng phải hoàn toàn nghe theo chủ nhân khống chế. Nếu Tử muốn hắn chết, chỉ cần một tia suy nghĩ đơn giản là đủ. Cho dù lực phòng ngự cường đại đến đâu cũng vô pháp phá trừ linh hồn khống chế. -Chủ nhân. Âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ Cách Lạp Tây Tư cao ba thước, thực sự nghe có chút tức cười. Tử hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, lục mang tinh màu tím xuất hiện giữa thinh không, bao phủ Cách Lạp Tây Tư, quang mang chợt lóe, hắn đã biến mất. Một tiếng động vang lên, Thiên Sử Thán Tức của Tô Lạp rơi xuống đất. Khi Cách Lạp Tây Tư biến mất, nụ cười của Diệp Âm Trúc vụt tắt. Bàn tay to lớn của Tử nắm vai Âm Trúc, dìu hắn đi. -Âm Trúc. Tô Lạp cùng Hải Dương đồng thời kinh hô, Thường Hạo cũng có phản ứng, ba người lập tức xông tới. Từ khi Diệp Âm Trúc bắt đầu ma hóa đến những sự tình phát sinh sau này, kỳ thật cũng không có tiêu hao nhiều thời gian. Bọn họ đều không hiểu được, giữa Diệp Âm Trúc và Tử trong lúc đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì. Tử phẩy tay: -Không nên, muốn quấy rầy hắn,để cho hắn nghỉ ngơi đi. Hải Dương, phiền ngươi chiếu cố Âm Trúc. Vừa nói, hắn đặt Âm Trúc tựa vào ngực Hải Dương ^^ >. Chỉ có hắn mới chánh thức hiểu được xảy ra cái gì , thậm chí so với Diệp Âm Trúc ,bản thân còn muốn hiểu nhiều hơn. Chậm rãi đứng lên, cảm thụ cảm giác được sống lại thật tuyệt vời, Tử trong lòng thầm than -Âm Trúc a Âm Trúc, ta thiếu ngươi một mạng. Tính mạng của ta vốn là của ngươi. Từ nay về sau, chúng ta không còn là đồng đẳng khế ước nữa. Lấy thân phận tử tinh bỉ mông, ta đem linh hồn của mình ra thề, chỉ cần ta còn sống trên đời, dù lên núi đao, xuống chảo dầu, cũng quyết thực hiện mọi ước nguyện của ngươi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang