[Dịch]Bưu Hãn Dân Quê - Sưu tầm
Chương 41 : Ngoại truyện Hắc Muội
.
Nếu nói trước kia Như Ý tám tuổi là một tiểu công chúa hờn dỗi tuyệt không quá đáng.
Mẹ cha nàng là vận động viên có tiếng, điều kiện gia đình thực không tệ, lại bởi vì cha mẹ đến hơn ba mươi tuổi mới sinh ra nàng tự nhiên càng yêu thương vạn phần, nhưng cuộc sống tốt đẹp này vào ngày sinh nhật tám tuổi của nàng bổng chốc chấm dứt.
Một tai nạn xe cộ cướp đi sinh mệnh cha mẹ Như Ý.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ 15 phút trước khi gặp chuyện không may nàng ngồi trên xe om sòm đòi búp bê của đứa trẻ khác, ba ba đang điều khiển xe quay đầu trấn an nàng, lát nữa xuống xe sẽ mua, mẹ cũng ở bên cạnh dỗ nàng, nàng vẫn không ngừng tranh cãi ầm ĩ .
Cuối cùng bi kịch cứ như vậy đã xảy ra, trong nháy mắt tai nạn xe cộ phát sinh nàng chỉ nhớ rõ mẹ lao người tới gắt gao ôm lấy nàng ——–
Nàng bình yên vô sự, mà ba mẹ nàng tử vong tại chỗ, chỉ trong tích tắc nàng đã thành cô nhi.
Bởi vì ông bà ngoại và ông bà nội sớm qua đời, hơn nữa nàng không muốn lại kêu bất luận kẻ nào là ba mẹ nàng lựa chọn vào cô nhi viện.
Thời gian sống trong cô nhi viện hai năm nàng học được rất nhiều chuyện trước kia chưa bao giờ biết, ví dụ như giặt vớ, chà giày, trải giường chiếu xếp chăn, sửa sang lại bàn học, lau sàn, thậm chí sử dụng máy giặt .
Nàng tựa hồ một đêm lớn lên, kiên cường trầm ổn mà đứa nhỏ cùng lứa không có, hơn nữa sẽ không khóc.
Nàng chỉ cho chính mình khóc vào sinh nhật ngày đó thôi.
Nếu có thể cho cha mẹ trở về nàng tình nguyện vĩnh viễn không cần bất luận một món đồ chơi nào, là do nàng hờn dỗi tùy hứng chôn vùi sinh mệnh cha mẹ nàng, chấm dứt một gia đình vốn nên tốt đẹp hạnh phúc.
Nhưng nàng ảo não và hối hận bao nhiêu cũng không làm nên chuyện gì .
Nàng trở nên trầm mặc , rất ít cùng bọn trẻ cùng tuổi lui tới, hơn nữa trừ bỏ học tập nàng tựa hồ cũng không có bất luận hứng thú gì, việc làm lâu nhất chính là một mình tránh ở nơi không có người phát hiện ngẩn người.
ở trường hoặc là cô nhi viện nơi không có người để ý nhất chính là tầng hầm ngầm, mà trong tầng hầm ngầm nhiều nhất chính là gián và chuột.
Nàng ngồi dựa vào cửa cầm một túi đựng đá lớn, chỉ cần có gián hoặc chuột xuất hiện sẽ ném mạnh vào nó, chỉ có tập trung lực chú ý như vậy nàng mới có thể quên đi quá khứ.
Thời điểm mười một tuổi nàng học năm thứ tư tiểu học, năm đó trường tổ chức đại hội thể dục thể thao do bộ thể thao thành phố tài trợ.
Như Ý tham gia là hạng mục phi tiêu, vô cùng dễ dàng đoạt được giải quán quân toàn trường, hơn nữa phi tiêu đều được mười vòng.
Qua vài ngày có mấy người ở bộ thể dục đến tìm nàng, hỏi nàng có muốn đi làm vận động viên xạ kích không.
Nàng không cần suy nghĩ liền gật đầu , nàng nhớ tới tư thế oai hùng hiên ngang của ba mẹ nàng ở trên sân, nàng nghĩ trong người mình có lẽ trời sinh chảy dòng máu vận động viên.
Trong ba năm, thân thể của nàng đã được rèn luyện chuyên nghiệp, mà súng hơi đã trở thành người bạn duy nhất của nàng.
Mười bốn tuổi thời điểm nàng liền thăng cấp lên đội bắn thiếu niên cấp tỉnh, mười lăm tuổi tham gia cuộc thi cả nước đoạt được thành tích hàng đầu.
Kế tiếp kiếp sống vận động viên của Như Ý dần dần tiến nhập thời kỳ cường thịnh.
Mười bảy tuổi tiến vào đội bắn quốc gia, mười tám tuổi bắt đầu tham gia các trận đấu quốc gia, vẫn cầm cờ đi trước, được xưng là vận động viên xạ kích sáng giá nhất Trung Quốc.
Hai mươi tuổi bắt đầu tham gia trận đấu quốc tế, dần dần ở trong quốc tế bộc lộ tài năng, hai mươi hai tuổi đánh bại ba vận động viên lúc ấy đứng đầu thế giới, trở thành vận động viên xạ kích đứng đầu thế giới.
Kỹ thuật bắn súng bách phát bách trúng cũng như tính cách quái dị của nàng đã thành đề tài bàn tán của nhiều người.
Thời thanh xuân của nàng, nàng tựa hồ không có bạn bẽ, vĩnh viễn chỉ một mình, nàng cũng không có bất luận giải trí gì, vĩnh viễn chỉ có một việc chính là luyện súng.
Có một ngày nàng ngồi trên sofa ngoài sân huấn luyện nghỉ ngơi, xa xa nhìn cả nhà huấn luyện viên dắt tay rời đi.
Huấn luyện viên của nàng đã từ ba lần đoạt giải quán quân olympic, tuổi gần bốn mươi, vợ của hắn cũng từng là một vận động viên xạ kích.
Hắn và vợ của hắn mỗi người một nắm tay đứa nhỏ chậm rãi đi tới, nắng chiều chiếu xuống, chiếu rọi ra bóng bọn họ, kéo dài trên mặt cát, bóng dáng ba người lại kề sát nhau, như một bức tranh ấm áp tốt đẹp.
Như Ý nhìn bỗng nhiên nghĩ, nếu có kiếp sau, nàng có cha mẹ, có anh chị em có thân nhân nàng nhất định quý trọng, đem mỗi một ngày như ngày cuối cùng của sinh mệnh mà quý trọng.
Hai mươi tám tuổi, khi kiếp sống vận động của Như Ý tràn ngập hoa tươi, thời diểm vỗ tay ca ngợi, nàng đột nhiên bất ngờ chết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện