[Dịch] Boku wa Tomodachi ga Sukunai

Chương 4 : Cuộc săn bắn

Người đăng: no_dance8x

.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- "Chúng ta cần phải chơi trò chơi." Ba ngày sau khi câu lạc bộ Láng Giềng được thành lập, Yozora đột nhiên nói vậy. Tôi ở trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ cùng với Yozora. Cả Kashiwazaki Sena, người gia nhập câu lạc bộ vào ngày hôm qua, cũng có mặt. Hôm nay, cô ấy mang đến một bộ trà và đang rót trong lúc Yozora nói chuyện. "Hả? Trò chơi à?" Sena kích động đáp lại. "Yozora, chỉ có trẻ con mới bị trò chơi thu hút." Sau khi tôi trả lời, Yozora lại coi tôi như một thằng ngốc. "Cậu ngây thơ quá, Kodaka à. Đối với học sinh trung học ngày nay, Super Famicom và Omega Drive không còn được ưa chuộng nữa rồi." "Super Famicom và Omega Drive là gì?" "Đó là tên của một số loại máy chơi game nảy sinh trong đầu tôi. Chúng đều đi cùng với những cái tên đầu ấn tượng là Super và Omega." "Tôi thấy mấy cái tên đó cũng ấn tượng thật." "Hở, ai thèm quan tâm đến chúng. Quay lại chủ đề nào!" Yozora nện nắm đấm xuống bàn. Chấn động làm rung chuyển tách trà trước mặt Sena và khiến hồng trà văng lên tay cô nàng. "A! Con hồ ly này, cô đang làm gì vậy hả?" "Xì! Nó chưa đổ mà." "Cô cố ý phải không? Đồ chết tiệt!" "Hở? Ý cô là gì? Mà thôi, quay lại với trò chơi nào." Yozora bỏ qua lời khiếu nại đầy nước mắt của Sena và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi xách. "Trò chơi phổ biến nhất hiện nay là... đây!" Yozora lấy một chiếc máy chơi game cầm tay ra khỏi túi xách. Ngay đến tôi cũng biết thứ đó là gì. Play Station Portable! Em gái tôi cũng có một cái. "Ngày hôm qua, tôi đi đến quán ăn gia đình một mình, bàn ở phía sau chỗ tôi ngồi rất ồn. Tôi quay lại thì thấy bốn đứa học sinh chơi thứ này." Tôi chưa bao giờ đến quán ăn gia đình một mình... Tôi nhận ra mình đang lạc đề. "Có vẻ chơi trò chơi trực tuyến trong quán ăn hoặc một số nơi khác đang phổ biến trong giới học sinh ngày nay." "Thì sao nào?" Một lần nữa, Yozora phớt lờ câu hỏi của Sena. Cô ấy bật máy PSP của mình lên. Có lẽ nó đang ở trong trạng thái ngủ. Màn hình trò chơi nhanh chóng hiện lên. "Mấy đứa học sinh đang chơi trò 'Monster Kariudo' [1]. Theo nghiên cứu của tôi, đó là trò chơi phổ biến nhất hiện nay." Ở trường cũ, tôi từng thấy mọi người chơi trò này nên không xa lạ gì. Monster Kariudo, biệt danh là 'MonKari'. Trong trò chơi này, bạn vào vai một thợ săn trong thế giới ảo. Bạn phải săn bắn, cũng như chiến đấu với quái vật ở vùng đồng bằng, sa mạc và núi non. "Cậu có thể chơi nối mạng với người khác. Những người bình thường cũng có thể dựa dẫm vào những người chơi giỏi hơn. Nếu cậu chơi trò này thì sẽ không cần mất thời gian cho việc cải thiện mối quan hệ với mọi người. Ngoài ra, cậu còn có thể giao dịch vật phẩm – 'Tôi cần thứ này, cậu có không?', 'Tôi sẽ đổi vật phẩm giá trị này với một vật phẩm đặc biệt của cậu nhé?'. Qua những việc này, tôi nghĩ cậu sẽ có nhiều cơ hội nói chuyện với người khác." "Nhắc mới nhớ, mấy đứa con gái trong lớp tôi chơi trò này rất giỏi. Mấy ngày nay, đến các cô gái cũng chơi điện tử." Sena nói. "Vậy hoạt động câu lạc bộ của chúng ta sẽ là chơi trò chơi để rèn luyện kỹ năng, có những vật phẩm giá trị và sau đó là kết bạn?" Nghe những gì tôi nói, Yozora gật đầu tán thành. Trò chơi này có dễ hay không? Tôi vẫn để tâm đến điều đó. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng chúng tôi đã có một hoạt động câu lạc bộ cụ thể. "Thế thứ hai tới mang theo máy PSP và đĩa MonKari nhé." "Hừm, hết cách. Tôi không quan tâm đến trò chơi này, bởi vì chơi nó cần phải làm rất nhiều việc và sẽ khiến tôi nghĩ rằng mình làm theo ý tưởng của cô. Mà thái độ của cô làm tôi bực bội, đúng hơn thì sự tồn tại của cô đủ khiến tôi bực bội, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng chơi với cô." "A, muỗi." (Giọng đều đều) Bốp! Sena đang gật gù phàn nàn thì Yozora đập lên mũi cô ấy. "Đau quá!" Vừa phản đối, Sena vừa xoa mũi trong nước mắt. "Tấn công trực tiếp như vậy là đủ rồi, Yozora! À, cậu có PSP chưa Sena?" Tôi hỏi. Sena mếu máo trả lời: "Sao tôi phải có chứ? Nhưng tôi có thể tìm đại một cậu bạn trong lớp và bảo anh ta cho tôi mượn." "Chết đi, đồ ngực bự." Như mọi khi, Sena trả lời như thể cô ấy là trung tâm và Yozora lại nguyền rủa theo thói quen. ... Vào ngày thứ hai. Như đã hứa, tôi mang theo máy PSP và đĩa cài trò chơi. Tôi mượn máy PSP từ em gái, trò chơi thì tự mua. Yozora và Sena cũng mang theo những thứ tương tự. "Cậu đã làm quen với cách điều khiển chưa?" "Rồi." Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi của Yozora. "Hừm, tôi rất bận nên chỉ chơi được một chút. Trò chơi này rất nổi tiếng nhưng tôi chưa gặp bất cứ vấn đề nào khi chơi nó. Vâng, nó chỉ là một trò chơi dành cho con nít mà thôi." Như thường lệ, Sena không nói năng đơn giản mà cố gắng nói trái với những gì mình muốn nói. "Vậy hãy bắt đầu nào." Yozora tuyên bố, thế là chúng tôi lần lượt bật PSP của mình lên. "Ai sẽ làm chủ nhóm?" Sena hỏi. "Chọn người cấp cao nhất thì thế nào?" Tôi gật đầu đồng ý trước đề nghị của Yozora. Trong trò chơi này, chủ nhóm được quyền nhận nhiệm vụ. Nhiệm vụ thường là loại 'giết quái vật xxx' hay 'lấy vật phẩm xxx'. Chủ nhóm cũng có thể mời những người khác tham gia vào thử thách. Khi hoàn thành nhiệm vụ, thợ săn của bạn sẽ lên cấp và bạn có thể nhận được nhiều nhiệm vụ hơn nữa. Với những cấp độ cao, nhiệm vụ trở nên khó khăn nhưng tỷ lệ rơi vật phẩm quý hiếm sẽ tăng theo, cho nên để người chơi cấp cao làm chủ nhóm vẫn tốt hơn. "Kodaka và Bò, hai người cấp bao nhiêu?" Vào một số thời điểm, Yozora bỏ qua những từ như 'ngực' hay 'gái' và gọi thẳng Sena là 'bò'. Mặc dù biệt danh thường được dành riêng cho những người bạn thân nhưng tôi không nghĩ 'bò' và 'ngực bự' của Yozora thuộc loại đó. Tôi tin rằng chúng giống với những lời lăng mạ hơn. "Tôi vẫn ở cấp 1." Tôi đã dành 5 giờ để chơi trò này trong hai ngày qua. Chơi một mình thật khó, cho nên tôi không hoàn thành được nhiều nhiệm vụ. Bằng cách đó, cấp cao nhất là 5. Khi đạt cấp độ trên thì tất cả nhiệm vụ nhận được đều khó khăn đến mức không thể làm một mình. "Hờ hờ, tôi cấp 3." Yozora tự hào nói. Ngay từ đầu trò chơi, những kẻ địch đều khó nhằn và thường đi thành nhóm nên không dễ để lên cấp 3 một mình. Chính vì thế, tôi có thể hiểu tại sao cô ấy tự hào. "Tôi cấp 5." Sena vuốt ve mái tóc sáng bóng của mình và trả lời một cách tự mãn đến lạ thường. "Cấp 5?" Yozora và tôi đều bị sốc. "Trò chơi này rất đơn giản đối với tôi. Ngay đến trò chơi, tôi cũng là một thiên tài. Liệu còn giới hạn nào để tôi hoàn hảo hơn không?" "Câm miệng và xuống địa ngục đi cái con thịt sống kia! Cô cần được nấu thành thịt chín và chết." Giống với mọi khi, lúc Sena củng cố sự tuyệt vời của mình thì Yozora sẽ bắt đầu chửi rủa Sena như thể đó là phản xạ hít thở. Xin nói thêm, cả 'thịt sống' và 'thịt chín' đều là vật phẩm trong trò chơi. Ăn thịt chín sẽ phục hồi sức chịu đựng, trong khi ăn thịt sống có thể dẫn đến đau bụng. "Cho tôi xem thời gian chơi của cô, Thịt." Yozora giật đồ của Thịt - ý tôi là máy PSP của Sena rời khỏi tay cô ấy. "A, đợi đã! Đừng coi!" "Thời gian chơi là 53 giờ... Gì chứ?" Yozora choáng váng. "Trong kho của cô còn có nhiều vật phẩm mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy! Trang bị cũng thật dễ thương! Cô chỉ là một miếng thịt sống thôi, đừng quá tự mãn chứ!" Yozora ném PSP trở lại cho Sena. "Cô đang làm gì vậy, đồ ngu!" Vì cố gắng chụp lấy máy PSP nên chân của Sena đụng trúng chiếc bàn. Cô nàng đau đớn cúi xuống sàn trong nước mắt. Có lẽ cuối cùng Yozora đã nhận ra mình làm hơi quá, cô ấy đưa cho Sena một chiếc khăn tay - đó chính là những suy nghĩ ban đầu của tôi. Nhưng Yozora đột nhiên nâng khăn tay rồi chà nó vào mặt Sena. "Khoan, dừng lại đi con hồ ly đần độn!" Vài giây sau, Yozora ngừng chà xát. Sena run rẩy đứng lên. Tôi nhìn thấy một đôi mắt thâm quầng. Vì Yozora lau lớp trang điểm trên mặt Sena nên đôi mắt thâm quầng hiện ra. "Kể từ khi về nhà vào thứ sáu tuần trước, cô đã chơi trò này không ngừng nghỉ trong những ngày cuối tuần phải không? "Ừm." Dưới sự chất vấn của Yozora, Sena rên rỉ. "Hừm, trò chơi này rất đơn giản nhỉ?" Khi Yozora trừng mắt nhìn Sena, mặt Sena đỏ ửng lên. "N-Ngay đến sư tử cũng phải đi săn hết sức mình! Một con hồ ly như cô làm sao hiểu được chứ!" A, họ lại thế nữa rồi. "Vậy thì tôi sẽ làm chủ nhóm. Đầu tiên hãy khởi động bằng một nhiệm vụ cấp 3, nó sẽ phù hợp với mọi người hơn!" "Hừm, dù đã trưởng thành nhưng tôi nghĩ mình sẽ chơi trò chơi đơn giản này với một cô bé nghiện game." Vừa đả kích liên tục, Yozora vừa điều chỉnh máy PSP của mình. Tôi cũng kết nối với PSP của Sena. Mặc dù tôi thấy không ổn trước những việc làm của Yozora, nhưng trong tâm trí tôi, nhận thức về Sena đã thay đổi ít nhiều. Với "trò chơi đơn giản" này, cô ấy đã hy sinh giấc ngủ để chơi nó không ngừng. Đây không phải việc mà một người bình thường có thể làm được. Mặc dù cô ấy nói năng gai góc nhưng vẫn nghiêm túc chuẩn bị cho hoạt động câu lạc bộ, điều này thật sự đáng yêu. Nhưng nếu cứ bỏ qua việc nghỉ ngơi thì cơ thể sẽ suy yếu, vì vậy cô ấy nên giữ sức thì hơn. ... Sau khi cả ba đều đã sẵn sàng, chúng tôi sử dụng ngôi làng như căn cứ hoạt động rồi di chuyển ngay đến vùng núi nhằm tìm kiếm quái vật. Khi trình độ tăng lên, sự lựa chọn dành cho màn săn bắn sẽ phong phú hơn. Riêng với bản đồ này, tôi đã ở đây khi làm những nhiệm vụ đầu tiên. Mỗi chúng tôi, được đại diện bởi nhân vật của mình, đều đã đến khu vực bắt đầu nhiệm vụ. Trong trò chơi này, bạn có thể chọn giới tính, khuôn mặt, cỡ người, kiểu tóc, màu tóc và những thứ khác cho thợ săn của mình. Cũng tùy vào trang bị của bạn, diện mạo nhân vật sẽ thay đổi theo. Nhân vật của Yozora và Sena đều là nữ. Cả hai đều trang bị cho nhân vật của mình những món vũ khí và giáp trụ mạnh mẽ, hào nhoáng. Nhân vật của tôi yếu hơn rất nhiều so với họ. "Thứ đó là gì vậy?" Yozora cười khúc khích. "Chịu thôi, tôi chỉ mới bắt đầu chơi trò này." "Tôi không nói đến trang bị. Có chuyện gì với nhân vật của cậu thế hả?" "..." Tôi đã chọn một nhân vật nam với mái tóc dài vàng hoe. "Hơ, đừng nói với tôi Kodaka muốn trở thành một người nước ngoài tóc dài nhé?" Sena tham gia vào cuộc chế nhạo. "Khuôn mặt cũng rất nữ tính. Tiếc rằng không có thứ gì giống ngoài đời." "Tên nhân vật là 'Hawk', một cái tên què quặt. Hay vì tên của cậu là 'Taka' [2] nên cậu mới chọn 'Hawk'? "Ai thèm quan tâm chứ! Đây là trò chơi, cho nên phải có một chút khác biệt với thực tế!" Tôi nóng nảy hét vào mặt hai người họ. "Chỉ một chút thôi sao?" "..." Bằng cách đó, nhân vật của Sena có khuôn mặt, mái tóc và dáng người giống hệt hình ảnh của mình. Tên cũng là 'Sena'. Có thể thấy cô ấy yêu bản thân mình đến thế nào rồi đấy. Tóc và dáng người của Yozora cũng tương tự với thực tế, chỉ có đôi mắt mềm mại hơn và khuôn mặt thì như trẻ con khi cười. Cô ấy lấy tên 'Night'. [3] Vì tên cô ấy là Yozora nên cô ấy lấy tên nhân vật là 'Night', thế không phải cũng què quặt như tôi sao? Tôi phản đối và chế nhạo cô ấy rằng: "Ồ, cậu đang ước có một khuôn mặt đáng yêu như vậy hả. Hê hê!" Tất nhiên tôi chỉ bị cám dỗ chứ chưa hề nói như vậy với cô ấy. ... "Rồi, hãy bắt đầu cuộc săn bắn nào!" Yozora thông báo, sau đó điều khiển 'Night' di chuyển về phía trước. Ngay khoảnh khắc đó... Xoạt! 'Sena' chém vào phần sơ hở ở phía sau Yozora bằng thanh kiếm to ngang người! "Cái gì vậy?" Yozora hét lên vì bị tấn công bất ngờ. Cùng lúc đó, 'Night' chảy máu xối xả rồi ngã xuống đất. Thanh kiếm này đạt yêu cầu của cấp 5, sức tấn công không thể cao hơn được nữa. 'Night' bị giết chỉ trong một chiêu. Cả ba màn hình tối sầm lại, chúng tôi trở về điểm tập hợp ban đầu. (Tôi thậm chí còn chưa kịp di chuyển kể từ khi bước vào nhiệm vụ.) Trong trò chơi này, người chơi không chỉ được tấn công kẻ thù mà còn có thể tấn công người chơi trong nhóm. Nếu chúng tôi chết ba lần thì nhiệm vụ sẽ thất bại. "Cô làm gì vậy hả, Thịt?" "Ha ha, xin lỗi nhé! Tôi nhầm nút điều khiển. Mà thôi, hãy trở lại với cuộc săn bắn đi chứ!" Sena rạng rỡ trả lời. MonKari đòi hỏi người chơi phải thành thạo mỗi một nút bấm trên máy PSP. Đó đều là tập hợp của những chuỗi thao tác phức tạp. Tuy nhiên, một người chơi đến cấp 5 như Sena không thể bị một lỗi nghiệp dư như vậy được. Chẳng lẽ cô ấy chơi hơn 50 giờ chỉ để đánh lén Yozora? Trong các trò chơi trực tuyến, có những người giết chết người khác chỉ để tìm kiếm niềm vui, nhưng trong MonKari thì không! "Nếu chỉ là lỗi thì thôi, không sao đâu. Chúng ta đi tiếp nào!" Yozora thôi thúc kẻ giết mình bằng giọng nói nhỏ nhẹ. 'Sena' đi trước, 'Hawk' của tôi theo sát cô ấy. Nhưng vì lý do nào đó, 'Night' tách khỏi chúng tôi. Ngay khi cô ấy đến một khoảng cách phù hợp... "A, tôi nhấn nhầm nút rồi." (Giọng đều đều) Cô ấy bắn một mũi tên vào Sena. Vút! Đầu Sena bị mũi tên đâm trúng và bắt đầu chảy máu đầm đìa. "Này! Rõ ràng là cố ý!" Sena hét lên. "Tôi không nhắm vào cô, hy vọng cô thôi ngay những lời buộc tội vô căn cứ đó." "Hừm, vì cô đủ lịch sự nên lần này tôi sẽ tha thứ cho cô." Mặc dù mũi tên đang cắm trong đầu nhưng 'Sena' vẫn nhanh chóng đứng lên, sau đó sử dụng một vài lọ thuốc cho mình. Phòng ngự của cô ấy rất cao nên không thể bị giết bởi một chiêu. "Chậc..." "Cô vừa tặc lưỡi phải không? Rõ ràng là cố ý mà!" "Này, bây giờ không phải lúc để tranh cãi." Bốn con sói khổng lồ xuất hiện trong vùng tối tăm gần chúng tôi. Tôi đoán rằng chúng đến đây do ngửi thấy mùi máu... Tôi nhanh chóng điều khiển 'Hawk' vào vị trí chiến đấu. "Hừm, ở đây đi Kodaka. Hãy để tôi chăm sóc đám rác rưởi này." Nói xong, 'Sena' lập tức lao về phía bầy sói với thanh kiếm của mình. Yaaa! Một con sói bị giết chỉ với cú vung kiếm đó. "A ha ha, sao mày dám thách thức ta hả con chó lai tạp kia! Chờ thêm mười tỷ năm nữa đi!" Con thứ hai được chăm sóc tốt, 'Sena' chuyển sự chú ý của mình tới con thứ ba. Tôi nhận ra Sena chơi trò này rất khéo. Mặc dù thanh kiếm rất mạnh nhưng tốc độ tấn công khá chậm. Đối mặt với bất lợi đó, Sena vẫn chưa chém hụt trước những con sói nhanh nhẹn. "Con cuối cùng!" Khi Sena lao về phía con sói cuối cùng... Phốc! Phốc! Phốc! Đầu trúng một phát, lưng trúng hai phát. Có thứ gì đó đang bắn tới... Sena phun máu rồi ngã oặt xuống đất. Thủ phạm Yozora đang cười như điên. "Tốt! Nỗ lực của tôi đã... à không, ý tôi là tôi đã cố giúp đỡ cô nhưng lại bắn nhầm. Xin lỗi nhé." HP của Sena cạn đáy và màn hình của chúng tôi tối đen lần nữa. Giờ thì chúng tôi phải quay lại điểm bắt đầu. "Cô cố ý tấn công tôi!" Vừa trở lại điểm tập hợp, 'Sena' tấn công 'Night' bằng thanh kiếm của mình. Xoạt! 'Night' đã chết. Vì chúng tôi chết ba lần liên tiếp nên nhiệm vụ thất bại. Chúng tôi trở về làng từ khu vực săn bắn. "Tại sao cô... Thịt..." "Cái gì xảy ra với cô vậy hả, con hồ ly ngu ngốc kia?" Khuôn mặt cả hai co rút lại, họ nhìn chằm chằm nhau với vẻ giận dữ. "Đây là một trò chơi nối mạng, chúng ta hãy hợp tác với nhau được không?" Trong trường hợp này, tôi cố gắng đứng ra hòa giải xung đột giữa họ. Cả hai đều đồng ý, thật ngạc nhiên làm sao! "Ừ, chúng ta hãy hợp tác với nhau trong nhiệm vụ tiếp theo." "Hừm, hãy biết ơn vì một thợ săn thiên tài xinh đẹp cấp 5 sẵn sàng giúp đỡ một thợ săn tào lao như cô." Cùng với cảm giác bất an, chúng tôi khởi động lại nhiệm vụ. "Chết đi!" Sự bất an của tôi chỉ kéo dài được 3 giây. Tôi chưa bao giờ nghĩ họ sẽ đi được với nhau. Thời điểm màn hình vừa tải xong, 'Sena' lại vung kiếm chém 'Night'. "Ha, non lắm!" 'Night' lăn sang một bên để tránh khỏi đòn tấn công của 'Sena'. Sau khi giữ được khoảng cách với 'Sena', cô ấy lấy cung ra và bắt đầu bắn. 'Sena' tránh được tất cả, trừ một mũi tên đâm trúng bụng. Ngay lúc 'Sena' tiếp tục đuổi theo 'Night', nhân vật bỗng ngừng chạy. "C-Cái gì? Sao tôi lại tê liệt? Cô dám bắn mũi tên độc vào đồng đội của mình à? Không thể tin được!" Trái ngược với tiếng kêu đau thương của Sena, khuôn mặt Yozora giống với những kẻ sát nhân cuồng. "Tôi chưa bao giờ muốn cô đứng bên phe tôi, chết đi Thịt!" Trong khi 'Sena' bất động vì độc, 'Night' bắn vài mũi tên vào cô ấy. 'Sena' chết. Màn hình lại chìm vào bóng tối. "Đồ hồ ly! Tôi sẽ săn lùng cô!" Khi trò chơi khởi động lại, 'Sena' lảo đảo lao về phía 'Night'. Mỗi khi tránh được một đợt tấn công, Yozora lại cười nham nhở. "Miếng thịt kia có thể di chuyển và cũng biết cách gây phiền nhiễu. Coi tôi bằm thịt đây này!" "Một con thú thấp kém như cô mà dám thách thức thần linh à? Hãy để tôi dạy cho cô biết hối hận là gì!" Yozora và Sena tiếp tục cuộc săn bắn lẫn nhau. "Chết đi! Chỉ có một người nhận thêm kinh nghiệm sống khi giết chết người khác!" Yozora hét một câu trong Ningen Shikkaku. [4] Cùng lúc đó, cô ấy sử dụng tất cả vật phẩm giá trị của mình như phi tiêu độc, chất nổ và bẫy để hạn chế đà di chuyển của Sena, sau đó bắn tỉa bằng cung. Kỹ thuật đặt bẫy của Yozora rất tuyệt. Ví dụ như khi 'Sena' cúi xuống để né một mũi tên thì cô nàng sẽ đạp trúng một chiếc bẫy thú ở bên cạnh, hoặc là Yozora sẽ đặt bẫy tại các điểm mù trong bản đồ. Những phương pháp này hoàn toàn vô dụng với quái vật, chúng là những kỹ thuật đặc biệt chỉ áp dụng cho con người. "Cục phân như cô nên quỳ xuống và liếm ngón chân tôi đi!" Đối thủ 'Sena' cũng hét một câu chỉ thuộc về chúa quỷ. Cô ấy dùng những bình thuốc phục hồi đặc biệt và thuốc trường sinh hiếm có để khôi phục trước bất cứ thứ gì 'Night' ném về phía mình. 'Night' vẫn nhanh nhẹn giữ khoảng cách với cô ấy, đồng thời mưa tên cũng không bao giờ dứt. Mặc dù kiếm là một vũ khí mạnh mẽ trước quái vật. Nhưng khi đối thủ là con người, cung đem lại lợi thế về tốc độ. Tuy nhiên, tôi phải dành lời khen cho Sena, người đã phải xoay sở một mình để lên cấp 5. Sau khi quen thuộc với chiến thuật du kích của Yozora, cô ấy vội vã tung những đòn quan trọng về phía 'Night'. "Lăn lộn đau đớn trên mặt đất và chết một cách xấu xí đi!" "Tôi sẽ đánh cho cô lòi cứt ra, đồ hồ ly đần độn!" Sena nắm lợi thế về trang bị và kỹ năng, chỉ có điều Yozora lại đặt bẫy xuất sắc hơn cả. Yozora là người tập trung khai thác điểm yếu. Sena là người ưa chuộng tấn công trực diện. Không cần giữ sức, cả hai bắt đầu cuộc chiến chống lại nhau theo một cách đáng kinh ngạc. Nhưng tại sao ai đó phải chơi MonKari giống vậy chứ? Tôi không hiểu lắm. Thế là tôi phớt lờ hai người để đi đào quặng và hái các loại thảo mộc trong bản đồ. (Nếu nhiệm vụ thất bại thì tôi vẫn giữ được chúng.) Ồ, hên quá. Tôi tìm thấy Dragon Ore. ... Tan trường cũng là lúc kết thúc trận chiến ngớ ngẩn này. Tỷ số là 36-31 và Yozora là người dành được chiến thắng. Cô ấy đã dùng gần hết các vật phẩm giá trị khi trở thành thợ săn cấp 3. Nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ đến lượt Sena chiếm ưu thế. "Phù, đúng như tôi nghĩ, trò chơi không phải là cách hay." "Ôi trời, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian." Cả hai đều phàn nàn khi tắt máy PSP. "Tại sao trò chơi cầm tay ngày nay cần nối mạng chứ? Việc gì phải chơi với người khác?" Yozora phản đối sự tồn tại của tất cả các trò chơi nhiều người tham gia. Sena gật đầu đồng ý. "Phù, đúng đấy. Tại sao ta phải nghe theo suy nghĩ của người khác khi đang ở trong mạng ảo?" "Phải, trò chơi là thứ ta chơi theo bất cứ cách nào ta muốn." Họ bắt đầu thể hiện những suy nghĩ tự coi mình là trung tâm. "Cậu nghe theo suy nghĩ của người khác từ khi nào?" "Gì cơ?" (Cả hai đồng thanh nói) "Không có gì." Họ nhìn nhau chằm chằm, còn tôi lắc đầu ngao ngán. Cứ như thế, buổi tập chơi trò chơi của câu lạc bộ Láng Giềng đã kết thúc. ... Sau đây là những câu chuyện rác rưởi. Do hành động của Yozora và Sena nên buổi chơi trò chơi của câu lạc bộ đã kết thúc một cách đầy tiếc nuối. Nhưng MonKari vẫn là một trò chơi phổ biến và thú vị. Về đến nhà, tôi vẫn tiếp tục chơi nó. Tôi thiếu một món để sở hữu một bộ giáp hoàn chỉnh. Nhưng dù chiến đấu với bao nhiêu kẻ địch thì tôi vẫn không có được vật phẩm đó. Cuối cùng, tôi đã bỏ cuộc để đi ngủ. Tuy nhiên, vào giờ ăn trưa hôm sau, tôi thấy hai bạn học nam chơi PSP ở góc lớp. Lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi phát hiện họ đang chơi MonKari. "Chúng ta có thể giao dịch chiến lợi phẩm. 'Tôi cần thứ này, cậu có không?', 'Tôi sẽ đổi vật phẩm giá trị này với một vật phẩm đặc biệt của cậu nhé?'" Tôi cảm thấy mình có thể sử dụng chúng để bắt chuyện. Lại nhớ đến những gì Yozora từng nói, tôi củng cố thêm quyết tâm để lấy PSP ra khỏi túi và bước về phía họ. Khi thấy tôi đến gần, họ bắt đầu nhìn nhau sợ sệt. Chết thật, nhưng tôi không thể lùi bước. Nếu tôi nói với họ rằng tôi muốn chơi nối mạng thì chắc họ sẽ bình tĩnh ngay thôi! Tôi cố gắng để có cái nhìn vô hại nhất rồi cẩn thận nói: "Chào, tôi cũng chơi MonKari. Ai đó có thể giao dịch vật phẩm 'Đầu của Dorasuposu' với tôi không?" Khi nghe thấy những gì tôi nói, cả hai đều nở nụ cười gượng gạo. "T-Tất nhiên rồi." "C-Cậu còn muốn thứ gì không? Thứ gì cũng được!" "À, tôi không có vật phẩm nào đủ tốt để giao dịch với các cậu." "T-Thịt là được rồi! Hay thuốc chữa bệnh cũng được! N-Nếu không có thì thảo mộc cũng không sao." "Thật hả? Cảm ơn nha." Thật nhẹ nhõm, tôi chấp nhận đề nghị của họ. Nhờ có họ mà tôi đã tập hợp được một bộ trang bị mạnh mẽ. Ngay sau đó, tin đồn "Hasegawa Kodaka tống tiền bạn học trong lớp giữa ban ngày" bắt đầu lan truyền khắp trường. Tại sao chứ? Chú thích: [1] Kariudo nghĩa là thợ săn. Trò Monters Kariudo này nhại theo trò chơi Monster Hunter, chỉ khác ở chỗ Monster Hunter không thể chém giết lẫn nhau. [2] Trong tiếng Nhật, Taka nghĩa là chim ưng, đồng nghĩa với Hawk trong tiếng Anh. [3] Trong tiếng Nhật, Yozora nghĩa là bầu trời đêm, cho nên Yozora chọn Night làm tên nhân vật. [4] Ningen Shikkaku, (tạm dịch: Mất tư cách làm người) hay còn được biết đến với tên Thất lạc cõi người, là một tiểu thuyết ngắn mang yếu tố tự thuật của Dazai Osamu. Cuốn sách được xem như một kiệt tác và xếp thứ hai trong số những tiểu thuyết bán chạy nhất ở Nhật, chỉ sau Nỗi lòng của Natsume Sōseki. -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang