[Dịch]Cách Làm Sủng Phi - Sưu tầm
Chương 11 : cá hấp cách thủy
.
Cá hấp cách thủy là đồ ăn nổi danh của Trung Quốc, món cay Tứ Xuyên kinh điển, vị tươi mới, béo mà không ngấy, lạt mà không tao, cay mà không khổ. Vì được già trẻ phụ ấu yêu thích, từng vô số lần xuất hiện tại tiểu thuyết xuyên qua kinh điển, cũng có người nói, đây là trù nghệ kết tinh từ trí tuệ của nữ chính xuyên qua!
Lần này, Cố Tương cũng theo trào lưu làm một lần cá hấp, chẳng qua, Cố Tương thuộc loại thích ăn cay, nhưng ăn một điểm liền mặt đỏ sau đó hồng hộc uống nước, nước mắt tuôn trào , cho nên, rất nhanh, lúc ngồi vào bàn ăn toàn cá hấp, Cố Tương như bị tra tấn!
Nhưng mà vượt xa Cố Tương suy đoán, sức chiến đấu của Hình Thượng Thiên rất cường đại, mày cung không nhíu một lần, đem cá ăn sạch sẽ, làm cho nàng cam bái hạ phong.
Hình Thượng Thiên ăn xong, lẳng lặng uống một ngụm nước trà, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Tương, thấy nàng bị cay sắc mặt đỏ bừng, chu môi đỏ mọng, nhưng mắt vẫn len lén quan sát hắn,đôi mắt nhỏ kia mang theo vô hạn sùng bái, tựa hồ chuyện hắn ăn hết cá hấp là việc cao thâm khó lường, trong mắt hắn dần dần hiện lên ý cười, bảo Chiêu Trữ, " Lấy một ly nước dưa hấu cho Cố di nương."
Chiêu Trữ lên tiếng xoay người ra ngoài, kỳ thật hắn rất muốn hỏi Cố Tương, hảo hảo dưa hấu không ăn, sao nhất định phải biến thành nước mà uống? Nhưng mà lời này hắn không dám nói ra, dù sao Hình Thượng Thiên đang cực sủng vị này, hắn ra cửa liền phân phó tiểu nha hoàn thủ ở bên ngoài đi phòng bếp lấy, bởi vì Cố Tương thích uống như vậy, cho nên phòng bếp đều chuẩn bị sẵn, lúc này tiểu nha hoàn đang cùng Xuân Nha nói chuyện phiếm.
Xuân Nha nghe thấy liền nói, " Để ta đi, để ta đi cho."
Mễ điều len lén nhìn Chiêu Trữ, khó xử nói, " Sao có thể không biết xấu hổ phiền toái Xuân Nha tỷ tỷ, đây là việc của ta."
Xuân Nha lại phất phất tay, " Di nương của ta ta biết, mỗi lần phải uống vài chén, đem cả một hộp đến đây, ngươi nhỏ như vậy, khí lực tự nhiên cũng không lớn, lại nói, nơi này cách phòng bếp khá xa, hơi chậm chút băng sẽ tan ." Xuân Nha nói xong liền hướng Chiêu Trữ cùng Mễ Điều lộ ra cánh tay, "Nhìn thấy không, ta khí lực lớn, các ngươi ai cũng không cần theo ta." Nói xong liền nhanh như chớp chạy đi, được một đoạn đột nhiên trở về nhiệt tình nói với Chiêu Trữ, "Chiêu Trữ ca, ngươi chờ ta trở về!"
Mễ Điều nhìn Chiêu Trữ có điểm cứng ngắc, thật cẩn thận hỏi , "Chiêu Trữ ca, ngươi cùng Xuân Nha tỷ tỷ rất quen thuộc sao?"
Trong đầu Chiêu Trữ lúc này đều là cánh tay Xuân Nha vừa mới lộ ra, trong lòng hắn nghĩ, đừng nhìn vẻ ngoài nha đầu kia đen đúa , cánh tay lại rất tốt xem ... , phi, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy, hắn phải nên nghĩ là, nha đầu kia, đối với hắn một nam nhân lại không chút e ngại vén cao tay áo? Thật sự là một điểm quy củ cũng không có, về sau ai cưới nàng thật là thống khổ!
" Nói lung tung gì vậy hả?" Chiêu Trữ buồn bực nói, nhìn thấy ánh mắt Mễ Điều mang theo vài phần bát quái, hừ nói, "Thành thành thật thật giữ ở ngoài này, gần đây không giáo huấn ngươi, ngươi lá gan liền lớn hơn?"
Mễ Điều cúi đầu, "Không phải, ca , ta sai rồi." Nguyên lai Mễ Điều là biểu muội Chiêu Trữ, Chiêu Trữ cũng là được sinh ra trong vương phủ, từ thời gia gia Chiêu Trữ đã làm việc trong vương phủ Hoài An vương, đến thế hệ của Chiêu Trữ đã là đời thứ ba , cố gắng khai chi tán diệp , đã là gia tộc vài chục người .
Uông thị ngồi nghiêm chỉnh, cầm trong tay chiếc đũa ngà voi khắc hoa mai, chỉ vào phía trước hỏi, "Đây là món gì?"
Thanh Trúc cười nói, "Đây là Cố di nương đưa tới, bảo là cá hấp cách thủy, nàng vừa làm xong, mời ngài nếm thử."
"Nàng nhưng thật ra có tâm ." Uông thị nói xong liền ăn một ngụm, một hồi lâu lộ ra thần sắc vừa lòng, "Thật sự là không sai." Từ nhỏ Uông thị cũng yêu thích ăn cay, muốn hỏi cấp bậc của nàng, không sai biệt lắm có thể cùng cấp bậc với Hình Thượng Thiên , trình độ ăn cay hơn hẳn Cố Tương.
"Nô tì cũng biết ăn ngon." Thanh Trúc dâng cho Uông thị chén nước dưa hấu, "Ngài uống chút nước dưa hấu, này cũng là Cố di nương làm, nàng thật cũng có chút trù nghệ."
Uông thị nghe xong liền cười, nhớ đến gương mặt quá mức cẩn thận kia, rốt cục lộ ra vài phần hơi thở tuổi trẻ, "Các ngươi đã ăn thử ?"
Thanh Trúc gật đầu, "Tặng hai phần lại đây, trong đó một phần nói là cho bọn nha hoàn chúng nô tỳ nếm thử." Thanh Trúc nói tới chỗ này, liếc nhìn biểu tình của Uông thị, thấy không có dị sắc gì, đánh bạo nói, "Lúc ấy nô tỳ nhìn thấy hộp thức ăn cũng không có gì đặc biệt, không nghĩ tới là món ăn nổi tiếng của Thanh Hoa."
Uông thị lại cười cười, " Cố di nương này nhưng thật ra người hiểu biết." Nói xong đó là không nhắc lại, tiếp tục dùng cơm, nàng là đích nữ Chiêu Hòa vương phủ, rất trọng quy củ, chú ý tẩm không nói ăn không nói, lúc này có thể nói vài câu, đã là ngoại lệ .
Nhưng mà, hiển nhiên cá hấp cách thủy này rất được nàng thích, bình thường chỉ ăn non nửa bát cơm, lúc này dùng nhiều hơn một bát, làm cho Thanh Trúc giật mình không ít.
Chờ dọn bàn ăn xuống, Thanh Trúc đưa Uông thị chén nước trà tiêu thực, hôm nay tiểu thư ăn hơi nhiều, nàng sợ Uông thị không thoải mái, Uông thị lại xua tay nói, "Nơi này không cần ngươi hầu hạ , ngươi đi cùng vài tỷ muội ăn cá hấp đi."
Thanh Trúc biết tính tình Uông thị, đây là nghĩ muốn được yên tĩnh một mình , bèn cười nói, " Vậy Thanh Trúc liền lui xuống, hôm nay canh bên ngoài là Thanh Mai, ngài có chuyện gì trực tiếp gọi là được." Thanh Trúc nhẹ bước lui ra ngoài, chờ đóng cửa lại liền thở phào nhẹ nhõm, tâm tình phu nhân hôm nay tựa hồ không sai... , từ lúc Thẩm ma ma bị phu nhân vắng vẻ đưa đến phòng bếp, các nàng ai cũng không dám lại nhắc tới chuyện Lục gia cùng phu nhân, nếu phu nhân không muốn, các nàng còn có thể làm gì? Tóm lại các nàng đều là nha hoàn của phu nhân, ý nguyện của phu nhân chính là ý nguyện của nàng, cũng may, hiện tại đang ở biệt viện, phu nhân cùng Lục gia xảy ra mâu thuẫn, cũng không bị người hỏi tới, nếu đang ở trong vương phủ, phỏng chừng Vương phi đã sớm đi hỏi nguyên do .
Chờ Thanh Trúc lui xuống, Uông thị lại đem tráp bên dưới bàn trang điểm mở ra, bên trong là phong thư đã ố vàng lẳng lặng nằm yên, thật giống như những năm tháng xưa chưa từng trôi qua, nàng yêu quý sờ sờ phong thư, thì thào lẩm bẩm, " Cá hấp cách thủy? Khi đó ngươi cũng đã làm cho ta..."
Thanh Trúc ra cửa liền nhìn thấy Thanh Hoa ngoắc nàng, nàng chạy tới, miệng lại hét lên, "Ăn xong rồi? Vừa rồi thấy phu nhân ăn, ta nhẫn nhịn cơn đói đến đau khổ đấy."
Thanh Hoa che miệng cười, "Thanh Trúc tỷ tỷ, ngươi từng đi theo phu nhân vào cung, đến ngự thiện đều ăn qua, còn ham chút cá hấp này a."
Thanh Trúc điểm điểm trán Thanh Hoa, "Ngươi đó, miệng càng ngày càng nhanh nhảu ." Nàng vừa mới dứt lời, lại thấy Thanh Sơ đem chén đũa lại đây, nàng vội vàng tiếp nhận, nói, "Vẫn là Thanh Sơ đau lòng ta."
Thanh Sơ dịu dàng cười cười, "Vốn hôm nay là ta đi hầu hạ phu nhân, nhưng ta lại yếu ớt, tái phát bệnh đau đầu, phiền toái ngươi phải thay thế." Nghe nói Thanh Sơ cũng từng là tiểu thư, sau gia đạo sa sút... , bị bán vào vương phủ Chiêu Hòa vương, bởi vì biết chữ nên được lưu lại bên người Uông thị, sau Uông thị gả đến Hoài An Vương phủ cũng đi theo làm nha hoàn hồi môn, tính tình ôn hòa, làm việc cẩn thận, chính là thân mình không tốt, luôn bệnh.
"Nhiều chuyện. Ngưoi khách sáo với ta như vậy à?" Thanh Trúc xem như lão đại nhóm nha đầu, tuổi tác lớn nhất, tính cách cũng lanh lẹ, "Nói nữa, lần sau ta sẽ không giúp ngươi ."
"Đừng, tỷ tỷ tốt, coi như ta nói sai, ngươi đừng nóng giận." Thanh Sơ tiến lên thân mật nắm tay Thanh Trúc, lôi kéo nàng ngồi xuống.
Thanh Hoa xem hai người nói mãi không thôi, cười nói, "Ai nha, các ngươi nếu không ăn, ta đều ăn sạch nhé?"
"Đừng hòng, kia là của ta." Thanh Trúc nói, bay nhanh qua vươn tay chém giết, mọi người hì hì cười cười, rất nhanh liền đem một bàn nhỏ cá hấp ăn sạch sẽ.
Chờ ăn xong rồi, cũng thu dọn xong, trong tay Thanh Trúc cầm nước dưa hấu nói, " Cố di nương này cũng thật biết hưởng thụ, ăn cay xong , lại uống nước dưa hấu ướp lạnh thật đúng là thoải mái."
Thanh Sơ cười nói, "Bằng không, sao có thể được Lục gia thích ?"
"Là sao? Được Lục gia thích cùng hưởng thụ có quan hệ gì?" Thanh Hoa tò mò.
"Vị di nương này quả thật là làm cho người ta nhìn không thấu... , chỉ là ta xem phu nhân nhưng thật ra rất thích biểu hiện của nàng, nghe nói, nàng thêu hai tráp khăn tay cho Lục gia, quay đầu liền thêu hai tráp khăn tay đồng dạng đưa cho phu nhân, lúc này đưa Lục gia cá hấp cách thủy, cũng vội vàng tặng hai phần tới chỗ phu nhân, nàng thật đúng là hai mặt đều lấy lòng không sai sót, hừ, coi như nàng thức thời, bằng không cho dù phu nhân không hé răng, ta cũng sẽ không để nàng sống tốt." Thanh Trúc nhìn Thanh Sơ nói.
Thanh Sơ cầm cao đường trắng nhét vào miệng Thanh Trúc, trêu ghẹo nói, " Thanh Trúc ma ma của húng ta, ngài mau bớt giận."
Thanh Trúc trừng mắt nhìn Thanh Sơ, "Ngươi nói ai là ma ma?"
"Thanh Sơ tỷ tỷ là nói, Thanh Trúc tỷ tỷ ngươi làm lụng vất vả như vậy, thật giống lão ma ma luôn lải nhải ." Thanh Hoa che miệng cười.
Thanh Trúc lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Thanh Sơ nói, "Tốt lắm, dám trêu ghẹo ta, lại đây, xem ta hảo hảo giáo huấn ngươi."
Chỉ chốc lát sau, vài người nháo thành một đoàn, tiếng cười thanh thúy , xuyên thấu qua cửa sổ, quanh quẩn trong cả tiểu viện...
Phụ cận Tương Dương thành, một hàng ngựa hùng hổ tiến về biệt viện, dẫn đầu đi phía trước là một nam tử sắc mặt ngăm đen hơn ba mươi tuổi, bên cạnh hắn là nam tử trung niên khác nói, "Lục quản gia, ba dặm phía trước chính là Tương Dương thành , ra Tương Dương thành đi mười dặm hướng bắc chính là biệt viện Vương phủ."
Vị này là Lục quản gia, là quản sự đứng đầu Hoài An Vương phủ, lần này bị cắt cử đi tặng đồ cho Lục công tử đang ở biệt viện Vương phủ, đã đi được một tháng lộ trình .
" Ừ." Lục quản gia lên tiếng, một bên nam tử trung niên do dự trong chốc lát vẫn là nhịn không được hỏi, "Lục quản gia, Vương gia thật sự nói... , không cho Lục gia hồi phủ tham gia thọ yến Vương phi ?"
Lục quản gia hừ một tiếng, "Đâu chỉ vậy, nói là mùa đông này cũng không cần trở về, an tâm ở lại biệt viện."
Nam tử trung niên kia thở dài, "Lục gia nói như thế nào cũng là cốt nhục của Vương gia, sao có thể bị vắng vẻ như vậy ... ."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện