[Dịch]Cách Làm Sủng Phi - Sưu tầm

Chương 9 : Tức giận

Người đăng: 

.
Hình Thượng Thiên rửa tay, thay đổi thường phục rộng thùng thình ngồi ở một bên bàn, Cố Tương đứng một bên, cúi đầu, một bộ học sinh tiểu học làm sai nên chột dạ. Phòng bếp một lần nữa đem đồ ăn lại đây, tự nhiên là dựa theo Hình Thượng Thiên yêu thích mà làm, cá Squirrel, hương mũi nhọn dây lưng trản, biển đại khô tô, tỏi giã bụng ti, tam chén kê, tố nhân 3 món, lỗ nấm hương, phỉ thúy canh suông, kê nhung cháo, tiểu lung canh bao, bột ngô tiểu bánh bao, trân châu cơm, võng du cuốn... ,( heocon: mấy món ăn món ta biết món không, các nàng thông cảm nha ), nhiều vô số, ít nhất cũng là hai mươi mấy món, lại thêm hai loại cháo, bốn loại điểm tâm, tràn đầy bàn ăn nhỏ. Mặt Hình Thượng Thiên bình tĩnh, bình bình đạm đạm ăn cơm, thật giống như không nhìn thấy Cố Tương. Mặt Cố Tương đầy đau khổ, rốt cuộc là aiđem tin tức mình bị bệnh rơi vào lỗ tai Hình Thượng Thiên nhanh như vậy ? Phải biết rằng nàng còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng! Về phần bệnh thật hay là giả bệnh lãnh đạo à, ngài phải tin tưởng ta, ta là thực bị bệnh, chẳng qua không phải bệnh ở thân thể , mà là trong lòng, gọi là tâm bệnh ấy, ngài nổi tiếng thông minh, chẳng lẽ không nhìn ra, ta bị biến thành nhân bánh kẹp giữa ngài và phu nhân sao? Hơn nữa còn là một cái nhân bánh sắp bị vứt bỏ, a a a, ta rất vô tội mà! Hình Thượng Thiên ăn lửng dạ mới cảm thấy cổ tà hỏa áp ở trong lòng tiêu tán được đôi chút, hắn liếc mắt nhìn Cố Tương, thấy nàng trông mong nhìn mình, một bộ đáng thương hề hề, đặc biệt mỗi lần hắn cầm chiếc đũa gắp Tam Chén kê, đôi mắt ngập nước kia sẽ lộ ra vô hạn khát vọng, hắn quay đầu xem cái đĩa chứa đồ ăn, lượng đồ ăn rất ít, chỉ năm sáu khối, hắn hạ hai lần đũa xuống đã không còn một nửa. Hắn hậu tri hậu giác ( sau mới phát hiện ) nhớ tới, hình như Cố Tương từng nói muốn ăn món này, còn hỏi trong phòng bếp sư phụ nào làm món này, đây là đồ ăn Viên châu, cũng thuộc loại đồ ăn thông thường, vốn không khó làm, nhưng để ra đúng vị mất không ít công phu , lần này đầu bếp bọn họ mang tới đây là của hồi môn của Uông thị, đầu bếp kia am hiểu món ăn kinh đô, đương nhiên, hắn nếu nghĩ thử thực hiện món khác cũng không khó, vấn đề ở chỗ, đầu bếp kia mắt cao hơn đầu, trừ bỏ Uông thị cùng hắn, người khác hắn sẽ không làm. Nhưng biệt viện không chỉ có hắn là đầu bếp, những đầu bếp vốn ở đây từ trước khó khăn đợi được dịp có chủ tử vào ở, đều là trông mong được ra sức, hy vọng lọt vào mắt chủ tử, chờ đến lúc chủ tử rời đi sẽ trực tiếp mang họ cùng về vương phủ, ai lại không muốn hướng lên cao, Vương phủ trong kinh thành cùng biệt viện ở vùng đất hoang chính là hai thế giới đối lập. Nhận thấy Cố Tương cũng xem như có sủng ái liền ra sức lấy lòng, hôm nay biết Hình Thượng Thiên cũng đến càng thêm dụng tâm. Hình Thượng Thiên ăn một ngụm Tam Chén kê, nhìn thoáng qua Cố Tương, phát hiện tiểu thiếp này của hắn, biểu tình rất phong phú, trong chốc lát chép miệng, trong chốc lát lại nuốt nước miếng , lúc hắn gắp một khối tam chén kê cuối cùng, ánh mắt kia lộ ra thần sắc tuyệt vọng , miễn bàn nhiều đáng thương , bỗng nhiên Hình Thượng Thiên cảm thấy muốn cười, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, không để người bên ngoài thấy. Hắn nhịn cười hồi lâu, chờ bình tĩnh lại mới bảo Chiêu Trữ, " Bảo phòng bếp lại làm một bàn tam chén kê." Rồi hướng Cố Tương vẫy vẫy tay, "Lại đây." Cố Tương nghe thấy Hình Thượng Thiên phân phó, liền cảm thấy hình tượng Hình Thượng Thiên cao lớn hơn rất nhiều, lại nghe thấy hắn kêu mình, giọng điệu mềm nhẹ, không còn tức giận như vừa rồi, một điểm cốt khí cũng không có, vui vẻ bước đi qua. "Lục gia." Cố Tương đi đến trước mặt Hình Thượng Thiên, trông mong nhìn hắn. Hình Thượng Thiên hừ một tiếng, nói, " Ăn cơm." Cố Tương lập tức lộ ra tươi cười rạng rỡ long lanh, giống như đóa hoa hải đường vừa mới nở rộ ngoài cửa sổ, nàng đặt mông ngồi ở bên cạnh Hình Thượng Thiên, chân chó lấy lòng. Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương nhu thuận, sờ sờ đầu trấn an nàng nói, "Ăn đi." Nhìn hai người lại cùng nhau thân mật ăn cơm, Phương Viên cùng Liễu Chi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, kẻ quá mức tích cực báo tin Chiêu Trữ cũng hiểu được đã thoát cửa ải đại nạn hôm nay, hắn còn nghĩ trở về không thiếu được phải nhận bản tử ( phạt đánh ), chỉ là nhân dịp này có thể nhìn ra, vị di nương này thật đúng là lợi hại, chỉ im lặng đứng như vậy cũng có thể khiến Hình Thượng Thiên tiêu khí, hắn sâu sắc cảm thấy... , về sau vẫn nên cố gắng trước mặt vị di nương này tạo hảo cảm, chắc chắn không sai. Chờ ăn xong cơm, Hình Thượng Thiên liền lôi kéo Cố Tương đi bên hồ tản bộ, sắc trời còn chưa tối hẳn, thái dương đặt ở giữa sườn núi, xuyên thấu qua mây chiếu rọi ra ánh sáng màu đỏ nhu hòa, làm nổi bật mặt hồ như phủ thêm gấm vóc màu đỏ, dị thường xinh đẹp. Trong không khí thoang thoảng hương hoa, làm cho người ta cảm thấy tâm tình cũng tốt theo rất nhiều. Hình Thượng Thiên luôn luôn không nói nhiều, trầm mặc tiêu sái, dáng người cao to phản chiếu trên mặt nước càng phát ra phiêu dật, mặt hồ nghênh đón gió mát, cũng thổi bay tóc mai, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, có nét đẹp không lời nào tả được. Cố Tương xem đến ngây người, nàng cảm thấy, mình trùng sinh tuy rằng không sinh ra trong gia đình quyền quý, làm long tử phượng tôn, nhưng có thể làm tiểu lão bà cho một nam nhân dung mạo như trích tiên cũng không tính quá tệ , ít nhất tốt hơn hẳn phải gả một kẻ xấu xí không có phong độ không phải sao? Ân, làm người nhất định phải biết đủ, Cố Tương không có ưu điểm gì lớn, nhưng quan điểm sống luôn rất tốt. Nàng nhẹ bước đi theo, chân Hình Thượng Thiên dài, một bước đi của hắn bằng ba bước của Cố Tương, chỉ một lúc Cố Tương thật sự theo không kịp, nàng vụng trộm với lấy cánh tay Hình Thượng Thiên, sau đó thuận thế cầm tay hắn. Thân mình Hình Thượng Thiên cứng đờ, dừng lại cước bộ nhìn Cố Tương, thấy nàng hướng mình cười cười long lanh, mặt mày loan loan , khiến người đối diện thấy ấm áp, hắn không tự giác cảm thấy ngượng ngùng, bên tai có điểm đỏ lên... Hai người vòng quanh bên hồ dạo qua một vòng liền đi tới đình lý giữa hồ, trên bàn thạch đã dọn điểm tâm cùng nước trà, bốn góc trong đình cũng dùng băng gạc cố định hảo, không cho con muỗi tiến vào. Cố Tương ăn một ngụm dưa hấu, xuyên thấu qua sa mành nhìn hồ nước, trong lòng nghĩ, cuộc sống quý tộc quả thật quá thoải mái, ngươi nhìn một cái, muốn cảnh đẹp có cảnh đẹp, muốn mỹ thực có mỹ thực, muốn mỹ nam cũng có mỹ nam... , y phục đến tay cơm đến mồm, thật sự là quá tốt! Ở hiện đại thế này cũng xem như bình thường, nhưng ở cổ đại này, tuyệt đối thuộc loại cấp bậc thượng hạng . Trách không được nhiều người ngày ngày nghĩ cách nhét người vào vương phủ, như nương nàng... , dù rằng còn vì một lý do khác, nhưng chung quy thật là vì nàng đi. Nghĩ đến mẹ ruột, Cố Tương có điểm không vui , không vui lại nghĩ tới vị Uông thị xuất thân cao quý kia. Ngay tại lúc Cố Tương uể oải, một bàn tay sờ sờ đầu Cố Tương, lực đạo mềm nhẹ, mang theo chút ý tứ trấn anhàm xúc, Cố Tương giương mắt, Hình Thượng Thiên ngồi một bên nghiêm chỉnh nhìn xa xa, một bàn tay nắm ly trà, một bàn tay đặt ở đầu nàng, vững vàng đương đương giống như một tòa đại sơn, làm cho người ta không tự giác tĩnh tâm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang