[Dịch] Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 15 : Lời khuyên chân thành của Lưu Tông

Người đăng: 

.
Ánh mắt của cô gái khiến cho Lưu Cảnh cảm thấy không thoải mái, trong trí tưởng tượng của hắn, đại gia khuê tú phải kín đáo, cẩn trọng, dù muốn nhìn hắn cũng nên đi chậm liếc nhìn, kéo tay áo che miệng cười, đưa mắt hồng lườm một cái, đây mới là hình tượng của các cô gái đại gia khuê tú. Trong khi đó cô gái này lại như một con hổ cái, trên dưới nhìn hắn như biến Lưu Cảnh thành một miếng thịt lợn, cảm giác tốt đẹp làm sao mà có được? Thiếu nữ này chính là con gái rượu của Thái Mạo, tên là Thái Thiếu Dư, năm vừa mới 14 tuổi, cũng đến thời điểm nói chuyện cưới hỏi, trước cứ định hôn ước, hai năm nữa đến tầm 16 xuân xanh là có thể xuất giá. Thái Thiếu Dư đương nhiên cũng có hình tượng phu quân trong lòng, chẳng qua tình lang trong mắt của nàng phải phong độ nho nhã, bác học đa tài, quân tử lễ độ. Từ đầu năm trước, danh môn Kinh - Tương thi nhau tới cửa cầu hôn, nhưng cha nàng lại muốn nàng liên hôn với con của châu mục. Nàng đương nhiên biết, con của châu mục không phải Lưu Kỳ thì cũng là Lưu Tông, hai người này đều thích nàng, Lưu Kỳ quan tâm, Lưu Tông ngon ngọt, làm nàng khó mà chọn lựa, nhưng nếu như nhất định bắt nàng lựa chọn, nàng sẽ chọn Lưu Tông, Lưu Tông có thể hiểu được tâm tư của nàng. Trong lòng nàng hiện giờ toàn là mơ ước tốt đẹp về tương lai. Nhưng mấy ngày trước nàng lén nghe cha mẹ nói chuyện, hóa ra họ định ghép nàng với cháu của châu mục, tên hình như là Lưu Cảnh, điều này khiến nàng thấp thỏm bất an, không biết hình dáng của người này như thế nào? Hôm nay nàng tới thăm cô, rảnh rỗi nhàm chán sang đây tìm anh em nhà họ Lưu, không ngờ lại gặp Lưu Cảnh. Hóa ra thiếu niên cường ngạnh kia chính là Lưu Cảnh đó sao? Trong lòng Thái Thiếu Dư không cách nào che giấu được sự thất vọng, nó kém quá xa với hình tượng thiếu niên phong lưu trong lòng nàng. "Ngươi. . . . Ngươi đúng là một người thô lỗ!" Thái Thiếu Dư rất là tức giận nhưng lại không nói ra được, giậm chân một cái xoay người chạy như bay, nhìn cái tên đàn ông thô lỗ trước mắt này khiến nàng chán nản. Lưu Cảnh thì tràn đầy nghi hoặc, chuyện gì xảy ra vậy? Mình trêu nàng ta gì à? Thiếu nữ này lưu lại cho hắn ấn tượng không tốt, không có ôn nhu phong nhã, tính cách lại lạ kỳ. Điều này khiến Lưu Cảnh nhớ lại kiếp trước của hắn cũng có một số người vô duyên vô cớ nổi giận. Lưu Cảnh lại nghĩ tới Thái phu nhân, không khỏi nhướng mày, con gái trong phủ này không biết bị làm sao nhỉ? Hình như ai cũng bị thần kinh, vô duyên nổi giận. "Sao đệ lại chọc cô ấy?" Ngoài cửa truyền tới một giọng nói hơi khàn khàn, ngay sau đó là một thiếu niên trông khá cao to xuất hiện. Người này đầu đội kim quan, mặc cẩm bào, thắt lưng đeo đai ngọc, da hơi đen, tuổi tác cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi. Hắn nghiêng người dựa vào cánh cổng, hai tay chắp ở ngực, ánh mắt có nét cười nhìn Lưu Cảnh. "Huynh là. . . Tông huynh?" Lưu Cảnh nhạy bén đoán ra thân phận người này, Lưu Kỳ từng nói với hắn, Nhị công tử Lưu Tông lớn hơn Lưu Cảnh một tuổi, Lưu Khánh và Lưu Hổ thì không ở trong phủ, người này chắc chắn là Lưu Tông. "Cảnh đệ thông minh đấy!" Lưu Tông cười đi vào, rút trường kiếm bên hông nhẹ nhàng múa một cái trước mặt Lưu Cảnh, cười híp mắt nói: "Kiếm thuật thế nào, chúng ta tỷ thí một trận đi?" Nam tử triều Hán đam mê bội kiếm, kiếm có thể “thể hiện khả năng võ thuật của người quân tử” cũng “có thể phòng thân”. Danh gia kiếm thuật Khúc Thành hầu Trương Trọng, lấy “học dùng kiếm bảo vệ cái thiện” làm mục tiêu, dương danh thiên hạ. Đại gia kiếm thuật Vương Quân còn có câu “Phải nhìn ngàn kiếm mới hiểu kiếm”, cho nên đam mê bội kiếm, thích dùng kiếm là một truyền thống trong xã hội thượng tầng của triều Hán. Tỷ võ luận kiếm cũng là một trong những cách kết giao của người quân tử, rất nhiều bằng hữu mới quen nhau, dùng tỷ kiếm làm phương thức kết giao. Cho nên Lưu Tông rút kiếm đòi tỷ võ cũng không phải là vô lễ, đơn thuần chỉ là một lời mời xã giao, giống như đời sau gặp mặt thì nói “Đi! Anh em ta đi uống một ly”. Lưu Tông học văn từ nhỏ nhưng cũng đam mê luyện kiếm, đã bái danh sư, kiếm thuật cũng khá nổi danh trong giới thiếu niên ở Kinh - Tương. Chẳng qua trong mắt Lưu Cảnh, Lưu Tông múa kiếm chỉ được cái đẹp, chứ không mấy thực dụng. Người này quá chú trọng tư thế ưu mỹ, nhẹ nhàng là tốt nhưng trên chiến trường chắc sẽ bị đối phương một đao làm thịt. Đương nhiên, hắn không thể nào tỷ võ với Lưu Tông, võ nghệ của hắn chỉ học được trong khi vật lộn với dã thú, đơn giản thực dụng, trong mắt đám người này thì chỉ là trò man di, khác hoàn toàn với kiếm thuật của Lưu Tông. Lưu Cảnh cười thi lễ: "Đệ không biết kiếm thuật, cũng chưa bao giờ học kiếm, còn phải xin Tông huynh chỉ dạy nhiều!" Thông thường mà nói, chỉ dạy là một từ mang tính khiêu chiến, nhưng Lưu Cảnh nói rất thành khẩn, hắn quả thật không biết kiếm thuật, hắn chỉ biết lâm chiến vật lộn, dùng đao giết người. Đây cũng là tiếc nuối của hắn, hắn chưa từng học qua võ nghệ, kiếp trước là một luật sư mà kiếp này chỉ là một thợ săn, thứ học được chỉ là một kinh nghiệm đánh giết mà thôi, tỷ thí trong đám lính quèn thì hữu dụng nhưng khi nhìn thấy Triệu Vân đánh bại Cao Lãm, hắn mới biết võ của mình chẳng qua chỉ là võ quèn, kém quá xa đại tướng sa trường. Học võ là ý niệm đầu tiên sau khi hắn bước chân vào Lưu phủ, ở trong thời tam quốc loạn thế, không có một thân võ nghệ, hắn làm sao có thể kiến công lập nghiệp? Nói thì vậy nhưng hiện giờ hắn không biết bắt tay từ đâu, giống như một người lữ hành trong sa mạc khát nước mà không biết tìm nước ở đâu. Lưu Tông bỗng nhiên nói tới chuyện tỷ kiếm đã làm khởi dậy khát khao cháy bỏng của hắn. "Xin hỏi Tông huynh, đệ có thể học kiếm ở đâu?" Lưu Tông nhìn hắn hồi lâu, cảm thấy đối phương đúng là không biết dùng kiếm nên thu kiếm lại, dùng giọng cao ngạo nói: "Từ sáu tuổi ta đã bắt đầu học kiếm, tới giờ đã 10 năm cần cù, có nhiều chuyện không phải cứ muốn làm là được, cần phải có điều kiện nhất định, thật xin lỗi, ta không thể giúp đệ." Nói xong, hắn xoay người rời đi, đi tới cửa viện hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại nói: "Thiếu Dư thân phận đặc thù, tốt nhất đệ cách xa cô ấy ra một chút, đây là lời khuyên chân thành của ta với đệ." Đầu tiên là bị một cô gái điêu ngoa giậm chân mắng khốn kiếp, sau đó lại gặp Lưu Tông ngạo mạn làm cho Lưu Cảnh cảm thấy khó chịu trong lòng. Mặc dù khó chịu nhưng Lưu Cảnh biết hoàn cảnh của mình hiện tại cần phải khiêm tốn, vừa tới Lưu phủ mà tỏ ra phách lối thì đúng là ngu xuẩn. Quan trọng hơn là hắn biết quy tắc sinh tồn thời loạn, thời điểm nên mềm thì cúi đầu im lặng, thời điểm nên cứng thì không thể lui nửa bước. Hắn không thèm để ý tới sự ngạo mạn của Lưu Tông, chỉ cười nhạt xoay người đi vào nhà. ... . . . . Sau khi Lưu Bị vào Tương Dương được an trí trong một dinh thự ở thành bắc, toàn bộ gia quyến, mưu sĩ và tướng lãnh của Lưu Bị cũng ở trong ngôi nhà này. Lưu Biểu đặc biệt cho họ rất nhiều tiền lương nên phương diện cuộc sống không phải lo lắng. Quân đội của Lưu Bị được bố trí trong một trại lính lớn ở thành đông, nhưng đó cũng là một phần nhỏ của đại doanh quân Kinh châu mà Lưu Biểu cắt nhường cho Lưu Bị. Đại doanh phía đông của quân Kinh châu có hai chục ngàn quân, hiện đang sống ngay cạnh quân của Lưu Bị, chỉ cần đứng trên một tháp canh cao là có thể quan sát được động tĩnh của đối phương. Đương nhiên, điều này được giải thích là một sự trùng hợp. Hai nghìn tám trăm quân của Lưu Bị mặc dù không nhiều, “chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ”, chia làm tả - trung – hữu tam quân, Quan Vũ dẫn trung quân, Trương Phi dẫn tả quân, Triệu Vân dẫn hữu quân, ba người lúc này cũng ở trại lính, ngày ngày thao luyện, bồi dưỡng chiến lực. Trên thao trường bụi đất cuồn cuộn, tám trăm tên lính xếp hàng luyện tập đao pháp, tiếng kêu như sấm, ánh đao lóe lên, hổ hổ sinh uy. Triệu Vân ở một bên không ngừng chỉ huy, sửa đổi động tác. Hôm qua Triệu Vân mới về, hắn không muốn ở trong Thiên Huyền quan, mặc dù thương thế chưa lành nhưng độc tính đã hết, có thể dần dần khôi phục. Trên vai Triệu Vân băng đầy vải thưa, một cánh tay được treo trước ngực, mặc dù chưa thể động thủ nhưng hắn cũng không chịu ngồi yên, sáng sớm đã chạy ra huấn luyện binh lính. Lúc này, một tên lính chạy tới quỳ một chân xuống nói: "Khởi bẩm tướng quân, một người xưng là công tử Lưu Cảnh đang ở ngoài doanh trại cầu kiến tướng quân." Triệu Vân mừng rỡ, hắn đang định ngày mai đi thăm Lưu Cảnh, không ngờ đối phương lại tới trước. "Mau mời hắn vào!" Không lâu lắm, binh lính dẫn Lưu Cảnh đi tới thao trường. Lưu Cảnh ở trong Lưu phủ bực bội phát chán, tay chân ngứa ngáy liền đi hỏi thăm tin tức Triệu Vân, biết đối phương đang ở trong trại lính liền tới tìm. Hai người gặp nhau, giống như lão bằng hữu bao năm không gặp ôm chầm lấy nhau. Lưu Cảnh quan sát Triệu Vân một cái, oán giận nói: "Sao huynh lại không tĩnh dưỡng?" Triệu Vân cười híp mắt nói: "Ngồi tĩnh dưỡng là sinh bệnh, đi lại một chút sẽ nhanh lành bệnh hơn." "Nói thật, đao kia đệ không khử độc, trên đường lại cho huynh uống nước mưa, đệ sợ ảnh hưởng tới võ công của huynh." "Không có! Quân y nói không sao, chúng ta không nói chuyện này nữa." Triệu Vân lại thân thiết ôm ả vai Lưu Cảnh cười nói: "Thế nào, bá phụ đệ đã nhận đệ chưa?" "Ài! Bá phụ thì tốt nhưng Thái phu nhân lại ghét cay ghét đắng đệ, ngày thứ nhất đã tới cảnh cáo, đệ cũng không biết tại sao?" "Đàn bà mà! Kiểu gì cũng có một số hành động không hiểu lý do, không cần nghĩ nhiều tới bọn họ, chỉ cần bá phụ đệ nhận là được rồi." Triệu Vân thấy Lưu Cảnh lại đưa mắt nhìn về phía binh lính đang luyện tập ở nơi xa, hắn biết suy nghĩ trong lòng đối phương liền cười hỏi: "Sau này có sắp xếp gì không? Có phải chuẩn bị đi học không?" Lưu Cảnh lại liếc về phía binh lính, gãi đầu một cái nói: "Thật ra thì đệ muốn cùng họ luyện tập đao pháp, muốn được Tử Long đại ca hướng dẫn." Đây chỉ là một cách nói úp mở, một cách nói khiêm nhường. Hắn không muốn vì mình đã cứu Triệu Vân mà Triệu Vân phải báo đáp, tình cảm con người rất vi diệu, càng không muốn đối phương báo đáp thì đối phương lại càng thích báo đáp. Triệu Vân biết ý tứ của Lưu Cảnh, hắn đương nhiên sẽ không để Lưu Cảnh cùng luyện võ với đám binh lính kia. Triệu Vân nhìn bộ hạ nói: "Cầm hai thanh đao tới đây!" Rất nhanh, binh lính mang tới hai thanh đao, Triệu Vân ném cho Lưu Cảnh một thanh, nói: "Nào! Chúng ta luyện vài chiêu." Lưu Cảnh giật mình, vội vàng khoát tay: "Huynh đang bị thương, không được!" Triệu Vân khẽ mỉm cười: "Đệ thấy ta trên chiến trường đánh nhau với quân Tào, cảm thấy đỡ được mấy đao của ta?" Mặt Lưu Cảnh đỏ lên, hắn đương nhiên biết mình không thể đánh bại Triệu Vân, dù Triệu Vân có dùng một tay hắn cũng không đối phó nổi. Trong lòng hắn phấn chấn, hắn biết ý của Triệu Vân, đối phương nguyện ý dạy mình. Lưu Cảnh vung đao, thân hình thu thế như báo, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Triệu Vân. Sau khi Lữ Bố và Điển Vi chết, Triệu Vân có thể xưng là đệ nhất mãnh tướn trong thiên hạ, nhưng tâm tính của hắn rất cao, chưa bao giờ dạy võ cho ai, chỉ có Lưu Cảnh là ngoại lệ. Không chỉ vì Lưu Cảnh cứu tính mạng hắn, mà quan trọng là Lưu Cảnh gắn bó với hắn không rời, khiến Triệu Vân coi Lưu Cảnh là anh em của mình. Thủ thế của Lưu Cảnh cũng khiến Triệu Vân giật mình, hắn nhận ra Lưu Cảnh có kinh nghiệm chém giết tương đối phong phú, nếu như sơ ý thì kết quả chưa biết thế nào. Triệu Vân không dám khinh thường, trường đao đưa ngang, phong bế tất cả đường tấn công, hơi mỉm cười nói: "Đến đi! Thoải mái thi triển, coi lúc này như chiến trường." "Tử Long đại ca, đệ động thủ thật đấy”. Lưu Cảnh hô to. "Đệ cứ tới đi!" Lúc này, tám trăm binh lính đã ngừng huấn luyện rối rít xúm tới, nghị luận ầm ĩ, đây là lần đầu tiên họ thấy Triệu Vân tỷ võ với người khác, hơn nữa đối phương còn là một thiếu niên. Lưu Cảnh di chuyển xung quanh, giữ khoảng cách 10 bước chân, nhưng Triệu Vân chỉ xoay đao một cái là cản hết thế tấn công của hắn, hắn cảm thấy như mình đang bị bao phủ bởi một sát cơ cực kỳ kinh khủng, khiến hắn không cách nảo ra đao. Cảm giác tranh cường háo thắng bốc lên trong lòng Lưu Cảnh, dù không có cơ hội cũng phải sáng tạo ra cơ hội. Lưu Cảnh bỗng nhiên thu đao, thi lễ với Triệu Vân, cười tủm tỉm nói: "Lưu hoàng thúc, đã lâu không gặp."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang