[Dịch]Bình Tĩnh Làm Phi - Sưu tầm
Chương 43 : Diều hâu đuổi bắt gà con
.
Sau khi Tư Mã Duệ đuổi Thanh Bình rời đi, liền kêu Cốc Vũ mang mạt chược ra, dõng dạc hét lên:
- Lấy phỉ thúy ngọc bích mà lúc trước trẫm ban thưởng cho ngươi đem hết ra đây để đánh cược, trẫm sẽ thắng mang toàn bộ trở về, ngày nào đó ngươi cúi đầu khom lưng dỗ trẫm vui vẻ, trẫm liền ban cho ngươi một bộ, cứ vậy ba bốn năm không lo không có việc vui.
Nếu hoàng thượng sớm tính toán trước chuyện này, không cần to miệng đem toàn bộ phỉ thúy ngọc bích trong tư khố đưa hết sang Trường Xuân Cung, thì cần gì phải sầu mà lo không có việc vui?
Hơn nữa, kỹ thuật đánh bài sứt sẹo như vậy, đừng nói là thắng mang toàn bộ trở về, nếu không phải Đức phi nương nương hạ thủ lưu tình, thì toàn bộ tư khố của người đều mang đi đền đáp.
Triệu Hữu Phúc chửi thầm một phen, yên lặng quay đầu, quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Thấy Du Phức Nghi vẫn không hé răng, hắn thúc giục đẩy cánh tay của nàng:
- Còn không mau gọi người đem rương đựng phỉ thúy ngọc bích ra đây?
Du Phức Nghi xê dịch sang bên cạnh, không kiên nhẫn nói:
- Nâng ra làm cái gì, người thắng không nổi.
- Ngươi dám coi khinh trẫm?
Tư Mã Duệ trừng mắt, vén tay áo, nhảy đến bàn mạc chược rồi ngồi xuống, nảy sinh ác độc nói:
- Nay trẫm sẽ đại khai sát giới, cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Du Phức Nghi vẫn ngồi im không nhúc nhích, vẻ mặt hứng thú nói:
- Hoàng thượng lấy cái gì ra đánh cược? Nếu thần thiếp không cảm thấy hứng thú với vật đem ra cược, thì thần thiếp sẽ thấy thân thể không khoẻ, xin thứ lỗi không thể phụng bồi.
- Ngươi đừng làm bộ làm tịch, nếu ngươi không phụng bồi, còn có người khác phụng bồi, dù sao trẫm cũng đã học được cách chơi mạt chược, dạy các nàng cũng không phải là việc gì khó.
Tuy ngoài miệng Tư Mã Duệ nói như thế, nhưng trong đầu lại đang tính xem trong tư khố có cái gì để lấy ra đánh cược.
Sau một lúc lâu ánh mắt sáng lên, nói:
- Ngà voi như thế nào? Hải thương gia tộc Phan gia mới cống nạp một rương đựng ngà voi, đều là hàng thượng đẳng.
Mạc chược do Du Phức Nghi làm, là dùng gỗ, tuy cũng là loại gỗ cực kỳ quý hiếm, nhưng sử dụng lại không thuận tay.
Nếu dùng ngà voi mà làm, đánh sẽ rất mượt, vì thế vội gật đầu nói:
- Được.
Ngay cả Triệu Hữu Phúc giỏi nhất là xu nịnh vỗ mông ngựa cũng không nỡ nhìn kỹ thuật bài bạc của Tư Mã Duệ.
Có thể thấy trình độ của hắn tệ đến mức độ nào, vừa mới đánh bốn vòng, hắn liền mất bảy thanh ngà voi.
Tuy mấy cái đồ vật này đối với hắn mà nói cũng chỉ như muối bỏ biển, nhưng hắn vẫn giống như các con bạc thua bài khác, trán đầy mồ hôi lạnh.
Một hồi lại mắng nhà dưới là Thính Phong cố ý đánh bài giúp Du Phức Nghi ăn.
Một hồi lại mắng nhà trên là Cốc Vũ không bỏ bài ngon cho hắn ăn, chọc Du Phức Nghi trợn trắng mắt.
Đồng thời cũng thấy không còn lời nào để nói với thái hậu, cho dù có trưởng tử là người khôn khéo có khả năng trở thành thái tử đi nữa cũng không thể bỏ mặc quý tử(con út) không quản.
Nếu có thể để tâm đến hắn một chút, thì hắn cũng không đến mức trưởng thành mà tính tình lại chẳng ra gì.
Vừa kết thúc trận, đang chuẩn bị bắt đầu vòng thứ năm, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận hoan hô:
- Hay!
Tư Mã Duệ bạo phát đập mạnh tay xuống bàn, mắng:
- Ồn ào cái gì, chán thở à, kéo tất cả ra ngoài đánh chết hết cho trẫm.
Ai nghe được cũng biết đây là lời nóng giận, Triệu Hữu Phúc cũng nghe ra.
Bước nhanh đến cửa sổ phía bắc, đẩy cửa sổ ra, nhìn ra ngoài xem xét, sau đó trở lại bẩm báo:
- Hồi bẩm hoàng thượng, là Phùng sung hoa ở trong sân luyện kiếm.
Phùng Sung Hoa một kế không thành lại sinh một kế, Du Phức Nghi ngoài cười nhưng trong không cười nói:- Hoàng thượng muốn đi xem thì cứ đi đi, dù sao thần thiếp cũng thắng được bảy thanh ngà voi, cũng không có thiệt thòi.
Sự thật chứng minh cách khích tướng của nàng vẫn có hiệu quả, Tư Mã Duệ nghe vậy hừ nói:
- Trẫm đã nói không đi là không đi, sao có thể lật lọng?
Du Phức Nghi nhếch môi cười, tự tin tràn đầy nói:
- Không đi cũng tốt, thần thiếp khẩu vị rất lớn, bảy thanh ngà voi sao có thể thỏa mãn? Đương nhiên phải nuốt nhiều một chút mới được.
- Ngươi đừng đắc ý, đợi đấy trẫm sẽ gỡ cả vốn lẫn lãi.
Tư Mã Duệ đem xúc xắc ném đến trước mặt Du Phức Nghi, vội nói:
- Thất thần làm cái gì, mau xào bài.
Du Phức Nghi ném ra sáu nút, nàng vươn tay ra, ở phía đối diện Tư Mã Duệ bung ra sáu hàng, đẩy đẩy bên cạnh, đang định xào phía sau hai bài, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng của Lý Nguyên Bảo:
- Bẩm hoàng thượng, Đức phi nương nương, Phùng sung hoa cầu kiến.
Thật đúng là xem nhẹ nghị lực của Phùng sung hoa, phái cung nữ tới quanh co lòng vòng đoạt người không được, lại tự mình ra trận, là không đem Đức phi là nàng đây để vào mắt?
Sắc mặt Du Phức Nghi âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói:
- Thỉnh nàng tiến vào.
Phùng sung hoa một đầu tóc đen quấn trên đỉnh đầu, mặc một thân váy áo tử sắc đơn bạc, trong tay cầm bảo kiếm, bộ dạng tiêu sái phiêu dật, đúng là diễn xuất bộ dạng giang hồ hiệp nữ.
- Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, Đức phi tỷ tỷ.
Sau khi nàng hành lễ xong, liền cười trêu chọc nói:
- Chả trách Thanh Bình không thỉnh được hoàng thượng, hóa ra là người ở chỗ này cùng Đức phi tỷ tỷ chơi cờ vây.
Nữ tử xuất thân trong giang hồ có võ công không tầm thường có thể so sánh với võ tướng.
Nhưng cầm kỳ thi họa có chút yếu, ngay cả cờ vây cùng mạt chược cũng không phân biệt rõ ràng.
Tư Mã Duệ mắt trợn trắng, cũng không kiên nhẫn giải thích cho nàng biết hai cái này khác nhau, chỉ phất phất tay, nói:
- Trẫm ở nơi này chơi rất hứng thú, không thể đi xem ngươi diễn luyện kiếm pháp, ngươi đi về trước đi, ngày khác trẫm rỗi rãnh sẽ đến chổ ngươi.
Phùng sung hoa cũng không đi, không chịu buông tay tiếp tục nói:
- Khí trời tốt như vậy, cứ ở trong phòng chơi cờ có gì thú vị, phải ra bên ngoài chơi đùa mới đúng, nếu hoàng thượng không muốn xem thần thiếp diễn luyện kiếm pháp...Hay là thần thiếp mang hoàng thượng đến Tử Cấm Thành bay nhảy vài vòng?
Tư Mã Duệ nghe vậy liền động tâm, nhưng cũng biết nếu thật sự đi cùng Phùng sung hoa, nhất định Du Phức Nghi sẽ sinh khí.
Nói không chừng đến lúc hắn đến Trường Xuân Cung, nghênh đón hắn chỉ sợ là đại gậy, cho nên chỉ đành phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, kiên định cự tuyệt nói:
- Một khi trẫm ngồi xuống, liền lười nhúc nhích, lần này thôi đi, lần sau ngươi mang trẫm bay qua bay lại cũng được, dù sao cũng không phải chỉ có một trận tuyết này.
Thấy thật sự khuyên không được, Phùng sung hoa chỉ đành từ bỏ biện pháp này.
Nàng kêu Thanh Bình bưng ghế lại đây, ngồi bên cạnh Tư Mã Duệ, thẹn thùng nói với Du Phức Nghi:
- Thần thiếp không am hiểu cờ vây, đã sớm nghe nói Đức phi tỷ tỷ cờ thuật cao siêu, vẫn luôn muốn thỉnh giáo tỷ tỷ, nhưng lại sợ tỷ tỷ bận rộn nhiều việc, vài lần không mở miệng được, hôm nay nhờ hồng phúc của hoàng thượng, thần thiếp sẽ ở chỗ này quan sát một hồi, nếu có thể học được một nửa chiêu thức, cũng là tạo hóa.
Du Phức Nghi nhìn nàng, vẻ mặt từ ái tươi cười, lời nói ra lại như dao cắt thịt:
- Nếu muội muội muốn học cờ vây, chỉ cần tới tìm ta là được, ta sẽ dốc túi truyền thụ, còn cái này không phải là cờ vây, mà là lúc nhàn rỗi không có việc gì làm nên ta sai người làm ra để giải buồn, được gọi là "mạt chược".
Thấy vẻ mặt Phùng sung hoa biểu lộ xấu hổ, thấy vậy Du Phức Nghi hạ giọng hoà giải nói:
- Cũng không thể trách muội muội không biết, chỉ là vừa mới làm ra không được bao lâu, lại không phải là đồ vật gì đáng quý, cho nên trừ ta cùng những cung nữ thái giám ở trong Trường Xuân Cung, cũng chỉ có một mình hoàng thượng thấy qua.
Sắc mặt Phùng sung hoa thay đổi trong nháy mắt, miễn cưỡng cười nói:
- Nương nương đại tài, thần thiếp thật là có mắt không tròng.
Cũng không phải thứ gì quý giá cần bảo mật, Du Phức Nghi cũng không thèm để ý chuyện Phùng sung hoa vây xem.
Nhưng Tư Mã Duệ lại thua ba bàn liên tiếp, thập phần bất mãn, ở trước mặt Du Phức Nghi bị mất mặt cũng không là cái gì.
Dù sao trước giờ hắn ở trước mặt nàng cũng không có mặt mũi, nhưng ở trước mặt Phùng sung hoa mà bị mất mặt, mặt mũi hắn biết để đâu?
Tư Mã Duệ ném mạnh tách trà văng xa vạn dặm vẻ mặt oán hận, phát cáu với Phùng sung hoa:
- Nhìn xem, lúc ngươi chưa tới trẫm đánh ván nào thắng ván đó, sau khi ngươi tới trẫm liền số con rệp, thua ba bàn liên tiếp, ngươi mau rời đi cho trẫm, bằng không chỉ sợ trẫm thua đến quần cũng không còn.
Này đúng là bản lĩnh trợn mắt nói dối ngang ngửa Tư Mã Diễm, không hổ là phụ tử! Du Phức Nghi liếc Tư Mã Duệ một cái, khóe môi hơi cong lên.
- Thần thiếp có tội, hoàng thượng bớt giận!
Phùng sung hoa vội vàng đứng lên phúc thân thỉnh tội, tình huống lúc này thật sự không thể lưu lại nữa, miễn cho nàng chọc giận Tư Mã Duệ khiến nàng hoàn toàn thất sủng, vội nói:
- Thần thiếp cáo lui.
Chờ nàng rời đi, Tư Mã Duệ mới thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng đi rồi.
Du Phức Nghi buồn cười nhìn hắn:
- Phùng sung hoa đi rồi, hoàng thượng không cần lấy cớ tại nàng mà bại bài, cẩn thận thua đến nổi ngay cả quần cũng không còn.
- Không còn thì không còn, dù sao hôm nay trẫm cũng không định hồi Càn Thanh Cung, không có quần mới dễ làm việc.
Lúc nói ánh mắt khiếm nhã nhìn chằm chằm bộ ngực của Du Phức Nghi, lè lưỡi liếm liếm môi.
Ngồi bên trái bên phải bàn bài là Thính Phong cùng Cốc Vũ, bên cạnh còn có Triệu Hữu Phúc cùng Lý Nguyên Bảo đứng hầu.
Vậy mà hắn há miệng lại không biết suy nghĩ, Du Phức Nghi vừa thẹn lại vừa giận, cầm một khối mạt chược ném thẳng vào mặt hắn.
Tư Mã Duệ nhanh tay lẹ mắt tiếp được, trong miệng nói:
- Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi đừng làm bậy!
- Thần thiếp không phải quân tử, mà là "độc phụ cùng tiểu nhân khó ở chung", thần thiếp đánh chính là đăng đồ tử(dê xồm)!
Du Phức Nghi hừ lạnh một tiếng, lại chụp một khối mạt chược ném về phía hắn.
Tư Mã Duệ thấy trên bàn còn rất nhiều khối mạt chược, liền lựa chọn chạy là thượng sách, nhảy bật lên, bỏ chạy ra khỏi phòng.
Du Phức Nghi theo phản xạ có điều kiện đuổi theo hắn, còn chưa có bắt được.
Đột nhiên Tư Mã Diễm từ tây thứ gian phía đối diện bước ra, thấy thế cao hứng nói:
- Phụ hoàng cùng mẫu phi đang chơi trò diều hâu đuổi bắt tiểu kê hả? Vừa đúng lúc nhi thần đọc sách mệt mỏi, đang muốn nghỉ một chút, cho nhi thần chơi cùng với.
Diều hâu bắt tiểu kê, hắn đang chạy phía trước, Du Phức Nghi ở phía sau truy đuổi.
Như thế chẳng phải nói Du Phức Nghi là diều hâu còn hắn là tiểu kê? Tư Mã Duệ thẹn quá hóa giận, há mồm liền mắng:
- Nói bậy cái gì, phụ hoàng ngươi đường đường là Quân của một nước, mẫu phi ngươi cũng là Đức phi hàm chính nhất phẩm, sao chúng ta lại chơi cái trò diều hâu bắt tiểu kê vớ vẩn này? Đọc sách mệt mỏi thì sai người dẫn ngươi ra bên ngoài chơi tuyết, đừng suốt ngày quấn lấy mẫu phi ngươi không rời, cũng không phải là tiểu oa nhi chưa cai sữa.
- Phụ hoàng đã cai sữa hai mươi mấy năm nay, không phải vẫn suốt ngày quấn lấy mẫu phi không rời sao?
Tư Mã Diễm nói xong câu này, liền quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hô lớn:
- Mẫu phi, nhi thần ra bên ngoài chơi tuyết, sau một khắc sẽ trở về đọc sách.
- Thằng nhãi ranh, làm phản, dám trêu chọc phụ hoàng ngươi, đừng có chạy, xem trẫm có đánh chết ngươi hay không.
Tư Mã Duệ vừa đuổi theo được vài bước, sau đó đứng lại, chưa nói đến chuyện hắn không dám động thủ với Tư Mã Diễm, mà cho dù dám động thủ, đường đường là Quân của một nước lại truy đuổi tiểu hài tử mới năm tuổi chạy tán loạn khắp sân, thật sự không ra thể thống gì.
Không biết có bao nhiêu người ở sau lưng hắn cười rớt hàm răng, chuyện ngu như vậy còn lâu hắn mới làm.
Du Phức Nghi muốn cười lại không thể cười, nhịn muốn nghẹn, bị Tư Mã Duệ nhìn thấy, ngược lại còn an ủi nàng:
- Tiểu hài tử nói chuyện không biết cố kỵ, trẫm không so đo với hắn, ngươi cũng đừng nóng giận, cẩn thận tức giận hại thân.
Lời này nói ra rốt cuộc Du Phức Nghi nhịn không được nữa, ôm bụng cười cười ha hả, Tư Mã Duệ tức giận chỉ ngón tay vào nàng:
- Ngươi ngươi ngươi
Nửa ngày, cũng chưa nói được câu hợp với tình hình lúc này.
Sau khi có được một rương ngà voi, Du Phức Nghi sai người mang đi làm tân mạt chược, dự định tháng giêng sẽ dùng.
Phùng sung hoa lăn lộn mấy ngày, cũng chưa nghĩ ra cách gỡ vốn, có lẽ đã uống canh tránh thai, cũng không có lì lợm la liếm đến chổ nàng.
Phải một đoạn thời gian nữa hắc y mới vào cung, tạm thời Du Phức Nghi có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng có thể thoải mái được bao lâu cũng khó mà nói, dù sao thì nàng cũng không có khả năng hóa thân thành cú đêm giám thị nóc nhà sau điện.
Cũng không thể phân phó hạ nhân hỗ trợ, bọn họ vẫn chưa thấy chuyện động trời này, mà đối phương lại là hai giang hồ nhân sĩ võ công cao cường, chỉ cần hơi vô ý sẽ bứt dây động rừng.
Ngày mười sáu tháng chạp.
Cốc vũ đi Thượng Y Cục nhận tân y phục cùng trang sức, đang ở đông thứ gian bày biện cho Du Phức Nghi xem, Lý Nguyên Bảo chạy vào bẩm báo:
- Nương nương, hoàng thượng lật thể bài của Tào mỹ nhân.
Cốc Vũ lắp bắp kinh hãi, vẻ mặt không thể tin nói:
- Từ khi nháo ra chuyện ngu xuẩn bắt chước bừa tự tổn thương chân mình đến nay, hoàng thượng cực kỳ không thích Tào mỹ nhân, ở trong hậu cung không thiếu người cười nhạo sau lưng nàng, sao lúc này lại lật thẻ bài của nàng?
Du Phức Nghi thưởng thức cây trâm kim phượng, vân đạm phong khinh nói:
- Tâm tư đế vương ai có thể thấu hiểu được, có lẽ ăn cháo thanh đạm quá nhiều, liền hoài niệm mùi vị thịt cá, dù sao ở trong cung này mỹ mạo của Tào mỹ nhân cũng là số một số hai, trừ Trịnh quý phi quốc sắc thiên hương, thì ai so với nàng cũng kém.
- Cũng chỉ là bao cỏ mà thôi, nào có sánh bằng nương nương tài đức vẹn toàn nội ngoại kiêm tu(giỏi trong lẫn ngoài)?
Cốc vũ khinh thường bĩu môi, có chút tức giận bất bình.
Chỉ cần không phải là Phùng sung hoa, mặc kệ Tư Mã Duệ tùy tiện sủng hạnh ai, thì Du Phức Nghi cũng không thèm để ý, thấy Cốc Vũ như thế, nàng đưa trâm kim phượng qua, nói:
- Nếu đã khen ta, mà ta không thưởng ngươi, chẳng phải là quá keo kiệt sao?
Du Phức Nghi không thích vàng bạc đá quý, mỗi khi được Thượng Y Cục phân lệ, nàng liền thưởng cho cung nữ.
Giống như Cốc Vũ vẫn luôn hầu hạ kề cận nàng như thế này, đương nhiên sẽ không thiếu phần.
Cốc Vũ cũng không chối từ, nhanh nhẹn tiếp nhận, sau đó phúc thân, cười hì hì nói:
- Nô tỳ cảm tạ nương nương ban thưởng.
Du Phức Nghi đang định chọn ra hai cái nữa, thưởng cho Thính Phong cùng Tiểu Mãn, đột nhiên trong viện ồn ào xôn xao.
Cốc vũ tiện tay đem trâm kim phượng cắm lên búi tóc, rồi bước nhanh ra cửa đông thứ gian, ra cửa chính điện đứng im một lát, sau đó quay về đông thứ gian, che miệng cười nói:
- Tào mỹ nhân đúng là không lên được mặt bàn, hoàng thượng phái ngự liễn tới đón nàng đến Càn Thanh cung hầu giá, nàng tắm gội thay y phục, mang theo mấy người hầu hạ là được, nhưng nàng không bừa bãi là không được, sợ người khác không biết uy phong của nàng, lại muốn dắt hết người ở Tuy Thọ Điện, ngay cả cung nữ thái giám thô sử vẩy nước quét nhà cũng mang theo, thật là buồn cười chết người.
Tuy hành vi của Tào mỹ nhân đúng là có chút buồn cười, nhưng Du Phức Nghi vẫn thay nàng nói một câu:
- Nàng cũng không dễ dàng gì, lúc trước chân bị thương, mỗi ngày muốn uống thêm một chén canh đại cốt mà Ngự Thiện Phòng cũng không đáp ứng, chỉ đành cầm bạc đi mua, lúc này khó khăn lắm mới được ân sủng, đương nhiên là muốn phô trương tư thế, để người khác nhìn thấy sẽ có chút kiêng kị nàng, như vậy cho dù sau này hoàng thượng không lật thẻ bài của nàng nữa, thì nàng cũng có thể có một hai tháng an lành.
Cốc Vũ nghe vậy, gật đầu, thở dài nói:
- Người trong cung, đều là trèo cao dẫm thấp, nàng cũng chỉ là một mỹ nhân, còn những thải nữ mới tiến cung chưa từng hầu hạ một lần thì không cần phải nói, chỉ sợ ngay cả cung nữ như chúng ta cũng không bằng.
Phi tần có địa vị cao cung nữ bên người cũng được thơm lây, ăn mặc chi phí so với phi tần phân vị thấp còn tốt hơn nhiều.
Hậu cung chính là nơi tàn khốc như vậy, nếu muốn trôi qua những ngày tháng vinh hoa, nhất định phải vắt hết óc tìm cách bò lên trên, bằng không cũng chỉ có thể làm tấm ván bị người chà đạp.
Cũng may là nàng có vận khí tốt, xuyên qua liền làm Đức phi hàm chính nhất phẩm.
Bằng không dựa vào tính tình không thích tranh sủng, chỉ sợ ngày tháng trôi qua sẽ rất gian nan.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện