[Dịch] Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 16 : Bí mật bất truyền
Người đăng: Hoàng Oanh Hay Hát
.
Ưu thế của Lưu Cảnh không chỉ là tốc độ bám đuổi con mồi, mà còn là sự cơ trí, hắn biết nhược điểm của Triệu Vân ở đâu, nhược điểm của Triệu Vân chính là Lưu Bị.
Triệu Vân cả kinh, vừa quay đầu lại theo bản năng thì phòng thủ lộ ra sơ hở ở bên eo.
Lưu Cảnh chờ đợi đã lâu, thấy thời cơ là lập tức bùng nổ, nhanh như chớp lướt lên bổ một đao vào thắt lưng Triệu Vân, hạ thủ rất tàn nhẫn, không chút dung tình, binh lính bình thường sẽ bị một đao này chém ngang người. Hơn tám trăm lính ở ngoài kinh hô.
Triệu Vân quay đầu không thấy Lưu Bị đâu thì biết mình bị lừa, thế đao của Lưu Cảnh lúc này như chớp chém thẳng vào sơ hở nơi eo. May là Triệu Vân võ nghệ cao cường, hắn chỉ cần dịch chuyển về phía sau đã tránh được đao này, sau đó lập tức xuất đao bổ vào cán đao của Lưu Cảnh, 'keng' một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, đao trong tay Lưu Cảnh văng ra ngoài.
Một lực lượng khổng lồ ập tới khiến Lưu Cảnh đứng không vững, liên tiếp lùi lại hai bước, ngồi bệt xuống đất, hai cánh tay tê dại.
Đám binh lính hoan hô vang dội, một phần là vì lực lượng kinh hãi của Triệu Vân, một phần cũng vì Lưu Cảnh có thể bức lui Triệu Vân một bước, đây là điều họ không ngờ tới, ở trong lòng bọn họ Triệu Vân giống như một vị thần.
Một đao của Lưu Cảnh cũng khiến Triệu Vân giật mình, giật mình không phải vì đối phương bức mình lùi một bước, mà giật mình vì sự cơ trí của Lưu Cảnh, hắn đã đoán được nhược điểm của mình, mang chủ công ra hù dọa.
Triệu Vân không phải là người cổ hủ, đã ra chiến trường là bất chấp thủ đoạn, mặc dù hắn sẽ không làm như Lưu Cảnh nhưng hắn cũng không ghét, việc này rất bình thường, hắn rất tán thưởng sự cơ trí của Lưu Cảnh.
"Tiếp nào!"
Triệu Vân ngoắc tay thủ thế, Lưu Cảnh đã trở lại bình thường, hắn nhảy lên một cái, nhặt đao hét lớn một tiếng, nhanh chóng lao lên bổ ra một đao.
Triệu Vân vẫn dùng một chiêu như vừa rồi, đao chém xéo một cái, tốc độ y trước chiêu trước, chỉ nghe “keng” một tiếng, đao trong tay Lưu Cảnh bay ngang, nhưng Triệu Vân điều chỉnh lực lượng để Lưu Cảnh không bị ngã.
Triệu Vân chuyển đao một cái, một ánh hàn quang chém thẳng vào cổ Lưu Cảnh, đao thế không nhanh không chậm, góc độ rất chuẩn, nắm thời cơ rất chính xác khiến Lưu Cảnh muốn tránh cũng không được, nếu đôi bên là địch nhân, một đao này tất chém bay đầu hắn.
Lưu Cảnh không cách nào phòng ngự nên chỉ biết nhắm hai mắt lại, Triệu Vân cũng thu đao, lui về phía sau hai bước, cười hỏi:
"Phát hiện điều gì không?"
Lưu Cảnh hơi trầm ngâm, hắn quả thật nhận ra một điều, liền khom người nói:
"Huynh trưởng chém xéo một đao vừa rồi, tốc độ và góc độ giống y như chiêu đầu tiên, nhưng tại sao lại có sự khác nhau về lực lượng, huynh cố gắng giảm bớt lực lượng lại à?"
Triệu Vân khẽ mỉm cười, tiểu huynh đệ này quả thật rất thông minh, thấy được điểm mấu chốt, hắn vung đao một cái nói:
"Mấu chốt là vận dụng lực lượng, lực lượng có thể bất biến nhưng đao thức có thể biến động, tuy nhiên ngược lại, đao thế chém ra cũng sẽ có lực lượng khác nhau, ví như lực lượng của ngồi chém khác với nhảy lên chém. Nếu như có thể nghĩ cách khống chế lực lượng của bản thân đến một mức độ nào đó thì uy lực của đao thức sẽ lớn gấp mấy lần bình thường."
Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn biết Triệu Vân đang chỉ điểm cho mình, lập tức tiến lên cười nói:
"Kỹ xảo cao minh như vậy, huynh trưởng nhất định phải dạy cho đệ."
Triệu Vân gõ đầu hắn một cái, cười nói:
"Đây là bí mật bất truyền của sư môn ta, đệ có cầu cũng không được, nhưng qua đây, ta có thể dạy cho đệ một ít khẩu quyết."
Hắn nói nhỏ vào tai của Lưu Cảnh mấy lần rồi hỏi:
"Nhớ hết chưa?"
Lưu Cảnh gật đầu liên tục, hắn thiên tư thông minh, chỉ nhẩm mấy lần là nhớ kỹ khẩu quyết Triệu Vân truyền thụ. Hắn biết Triệu Vân đã đem bí mật bất truyền của sư môn truyền cho mình, trong lòng cảm động, quỳ một chân xuống nói cám ơn:
"Đa tạ huynh trưởng truyền thụ kỹ thuật, Lưu Cảnh khắc trong tâm khảm."
"Bí quyết này có tên là công pháp Lạc Phượng, là một loại bí quyết vận lực, cần khổ luyện mới có thể lãnh hội tinh diệu của nó, một khi thành công có thể vận dụng tất cả các loại binh khí, đệ phải chăm chỉ luyện tập mới được."
Nói tới chỗ này, Triệu Vân thở dài, đè vai Lưu Cảnh nói:
"Nhớ, nó chỉ là một bí quyết mà thôi, không thể thay thế võ nghệ thực sự, đối với người võ nghệ không cao có lẽ sẽ tốt, nhưng đối với người võ nghệ cao cường. . . . trừ khi đệ có võ công cao hơn họ, nếu không sẽ tự hại mình."
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, hắn biết cái nào cũng có tác dụng phụ, Triệu Vân lại cười cười, hắn biết Lưu Cảnh chưa hiểu hết ý trong lời nói của mình, chẳng qua có mấy lời chưa thể nói lúc này, thời điểm chưa tới.
... . .
Tiễn Lưu Cảnh rời đi, Triệu Vân vẫn còn ngẩn ngơ đứng nhìn, đúng lúc này, phía sau hắn truyền tới một giọng nói ôn hòa:
"Hình như Tử Long thực sự quý công tử Cảnh?"
Triệu Vân quay đầu lại thấy là người tới là Lưu Bị, hắn giật mình vội vàng quỳ một chân xuống:
"Ty chức bái kiến chủ công!"
Lưu Bị vội vàng đỡ hắn dậy, nói:
"Tử Long đang bị thương, không cần đa lễ, đứng lên đi!"
"Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!"
Triệu Vân yên lặng gật đầu, đi theo Lưu Bị tới thao trường.
"Tư chất của Lưu Cảnh thế nào?"
Lưu Bị cười hỏi.
Triệu Vân gật đầu một cái, nói:
"Tư chất cực cao, năng lực lĩnh ngộ không bình thường, đáng tiếc hắn không luyện võ từ nhỏ nên không thể Trúc Cơ."
"Chẳng phải trước kia đệ nói cho ta biết, đệ cũng đâu có Trúc Cơ lúc nhỏ mà?"
Lưu Bị cười hỏi ngược lại.
Triệu Vân cười khổ một tiếng, đó là bởi vì mình gặp sư phụ mới luyện thành võ nghệ như bây giờ, nhưng mà sư phụ. . . . . Triệu Vân âm thầm thở dài một tiếng.
"Đệ định thu hắn làm đồ đệ à?"
Lưu Bị đổi đề tài, hỏi tới chuyện hắn muốn hỏi.
Triệu Vân yên lặng lắc đầu:
"Thuộc hạ không biết!"
Nói tới chỗ này, hắn cúi đầu thở dài cho thấy nội tâm hắn rất mâu thuẫn, sư phụ đã cảnh cáo hắn rằng, công pháp Lạc Phượng và Bách Điểu Triều Phượng thương là bí mật bất truyền của sư môn.
Nhưng hắn lại đem công pháp Lạc Phượng truyền thụ cho Lưu Cảnh, thật ra trong lòng hắn cũng có ý thu Lưu Cảnh làm đồ đệ, nhưng hắn lại cảm thấy không ổn, bất ổn ở chỗ nào chính hắn cũng không nghĩ ra được.
Lưu Bị trầm tư hồi lâu mới chậm rãi nói:
"Đệ có thể dạy hắn luyện võ, nhưng ta đề nghị không nên thu hắn làm học trò, dù sao hắn cũng là cháu của Lưu Cảnh Thăng, chúng ta giao lưu quá thân thiết sẽ khiến cho Lưu Cảnh Thăng sinh lòng cảnh giác, vừa bất lợi cho hắn cũng vừa không có lợi đối với chúng ta."
Triệu Vân không nói gì, hắn đã ý thức được không ổn ở đâu. Đó là Lưu Bị muốn lợi dụng quan hệ giữa hắn và Lưu Cảnh để mưu đồ lợi ích, Triệu Vân mơ hồ có chút lo lắng rằng điều này sẽ làm tổn thương Lưu Cảnh.
Do dự một chút, Triệu Vân chần chờ hỏi:
"Ý chủ công nói, Lưu Cảnh Thăng sẽ không tin chúng ta hay sao?"
Lưu Bị chắp tay ngửa đầu, ngưng mắt nhìn tháp canh cao ngất bên phía quân doanh của Lưu Biểu, không khỏi cười lạnh một tiếng:
"Ta chẳng nhận ra hắn tin tưởng chúng ta ở điểm nào?"
Triệu Vân cắn môi một cái, Lưu Bị cười lạnh khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng, giờ khắc này hắn đã quyết định, hắn không thể khiến Lưu Cảnh bị tổn thương nên không thể nhận Lưu Cảnh làm đồ đệ.
Lưu Bị liếc nhìn Triệu Vân, định hỏi một số chuyện liên quan tới Lưu Cảnh, nhưng ý niệm tới miệng mấy lần cuối cùng không nói ra.
Một lúc lâu sau, Lưu Bị thở dài một tiếng:
"Kinh châu không chỉ có một mình Lưu Cảnh Thăng, chúng ta phải tìm người ủng hộ khác."
... . . .
Trong sân, Lưu Cảnh chăm chỉ luyện tập bí quyết vận lực mà Triệu Vân truyền dạy, mặc dù chỉ có chín mươi tám chữ, nhưng càng luyện tập, hắn càng cảm thấy công pháp Lạc Phượng này tinh thâm bác đại, không khổ luyện mấy tháng thì không thể thu phóng lực đạo tự nhiên.
Tuy nhiên, mới luyện tập hơn một giờ, hắn cũng có chút thu hoạch, hắn phát hiện mình không nhất thiết phải dùng đao, dùng kiếm cũng được, mà thương, kích, trường mâu cũng có thể vận dụng đối với công pháp này.
Lưu Cảnh sử dụng đoản kiếm mà hắn có được, nhảy lên thật cao, hét lớn một tiếng, một kiếm bổ vào thân cây, chỉ nghe 'răng rắc' một tiếng, một cây khá to bị hắn chém gãy.
Mặc dù lực phản chấn khiến cánh tay hắn tê dại, đoản kiếm suýt nữa rời tay, nhưng Lưu Cảnh lại hưng phấn dị thường, đây là chuyện mà trước đây hắn không dám tưởng tượng, đoản kiếm mặc dù sắc bén nhưng muốn chém đứt cây này chắc chắn không thể được.
Hơn nữa, hắn nhận ra nếu như cầm một thanh đao thì lực phản chấn sẽ không mạnh như cầm kiếm, hắn cảm thấy mình cần một thanh đao tốt.
Thật ra thì ở kiếp trước hắn đã có sở thích đặc thù với đao, hắn đã từng cất giữ một thanh đường đao (đao thời đường) phỏng chế, yêu nó như trân bảo.
Mà thanh đoản kiếm trước mắt này chính là bội kiếm mà cha hắn lưu lại, phẩm chất thượng hạng, nặng ba cân tám lượng, lưỡi kiếm sắc bén dị thường, thân kiếm lóe ánh sáng trắng, nhìn kỹ còn có mấy hoa văn tinh tế, hắn cũng rất thích nó.
Lúc này, sau lưng truyền tới một giọng nói khá nặng nề:
"Kiếm này tên Bạch Long, là một trong những bảo kiếm mà tổ phụ (ông nội) cháu lưu lại."
Lưu Cảnh quay đầu lại thấy người đứng sau lưng hắn chính là Lưu Biểu, hắn vội vàng thu kiếm vào vỏ, tiến lên quỳ lạy thi lễ:
"Cháu bái kiến bá phụ đại nhân!"
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lưu Biểu tới thăm hắn, nhưng đôi bên đã sớm gặp nhau, trong mắt Lưu Biểu tràn đầy sự coi trọng đối với đứa cháu này.
Lưu Biểu có ba con trai, trường tử Kỳ, thứ tử Tông cùng ấu tử Tu, con trai trưởng Lưu Kỳ hào hoa phong nhã, nhưng sức khỏe yếu, khó mà vượt qua được khó khăn cuộc đời.
Con trai thứ Lưu Tông mặc dù thân thể cường tráng, miễn cưỡng coi là văn võ song toàn, nhưng vóc người không cao, tuổi đã hơn mười sáu mà chưa cao được bảy thước khiến Lưu Biểu rất là thất vọng.
Mà ấu tử Lưu Tu lại là một ma bệnh, từ nhỏ đã sống trong thuốc men, rất nhiều thầy thuốc nói không thể sống tới khi trưởng thành.
Ba con trai không có ai thân cao tám thước, thể trạng lực lưỡng như Lưu Biểu.
Lưu Biểu còn có hai đứa cháu, Lưu Khánh và Lưu Hổ, Lưu Khánh là một thư sinh yếu đuối, tư chất bình thường, nhát gan mà hèn yếu, Lưu Hổ mặc dù dáng dấp cao lớn rắn chắc nhưng lại lỗ mãng vô trí, hai người này Lưu Biểu đều không thích.
Lưu Cảnh không chỉ có thân hình cao lớn, hơn nữa cơ trí thâm trầm, rất giống Lưu Biểu lúc còn trẻ, hoàn toàn thừa kế phong thái văn võ song toàn của tổ phụ, khiến Lưu Biểu rất yêu thích.
Hơn nữa phụ thân của Lưu Cảnh lại chính là anh em cùng cha mẹ với Lưu Biểu, là anh em ruột thịt duy nhất của hắn, Lưu Biểu đương nhiên là vô cùng thương yêu đứa con duy nhất của em trai này.
Chẳng qua thích chỉ là thích, dù sao Lưu Cảnh cũng chỉ là cháu, không thể coi như con trai.
Lưu Biểu thấy hắn dùng một kiếm chém gãy cây khá to, trong lòng rất là kinh ngạc, nhận lấy bảo kiếm trong tay đối phương, thấy vỏ kiếm rất đơn giản, không khỏi có chút kỳ quái hỏi:
"Ta nhớ thanh kiếm này có vỏ của nó cơ mà."
Vỏ kiếm đã bị mất trong khi chiến đấu với quân Tào, nhưng Lưu Cảnh không dám nói mình làm mất vỏ kiếm, chỉ đành nhắm mắt nói:
"Cháu thấy vỏ kiếm quá sặc sỡ, kiếm là vũ khí để giết người, không phải trang sức cài trên thân nên để ở quê, nếu bá phụ không thích lần sau cháu về quê sẽ mang trở lại."
"Nói rất đúng!"
Lưu Biểu gật đầu tán thành, mặc dù bội kiếm của hắn cũng chỉ là đồ trang sức, nhưng Lưu Cảnh tuổi trẻ đã có thể nói ra câu 'Kiếm là vũ khí giết người, không phải đồ trang sức trên thân', câu nói này chỉ có đại trượng phu mới nói được, khiến cho Lưu Biểu rất bất ngờ và ngạc nhiên.
Lưu Biểu nhẹ nhàng thở dài:
"Tuy bảo thạch có đắt nhưng chỉ là gấm thêu hoa, dù có khảm thêm vàng bạc nhưng không thể cứu thiên hạ chúng sinh, vậy có lợi ích gì?"
Hắn lại đem kiếm trả lại cho Lưu Cảnh, hơi mỉm cười nói:
"Xem kiếm như người, cháu rất được, không biết trò cung ngựa thế nào?"
Lưu Cảnh mặt đỏ lên, lắc đầu một cái:
"Hồi bẩm đại bá, cháu chưa bao giờ luyện qua cung ngựa."
Lưu Biểu ha hả cười một tiếng:
"Không sao, còn kịp, mấy ngày nữa ta sẽ bảo Đô úy Vương Uy tới dạy cháu cưỡi ngựa bắn tên."
Lưu Cảnh giật mình, Vương Uy này hắn biết, là một người có tiếng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, tuy có lòng trung nghĩa nhưng không có lực hộ chủ, bị Vu Cấm giết chết.
Ngay cả Vu Cấm cũng đánh không lại vậy mà lại tới dạy võ nghệ cho mình, điều này khiến hắn vô cùng không thích. Hắn biết thủ hạ danh tướng của Lưu Biểu rất nhiều, nào là Hoàng Trung, Ngụy Diên, Văn Sính, Cam Ninh, đều có uy danh hiển hách địch vạn người, tại sao không để cho bọn họ tới dạy mình?
Lưu Cảnh mấp máy môi nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Lưu Biểu là người như thế nào, hắn biết thừa Lưu Cảnh không muốn bái Vương Uy làm thầy nên cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nhạt một cái nói:
"Dù sao thời gian còn dài, chúng ta có thể từ từ tìm một lương sư thích hợp."
Dừng một chút, hắn nhìn Lưu Cảnh ôn nhu nói:
"Mấy ngày tới cháu cứ đi cho quen thành Tương Dương, sau này chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện, nếu cần gì cứ việc nói ra, nơi này chính là nhà của cháu."
"Đa tạ bá phụ quan tâm!"
Lưu Biểu gỡ bội kiếm của mình đưa cho hắn, nói:
"Bạch Long kiếm là vật tổ truyền, chỉ có thể đặt trong từ đường cho hậu bối kính ngưỡng mà không phải thứ giết người, ta đưa cho cháu thanh kiếm này, cũng do thợ nổi tiếng đúc thành, tên là Huyền Lân, học võ luyện kiếm, dùng nó hơn thích hợp."
Hắn lại vỗ bả vai Lưu Cảnh một cái nói:
"Không được chỉ học võ, còn phải học thêm văn, nhất là phải hiểu lễ phép, biết chưa?"
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, Lưu Biểu khẽ mỉm cười, xoay người rời đi. Lưu Cảnh cầm kiếm đứng ở cửa, nhìn theo Lưu Biểu, trong lòng vô cùng hối tiếc, sao mình không đòi một thanh đao tốt chứ?
Lúc này ở bức tường sau lưng hắn xuất hiện một khuôn mặt, đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào Huyền Lân kiếm trong tay Lưu Cảnh tràn đầy ghen tỵ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện