[Dịch]Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký - Sưu tầm

Chương 46 : Chương 25

Người đăng: 

.
"Tỷ, nhị thúc tỷ không phải ở vùng chiến trận phương Bắc kia…." Lạc Lạc nhớ Mã đại tỷ đã từng kể chuyện nhị thúc của Tích Yên đã chết trên xa trường. "Phải, nhị thúc tỷ đã chết, nhưng nương vẫn không ngừng làm giầy cho thúc." Giọng điệu Tích Yên có chút tự vạch trần việc xấu trong nhà: "Kể từ khi nhị thúc tỷ rời nhà đi tham gia chiến trận vào ba năm trước, quan hệ cha cùng nương bắt đầu xấu dần, ba ngày hai bữa to tiếng với nhau, thậm chí còn chia phòng ngủ, cho đến mấy tháng trước cha đánh nương, thì mới, mới ngủ ở phòng này ——-." "Nhị thúc tỷ là người như thế nào?" Lạc Lạc thấy Tích Yên cũng không kiêng dè mình, liều hỏi. "Tỷ không biết, nhị thúc theo học bên ngoài quanh năm, ba năm trước đây mới trở về nhà, ở chưa tới hai tháng đã vội vã ra chiến trận." Tích Yên nói hơi tức giận: "Trước kia tình cảm cha và nương vốn tốt đẹp, từ lúc nhị thúc trở về, cái gì cũng thay đổi. Sau khi nhị thúc đi, nương lo lắng cho thúc ấy còn nhiều hơn cho cha, nãi nãi cũng vì thế mà thường xuyên trách mắng nương." Lạc Lạc không biết nên nói gì cho đúng, xem ra hẳn là kể từ sau khi vị tiểu thúc về nhà, Trương đại tỷ đối xử với chồng mình lạnh nhạt dần. Cho dù tiểu thúc đi chiến trường, Trương đại tỷ vẫn nhớ mãi không quên đối với hắn, thay lòng đổi dạ thậm chí cùng Trương Đại tách phòng, vì chuyện xấu của nhà, nãi nãi Tích Yên mới hay mắng chửi con dâu. Ai, đây là ** a, thư sinh phóng khoáng bừa bãi có từ xưa, thế nhưng Trương Nhị này ngay cả chị dâu trong nhà cũng không tha, tài hoa phong lưu là như thế nào đây! Nghĩ tới đây, Lạc Lạc có chút đồng tình với Trương bộ đầu, tuy rằng người đó có chút đáng ghét, nhưng nói cho cùng cũng là người bị hại, từ xưa đội nón xanh không đáng sợ, đáng sợ chính là được đệ đệ cho đội nón xanh, một cái nón xanh vô cùng uất ức. Lạc Lạc vốn định lại an ủi mấy câu, trong sân đột nhiên truyền ra tiếng mắng chửi của nãi nãi Tích Yên: "Ông đặt xuống cho tôi, đó là con gà mái nuôi lấy trứng bồi bổ thân thể, cũng chẳng là loại khách quý gì, phải tiếp đón bằng thịt heo thịt gà sao! Chẳng qua chỉ là một bầy hư hỏng, cũng không phải thứ tốt đẹp gì!" Sau đó là giọng nói đầy tức giận của gia gia Tích Yên. Lạc Lạc lén nhìn Tích Yên, chỉ thấy nàng bình thản như không, chậm rãi mở miệng: "Trước kia gia gia cùng nãi nãi vẫn luôn ầm ĩ như vậy, nhưng kể từ sau khi tỷ trở về lại càng dữ dội hơn, mấy lần còn động đến dao, làm chuyện cười cho hàng xóm láng giềng, Lạc Lạc, có lẽ muội tốt hơn, chỉ có duy nhất một ca ca yêu thương, sẽ không làm ra mấy chuyện ồn ào như này." Lạc Lạc đang muốn nói đôi lời an ủi, nhìn thấy Trương đại tỷ kéo Mã đại tỷ đang hầm hầm tức giận vào buồng bên của Tích Yên."Cách nói kiểu gì đây! Ngược lại ta cũng muốn đòi lại một lời cho phải đạo, ta…" Mã đại tỷ vốn thẳng tính, tuy tính tình nóng nảy, nhưng không phải người chuyên làm to chuyện. "Được rồi được rồi, lão nhân gia luôn có thời điểm giận dỗi nhau, chúng ta làm tiểu bối không nên xen vào." Khuôn mặt Trương đại tỷ đau khổ, nhưng Lạc Lạc lại cảm giác khóe miệng của nàng nhếch lên một đường cong không dễ phát hiện. "Đây mà là giận dỗi nhau thôi sao? Có khách còn như vậy, nếu như không có người, bà ta nhất định sẽ khi dễ tỷ! Bà ta coi thường cha nương tỷ đã qua đời, lại không có huynh đệ tỷ muội gì, này…" Mã đại tỷ tâm tình kích động. Mã đại tỷ quay đầu phát hiện Tích Yên đã tỉnh, bỏ dở câu nói, vẻ mặt ôn hòa ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh giường, nhẹ giọng: "Tích Yên tỉnh rồi, trông muội tốt hơn lúc trước nhiều, tĩnh dưỡng thêm vài ngày là khỏe hẳn, lại sắp có thể đến nhà biểu dì chơi ——-." Tích Yên gượng cười, bờ mi lay động. Lạc Lạc nhìn nàng mà trong lòng tràn đầy khâm phục, nàng hiểu rõ tình hình bệnh trạng của bản thân, lại làm như không biết, phối hợp với mọi người, cứ như vậy, người thân của nàng đều cho rằng bản thân nàng vẫn chưa hay biết gì, nhìn nàng lúc nào cũng mang bộ dáng thường ngày, có lẽ người nhà sẽ bớt đau thương hơn. Trương lão cha cùng Trương lão nương vẫn còn ở trong sân lời qua tiếng lại không dứt, Trương đại tỷ biết tính khí của muội tử mình, sợ rằng trong một lúc không kiềm chế được Mã đại tỷ sẽ xông ra ngoài mà làm chuyện trái với nhân đạo, vội nói: "Hôm nay tỷ cũng không thể lưu muội lại được, để khi nào đứa nhỏ khỏi bệnh, tỷ sẽ qua thăm muội... " Trương đại tỷ càng nói, trong mắt ánh lên tia tuyệt vọng, lại có chút oán giận. Mã đại tỷ cũng cảm thấy mình ở đây tựa hồ chỉ thêm phiền toái cho biểu tỷ, vì vậy kéo Lạc Lạc rời đi. Lạc Lạc nhìn Mã đại tỷ giận dữ, không dám chần chừ, vì vậy nháy nháy mắt về phía hai cái tượng gỗ hình thú trên đầu giường, ý bảo quà cho nàng. Tích Yên chậm rãi quay đầu, cầm tượng gỗ màu trắng lên, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện vẻ mừng vui, trong mắt dâng lên một tầng nước mờ nhạt. Xem ra muội ấy rất thích món
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang