[Dịch]Biệt Thự Quỷ Kinh Hồn

Chương 1 : Nhập hũ (1)

Người đăng: Độc Cô Phong

Ngày đăng: 13:00 15-05-2018

.
Rời khỏi Urumqi, tiếp tục đi về phía bắc sẽ có một đường cao tốc, cao tốc này đi thông đến bắc bộ của Tân Cương. Phía ngoài trạm cuối nghin dắm, đúng là thành phố Karamay không mấy người ngoài biết đến. Đường cao tốc này đại khái là một trong những đường cao tốc đi thông toàn quốc. Tuyệt đại đa số thời gian nó đều vắng vẻ, chỉ có xe đường dài chạy giữa hai thành phố với nhau là đi bằng đường này. Ba ngày mới có một chuyến xe chạy đường dài, đa số hành khách là người của hai địa phương kia rất ít khi có người ngoài. Hôm nay là ngoại lệ bởi vì lúc xuất phát theo hướng Urumqi liền có mười mấy thành niên ăn mặc kiểu học sinh lên xe chiếm hết hai hàng ghế phía sau. Dọc đường đi liên tục nghe thấy bọn họ nói chuyện bằng tiếng Hán dẫn tới hành khách cùng xe nhiều lần quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ. Bọn họ là một đám sinh viên đến từ một trường cao đẳng nghệ thuật ở Urumqi, trong đó phân nửa đều là thành viên của câu lạc bộ người thích leo núi. Họ dự định dùng thời gian của kì nghỉ đông để thêm hiểu biết về quang cảnh vùng núi tuyết Bắc Cương. Nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ dùng thời gian một tuần để đi qua dãy núi Khor đến khu vực Altay ở cực bắc Tân Cương. sau đó lại ngồi xe quay về thành phố rồi về ai về nhà người đó để ăn tết. Cùng xe có mấy xinh viên hệ tạo hình mỹ thuật đi đến Karamay mục đích là vẽ thảm thực vật tự nhiên. Lúc ở thành phố Karamay, bọn họ tách nhau ra ở cửa khách sạn vào buổi sáng ngày kế tiếp. Mỗi đội đều làm viêc của mình. Chỉ là trước lúc đi có một việc bất ngờ nhỏ xảy ra, một thành viên của hội mỹ thuật rời đội đi theo hội leo núi.Biến hóa này khiến cho đội trưởng Tòa Duệ không biết nên xử lý thế nào. " Thiết bị leo núi, cái gì cậu cũng không có thì làm sao mà theo chúng tôi được, cậu đừng có giỡn." Tòa Duệ gãi ót nói. " Không có việc gì, cô ấy có thể xài chung dụng cụ với chúng ta, nếu không được thì lát nữa để cô ấy đi mua hơn nữa nàng cũng không đi lên đỉnh núi vì bộ dụng cụ chuyện dụng câu ây không biết cách sử dụng." Chu Tuyết trả lời thay cho Tưởng Tiểu Đỉnh. Hai người vốn là bạn cùng lớp cũng là bạn cùng phòng. Cũng vì cô mà Tưởng Tiểu Đỉnh "lâm trận làm phản". Tòa Duệ không còn cách nào đành hỏi các thành viên khác của đội: "Mấy người đều đồng ý cho cậu ấy tham gia?" "Tôi bày tỏ sự chào mừng" Ngô Tiểu Tứ nói. Bởi vì Chu Tuyết, hắn cùng Tương Tiểu Đỉnh mặc chưa từng qua lại nhưng vẫn hỗ trợ đối phương, huống hồ hai người bọn họ đều đến từ thành phố An Huy, danh xứng với thực là đồng hương. Nên ở chuyện này, hắn đương nhiên sẽ giúp cô. "Leo núi rất vất vả, cũng có nguy hiểm nhất đinh, cậu cần chuẩn bị tốt tâm lý." Hắn mỉn cưới nhìn cô, quan tâm mà nói. " Tôi hiểu, kì thực tôi đối với leo núi cũng không hứng thú gì, chỉ là muốn đi sâu vào trong núi thưởng thức cảnh vật thiên nhiên hoang dã, nhất là cảnh tuyết rơi để vẽ vài bức tranh. Cho nên đến lúc đó mấy người cứ làm việc của mấy người, để một mình tôi ở lại nơi cắm trại vẽ là được." "Ừ, cái này thì không có vấn đề." Ngô Tiểu Tứ quay đầu sang phía Tòa Duệ: " Vậy thì mang theo cô ấy đi, dù sao nữa cũng đều là đi chơi." "Đúng vậy, trên đường đi có thể cho truyện với ai đó tránh cho cô đơn" Thẩm Xuyên đang cầm bản ghi chép địa lý nói ra, mắt vẫn nhìn vào Chu Tuyết như con chim nhỏ nép vào ngực mình. Ngô Tiểu Tứ biết rõ hai người có động tác thân mật như vậy là cố ý cho hắn nhìn. Thẩm Xuyên nói như vậy cũng là nói cho hắn nghe. Nam tử rác rưởi này từ lúc bắt đầu vẫn luôn gây sự với hắn, dùng tất cả các biện pháp để khiêu khích hắn. Ngô Tiểu Tứ biết rõ tại sao hắn làm như vậy, thế nhưng vì thể hiện phong độ thân sĩ của mình, càng cho cả đội thấy bọn họ không phải vì ghen tuông, tranh giành tình nhân nên hắn đối với chuyện Thẩm xuyên kích bác mình vẫn luôn chịu đựng không phản ứng lại. Lúc nghe thấy lời Thẩm Xuyên nói hắn ôm cục tức trong bụng nhưng vẫn giả bộ cười cười không quan tâm. Trái lại Tòa Duệ có phần khó chịu, hắn trừng mắt nhìn Thẩm Xuyên một cái rồi giơ tay nhìn đông hồ nói: "Đã tám giờ rưỡi, mọi người kiểm tra đồ đạc của mình lần cuối nếu không có vấn đề gì thì chúng ta lên đường." Khoảng chừng nửa giờ sau, một nhóm bảy người ra khỏi trấn nhỏ,đi lên một cái đường nhựa vắng ngắt theo hướng chính bắc.Đây là tuyến đường sáng sớm tinh mơ bọn hắn đã tính toán, đi theo đường này tầm một tiếng là đến đường dãy núi Khor, một đoạn dư mạch nổi tiếng nhất giữa Thiên Sơn, Tân Cương. Hiện nay, trạng thái nơi này vẫn hết sức hoang sơ, chưa bị khai phá ngoại trừ những người thám hiểm, leo núi lâu năm thì chẳng mấy người biết rõ nơi đây. Năm ngoái, Tòa Duệ từng cùng một đội thám hiểm không chuyên đến đây một lần. Hẳn nhớ rõ cảnh nơi này rất đẹp. Hắn giới thiệu không thể thiếu một phần nói quá, các đội viên quyết định lấy nơi đây làm điểm xuất phát của hành trình đi xuyên dãy núi Khor, mục đích cuối cùng là khu vực Altay cực bắc Tân Cương. Tổng hành trình tầm 300km, dự tính hoàn thành trong thời gian một tuần. Càng đi về phía trước, người và công trình hai bên đường càng ngày càng ít, cảnh vật cũng càng ngày càng to lớn. may mắn là các đội viên đều mặc áo chống lạnh rất giày, thêm việc họ gấp rút lên đường nên không hề thấy lạnh. Ruốt cuộc khi đường nhựa dưới chân trở thành đường đất. Xa xa, đối diện bọn họ thấp thoáng xuất hiện từng ngọn núi to lớn, giống như một bức tranh thủy mạc, toát lên vẻ mơ hồ, thần bí. "Chỗ chúng ta muốn đi cuối cùng đã đến." Chu Tuyết hưng phấn nói. Tòa Duệ cười nói: "Đến cái gì mà đến, nhìn thấy núi như thế ít nhất còn phải đi nửa tiếng." "Đó cũng là thấy hi vọng! Cho dù đi cũng không mệt." "Tôi không được rồi." Đăng Phương Phương dừng lại, miệng thở hổn hển: "Sớm biết đường xa như vậy thì nên tìm một chiếc xe. A Vũ hay cậu cõng tôi một lúc?" Chu Vũ vội né ra: "Thôi đi, cậu nặng như vậy tôi cũng chịu không nổi." "Cậu nói ai nặng?" "Không không, cậu không nặng là tôi sưc yếu, không cõng nổi cậu, đại hiệp tha cho." "Bớt đi, nhất định phải cõng." Đặng Phương Phương bước nhanh một bước về phía trước, bắt Chu Vũ lại, mạnh mẽ ấn lưng hắn xuống ngồi lên. Chu Vũ khóc không ra nước măt, vẻ mặt hắn khiến có các nữ sinh không nhịn được mà bật cười. Các nam sinh thì lại cảm thấy vô vị đến tột cùng, nhất là Ngô Tiểu Tứ, kể từ khi chia tay với Chu Tuyết, hắn mỗi khi nhìn thấy cảnh tình nhân đùa giỡn là trong lòng trái lại không phải ghen ty mà là chán ghét. Loại tâm tình này kéo dài hơn một năm vẫn không giảm bớt. Là bạn cùng phòng, nên hành vi của Ngô Tiểu Tứ, Tòa Duệ hiểu rất rõ, ở một bên cười một cách có ý tứ. Ngô Tiểu Tứ không để ý đến. Đi xa một chút, dọc theo khe núi, trước mặt xuất hiện một dòng suối nhỏ, tiếng suối chảy róc rác êm tai. Ở bên dòng suối, mọi người nghỉ ngơi một lúc, ăn một chút rồi lại gấp rút lên đường. Trong sơn cốc, gió thổi nhỏ hơn nhưng mọi người lại cảm nhận rõ ràng khí hậu thay đổi, trời càng ngày càng lạnh. Giống như từ vùng ôn đới đến vùng hàn đới, hai bên sườn núi cũng bắt đầu xuất hiện tuyết đọng mỏng. Càng đi lên phía bắc, trong núi tuyết đọng càng lúc càng giày. Hai giờ sau bọn họ như đi vào một thế giới trắng xóa. "Phía trước là núi tuyết, mọi người đem kính mắt đeo vào, cẩn thận gặp chứng quáng tuyết." Tòa Duệ ra lệnh một tiếng, mọi người đều lấy kính mắt ra đeo lên. Tưởng Tiểu Đỉnh vốn không có ý định leo núi, may mà lúc xuất phát được Chu Tuyết nhắc nhở nên mới mua một bộ kinh mắt rất lớn ở quán ven đường. Nàng mới vừa đeo kính lên, Thẩm Xuyên liền khì khì cười: "Ta kháo, nữ đặc nhiệm." "Cút" Tưởng Tiểu Đỉnh bước chầm chậm, kéo xa khoảng cách với Thẩm Xuyên và Chu Tuyết, cùng Ngô Tiểu Tứ song hành với nhau. " Lúc này không phải là lúc đùa" Ngô Tiểu Tứ nói khẽ. "Bất quá, lời này của hắn coi như có chút đúng, ha ha, cậu đeo kính lên thật có chút giống phong cách đặc công quốc tế." Tưởng Tiểu Đỉnh nhún vai một cái: "Quán ít hàng, không có biện pháp, cái này coi như là cái đẹp nhất." Lại đi về phía trước thêm một lúc, Chu Tuyết cùng Đặng Phương Phương lần lượt than đi không nổi nữa. Tòa Duệ không thể làm khác hơn đành để cho mọi người nghĩ tại chỗ một lát. Hai bên trên núi, tuyết đọng trắng xóa nhưng ở con đường nhỏ trong sơn cốc lúc này lại chưa hề có tuyết. Mọi người ngồi xuống ngay ven đường, thêm vào thưởng thức cảnh đẹp của núi tuyết. Chỉ thấy đỉnh nùi bao phủ tuyết trắng hòa cùng những đám mây, hai bên cùng một chỗ khó phân rõ giới hạn, khiến cả tòa núi như từ trên trời giáng xuống trở thành bức màn che màu trắng. "Lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy núi tuyết" Tưởng Tiểu Đỉnh cảm khái. "Không nghĩ tới lại hùng vĩ như vậy, thảo nào mà vào mùa đông hàng năm có nhiều người đến xem núi Phú Sĩ như vậy." Ngô Tiểu Tứ gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý với cách nói của nàng. "Nghe Tòa Duệ nói, những ngọn núi vung này đều là núi nhỏ, sâu bên trong đều cao hơn, đều đẹp hơn so với những ngọn núi ở đây, đến lúc đó cho cậu mở rộng tầm mắt." "Phải không? Vậy tôi cần chuẩn bị nhiều giấy vẽ một chút." Tưởng Tiểu Đỉnh ngước nhìn núi tuyết, trong mắt hiện rõ vẻ vui mừng. "Đúng rồi đồng hương, tôi vẫn hỏi cậu, cậu và Tưởng Tiểu Lâu có phải là thân thích gì không? Hay chỉ là một chút cảm giác của tôi." Tưởng Tiểu Đỉnh có chút giật mình rồi cười lên: " Cậu biết Tưởng Tiểu Lâu?" "Có lẽ không người nào không biết hắn, hồi đó lúc ta đến trường trung học, hắn là người được tất cả nữ sinh trong lớp ái mộ. Kể ra hắn là phiên bản người thật của Conan. Tên cậu cùng hắn khác có một chữ nên tôi vẫn đoán chừng cậu là em gái của hắn, haha, rốt cuộc có phải không?" "Đã đoán đúng, anh ấy là anh họ của tôi." "Thật hả, vậy lúc trở về cậu giới thiệu cho tôi làm quen chút, tôi muốn viết một cuốn tiểu thuyết trinh thám trên nguyên mẫu của anh ta." Tưởng Tiểu Đỉnh nghiêng đâu nhìn Ngô Tiểu Tứ: "Cậu sẽ viết tiểu thuyết?" "Trước kia, tôi từng viết thơ và văn xuôi, chưa từng viết tiểu thuyết nên muốn thử một lần." "A, trước đây làm sao Chu Tuyết chưa từng nói với tôi cậu có viết văn thơ? A, xin lỗi..." Tưởng Tiểu Đỉnh thè lưỡi . " Chưa chắc chắn sẽ viết, cũng chỉ là sở thích, không cần phải nói cho ai cả, cậu cũng phải giữ bí mật cho tôi." " Vì sao phải giữ bí mật, đây cũng không phải chuyện gì mất mặt." "Ừ, nói chung...Tôi sợ bị mọi người nhìn như quái vật." Lúc này thanh âm của Tòa Duệ từ phía trước truyền đến, kêu mọi người tiếp tục lên đường. Ngô Tiểu Tứ đỡ Tưởng Tiểu Đỉnh đứng lên, chậm rãi đi về phía trước. Trước sau vẫn giữ khoảng cách đối với hai đôi tình nhân đùa giỡn phía trước. Thỉnh thoảng, Chu Tuyết quay đầu liếc nhìn bọn họ, Ngô Tiểu Tứ lại lập tức cúi đầu. Ngày phát sinh tai nạn là ngày thứ ba đội ngũ tiến vào khe núi. Xem xét từ vị trí GPS thì lúc đó bọn đã vào sâu trong khe núi 10km. Bốn phía là núi tuyết, đi về phía trước dọc theo con đường nhỏ trong khe núi, sau khi rời khỏi khe núi, theo hướng từ đông sang tây sẽ gặp một cái đường cái. Theo con đường này đi thằng khoảng ba ngày có thể đến được đích của chuyến đi này: Lòng chảo Ili. Lúc đó sắc trời đã muộn, mọi người thảo luân và đều đồng ý sẽ nghỉ ở trong khe núi một đêm chỉ có Ngô Tiểu Tứ là kiên quyết phản đối. "Ở đây" hắn dùng tay chỉ về hướng cửa khe núi, nói: "Toàn bộ khe núi chỉ có một đường ra, độ dốc rất lớn, chẳng may... đây không phải là tôi miệng quạ đen nha, vạn nhất phát sinh tuyết lở hoặc có gì đó ngoài ý muốn thì cửa khe núi sẽ hoàn toàn bị phong kín, hai bên đều là núi cao khẳng định không thể đi qua, đến lúc đó chúng ta bị vây ở chỗ này không thể ra được." "Làm gì mà có nhiều vạn nhất như vậy, trước khi đi, tôi có điều tra dự báo thời tiết, trong vòng nửa tháng vùng núi này sẽ không thay đổi, trên núi tuyết không giày, chỉ cần không có tuyết rơi nhiều khẳng định sẽ không có tuyết lở, cậu đi leo núi sao đến chút tri thức bình thường này cũng không hiểu?"Chu Vũ hơi có chút khinh miệt nói. Hắn với Thẩm Xuyên hợp nhau nên đối với Ngô Tiểu Tứ không có cảm tình gì. Ngô Tiểu Tứ kiên trì nói:" Khí hậu vùng núi thay đổi thất thường, vạn nhất tiếp theo có tuyết lớn dẫn tới tuyết lở, đến lúc đó chúng ta có bay cũng không ra được." "Người đừng có động một chút là tuyết lở được không? Rất không may đó" "Tiểu Tứ nói rất có đạo lý" Tòa Duệ cũng ủng hộ quan điểm của Ngô Tiểu Tứ. Trên phương diện này kinh nghiệm của hắn rất phong phú, nhưng điều kiện trên hết là mọi người phải nghe lời hắn. "Nếu không trước tiên chúng ta đi ra khỏi khe núi, đến đường cái bên kia sẽ tìm chỗ nghỉ" "Đi thì mấy người đi đi, chân ta đông cứng rồi, đi không nổi." Đặng Phương Phương nói. Ngồi phịch xuống đất bóp hai bắp chân: "Vũ à, anh dựng lều đi, chúng ta đêm nay nghỉ ở đây, người khác muốn đi, chúng ta không quản được." "Đúng vậy, không quản được. Thẩm Xuyên hai người không đi chứ, qua giúp tôi dựng trại." Lúc trước, Thẩm Xuyên cũng không kiên trì đòi ở lại, nhưng bây giờ Ngô Tiểu Tứ đòi đi thì thế nào đi nữa hắn cũng muốn làm ngược lại, ngay lập tức liền vui vẻ giúp Chu Vũ dựng trại. Thấy tình hình như vậy, Chu Tuyết liền kéo tay Tưởng Tiểu Đỉnh nói nhỏ: "Này, cậu tính như thế nào?" "Tôi nghe đội trưởng, nói tóm lại, chúng ta không thể tách ra, muốn đi cùng đi, muốn ở cùng ở." Nhìn đám người Thẩm Xuyên đã dựng lều vải Tòa Duệ cảm thấy khó xử, sau đó nhìn về phía Ngô Tiểu Tứ dò hỏi: "Lều cũng đã bung ra, thu lại rất phiền hay là chúng ta nghỉ ở đây một đêm. Buổi tối chúng ta thay phiên nhau gác có chuyện gì bất thường liền lập tức rời đi cũng không muộn." Ngô Tiểu Tứ bất đắc dĩ lắc đầu. Sau khi trời tối, đoàn người đốt một đống lửa, vừa sửa ấm, vừa ăn lương khô. Tình thần hai đôi tình nhân rất tốt, nói chuyện khắp trời nam đất bắc. Lúc đó không biết người nào đề nghị để cho tài tử âm nhạc Thẩm Xuyên hát, hắn cùng không từ chối, cầm trong tay hai cái chân giò nướng gõ nhịp, hát bài "tống biệt": Ngoài đình nghỉ chân, bên con đường cổ Cỏ thơm xanh mướt tận chân trời, Gió đêm mang theo tiếng sao lướt nhẹ qua rặng liễu... Tiếng hát của Thẩm Xuyên làm Ngô Tiểu Tứ bất ngờ, hắn thật sự không nghĩ ra, một người không có một chút nào nội hàm của nghệ sĩ lại có thể hát tốt đến vậy, chẳng lẽ nguyên nhân là do tức cảnh sinh tình? Lúc hát xong, Thẩm Xuyên không nén được phấn khích lại lấy ra kèn ác-mô-ni-ca, chọn một khúc nhạc để thổi. Có thể thực sự là do hoàn cảnh, âm thanh kèn ác-mô-ni-ca phát ra thê mỹ, du dương khiến mọi người đều xúc động, khúc nhạc kết thúc, thật lâu không có ai lên tiếng. Ngô Tiểu Tứ len lén nhìn Chu Tuyết, thấy nàng tựa đầu vào vai Thẩm Xuyên, sắc mặt đỏ bừng khi nhìn qua ánh lửa trại. Hắn đột nhiên cảm thấy bi ai nhưng lại không thể không thừa nhận Chu tuyết đi theo Thẩm Xuyên vẫn hơn theo mình. Ở lúc đăng kí tham gia, hắn vẫn còn dương dương tự đắc cho rằng sẽ có cơ hội ở một mình cùng Chu Tuyết. Vọng tưởng tìm lại sự ăn ý với cô, không ngờ Thẩm Xuyên lại nhìn thấu "âm mưu" của mình nên cũng đăng kí. Vì vậy mình trở thành người chứng kiến hai người oanh oanh yến yến. Nếu không phải sợ người khác nhìn thấu tâm tư, khi biết Thẩm Xuyên đăng kí hắn rất muốn lâm trận quay đầu. Hôm nay hồi tưởng lại, rất hối hận, ban đầu sao mình không quyết định, bị người ta cười một chút còn hơn suốt cả quãng đường chịu đựng dằn vặt thế này. Hắn cúi đầu yên lặng, ánh mắt nhìn về phía cây củi trên đống lửa. Cây củi trên đống lửa kích thước giống như cái chày cán bột, nếu như dùng sức đập vào đầu Thẩm Xuyên, hình ảnh đó sẽ khiến cho người ta thoải mái đến nhường nào. Không nín được, Ngô Tiểu Tứ bật cười một tiếng làm cho mọi người nhìn chằm chằm. Sắc trời quang đãng, trên tuyết sơn, ánh trăng chiếu xuống phản xả ra ánh sáng bạc, phong cảnh cực kì mê người. Ngồi một mình ở vị trí tránh gió chỗ lối vào lều vải, Ngô Tiểu Tứ không cảm thấy lạnh chút nào. Trong đêm không tối không một tiếng động, suy nghĩ của hắn miên man. Suy nghĩ lúc ở lửa trại nhảy loạn trong đầu, cái suy nghĩ này thực sự là tà ác, cực kì ích kỉ, làm hắn cảm thấy xấu hổ. Tuy rằng hắn chỉ tùy tiện nghĩ lại, căn bản cũng không có khả năng dùng cây củi nhóm lửa đập vào đầu Thẩm Xuyên. Hiện nay- Ít nhất là trước mắt, Chu Tuyết đúng là thích Thẩm Xuyên, không nghi ngờ chút nào đây là Ngô Tiểu Tứ tự thuyết phục bản thân. Nếu quả thật là thích hắn, vậy thì chúc nàng tìm được một người thật lòng thật dạ mà cảm thấy vui vẻ. Mặc dù, hắn thấy thằng này ngoại trừ được cái hát hay còn lại cái gì cũng tệ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng cao hứng không nổi, trái lại hắn rất uể oải. Sau đó suy nghĩ kia không thể khống chế, suy nghĩ không dưới vạn lần vấn đề: Thẩm Xuyên có chỗ nào tốt hơn so với mình? Đến tột cùng là điểm nào? Suy nghĩ đến nát óc hắn cũng không nghĩ ra đáp án, hắn quyết định vô luận thế nào cũng phải tìm cơ hội hỏi trực tiếp Chu Tuyết. Từ sau khi chia tay, bọn họ cũng không nói chuyện riêng nhiều. Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại đúng là Tưởng Tiểu Đỉnh, Ngô Tiểu Tứ có chút kinh ngạc: "Cậu sao lại ra đây?" "Trong lòng cậu không thoải mái?" "A, tôi có sao?" Tưởng Tiểu Đỉnh cười nói: "Nếu tôi là cậu, thấy người mình thích oanh oanh yến yến với người khác trong lòng tuyệt sẽ không thoải mái." Ngô Tiểu Tứ không có ý kiến, bĩu môi nói: " Nếu cậu không ngủ được mà nói thì ngôi xuống chúng ta cùng trò chuyện chứ?" "Được nha." Tưởng Tiểu Đỉnh nhìn tuyết sơn xa xa phía đối điện, một lát sau bỗng nói: "Bắt đầu, ta muốn một bộ phim kinh dị hollywood là thiểm linh, là một phim cũ. cậu đã từng xem chưa?" "Tôi không biết tên bộ này, bộ phim này có vấn đề gì?" "Cũng không có vấn đề gì, chỉ là tôi nhìn thấy bốn phía đều là núi tuyết nên nhớ tới bộ phim này, "Thiểm linh" là chuyện phát sinh ở núi tuyết, tình tiết thực sự rất đơn giản: Một đôi vợ chồng cùng với một đứa bé, với tư cách là quản lý của một khách sạn bốn phía là núi tuyêt. Sau khi tuyết rơi dày vào mùa đông, khách sạn ngừng kinh doanh, ở khách sạn cũng chỉ có nhà họ, khách sạn phát sinh chuyện ma quái, có hồn ma mê hoặc người chồng giết vợ và con trai hắn, nhưng thật ra là do áp lực của hoàn cảnh khiến tâm thần của người chồng không bình thường. Bộ phim này thật ra không tệ, trong hoàn cảnh bí bức có thể biến một người bình thường thành người tâm thần." Ngô Tiểu Tứ gật đầu, cảm khái nói: "Sự cô độc đúng là đáng sợ nhất." "Vậy cũng không nhất định, tôi không sợ sự cô độc." từ phía sau những lời này truyền đến, rèm cửa lều vải bị xốc lên, đúng là Chu Vũ một mình đi ra. Nhìn về phía Tưởng Tiểu Đỉnh, hắn nói: ""Thiểm linh" tôi cũng xem qua, bầu không khí rất kinh khủng, cậu đừng nói, quang cảnh trước mắt chúng ta đều có chút giống, chỉ bất quá chúng ta là lều vải mà không phải khách sạn." Tưởng Tiểu Đỉnh không có trả lời hắn, trái lại hỏi: "Cậu cũng không ngủ sao?" "Đâu có, tôi buồn ngủ mà." Chu Vũ ngáp một cái rồi lại nói: "Cái này chậm một tí, tôi đi ra đổi ca. Tiểu Tứ, cậu cực khổ rồi, đi vào ngủ đi." Ngô Tiểu Tứ đối với hắn cũng không có cảm tình gì, cũng không khách khí, nói tạm biệt với Tưởng Tiểu Đỉnh rồi đi vào một cái lêu bên phải. Hắn cùng Tòa Duệ ở chung một lều, hai nam ba nữ khác ở hai lều khác. Mặc dù không ai nói gì nhưng hai đôi tình nhân cũng không dám công khai làm liều. "Người đẹp, hai ta tiếp tục nói chuyện một chút?" Chu Vũ híp mắt nói "Coi như giúp tôi tỉnh ngủ." "Được, nói cái gì đây?" "Tiếp tục nói chuyện "thiểm linh" đi. Phim này đúng là do Stephan cải biên lại tiểu thuyết cùng tên, cậu có đọc qua chưa?" Tưởng Tiểu Đỉnh gật đầu: "Chỉ cần là phim tôi thích, phàm là cải biên tôi nhất định sẽ đọc qua nguyên tác. Tiểu thuyết "thiểm Linh" đọc cũng rất hay, bất quá cảm giác của riêng tôi là kỳ thực khách sạn không có quỷ, một người ở lâu trong hoàn cảnh đó nhất định sẽ nổi điên." "Cậu là nói chứng sợ hãi sự giam cầm?" "Đúng, chẳng qua chỉ là chứng sợ hãi sự cầm, sợ quá nhiều khiến cho chứng bệnh bị biến chứng. Nếu lâu dài không được chữa trị, những bệnh tâm lý cuối cùng ảnh hưởng đến tâm thần, đến lúc đó ngay cả ở mặt sinh lý cũng sẽ xuất hiện bệnh trạng kì lạ, cũng chỉ có thế." "Có đúng không?" Chu Vũ hơi cau mày nhìn nàng: "Cậu nghiên cứu rất nhiều với phương diện này." "Nghiên cứu thì chưa nói, chỉ là đọc qua mấy quyển tài liệu về tâm lý học" Tưởng Tiểu Đỉnh cười cười, đứng lên duỗi thắt lưng đang mỏi nói: "Được rồi, không nói chuyện tào lao với cậu nữa, tôi đi ngủ, cậu canh chừng một mình một hồi đi." "Được rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện về tiểu thuyết kinh dị"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang