[Việt Nam] Biên Niên Sử An Nam
Chương 72 : Trưởng tiên mới của Thạch Thất thành
                                            .
                                    
             « Hử ? ».
Chân mày Kim Nam khẽ nhướng, sắc mặt hắn biến đổi một cách rất rõ ràng  là khó chịu. Kim Nam cất một giọng điệu chứa bên trong không ít nội lực  hùng hậu tràn về phía mà âm thanh của Võ Vương vang lên khi nãy chất  vấn.
« Thật có khí độ, thành chủ đại nhân cũng thật biết suy xét mọi việc đấy  chứ hả ? Người của ông lên tiếng liên tiếp đánh đập sỉ vả huynh đệ lão  bá của ta không một chút biến sắc. BÂY GIỜ TA MUỐN ĐÒI CHO HỌ CHÚT CÔNG  ĐẠO CŨNG KHÔNG ĐƯỢC HAY SAO ? ».
Câu cuối cùng Kim Nam hét lên rõ ràng đã không dấu nổi sự tức giận. Âm  thanh băng lãnh cộng thêm nội lực hùng hậu đi tới đâu mặt đất rung  chuyển ầm ầm tới đó. Đất ở Ma Giới rõ ràng mà rất cứng rắn, thậm chí có  thể nói là nó cứng như đá cũng chẳng ngoa chút nào. Vậy mà cũng đã cơ  bản bị một hơi này của Kim Nam chấn cho nứt toác thành những cái khe  lớn.
Một không gian im lìm sau đó diễn ra. Không ai nói gì không có một tiếng  động tất cả chỉ một mực chú ý đến sắc mặt như bất động và đang biểu lộ  sự tức giận kia của Kim Nam.
“ Ha ha ha… Thật thất lễ, là ta không biết chuyện này. Nếu đã là như vậy  tên thuộc hạ này của ta cũng không nên sống làm gì nữa thật làm bẩn mắt  mọi người. Huynh đệ hãy để ta thay ngươi xử lý hắn”.
Bất ngờ từ đâu một thân võ giả đậm chất bạo lực xuất hiện. Lông mày  người này xếch lên cao trông có vẻ dữ tợn, ánh mắt không những vậy còn  liên tục đảo đi đảo lại. Người này vận một bộ giáp phục màu đỏ có xen kẽ  những đường vân đen tuyền là những kí tự trông rất huyền ảo.
“Võ… Võ Vương”.
Tu sĩ giả gầy gò thấy người này vừa mới xuất hiện thì miệng lưỡi lại  tiếp tục níu lại như muốn cứng họng. Thân mình hắn cứng đơ lại gân xanh  liên tục nổi lên. Võ Vương rõ ràng đã có ý muốn giết hắn. Tu sĩ giả gầy  gò lúc này không biết phải làm gì, hắn muốn được sống, làm bất cứ gì  cũng được đều muốn được sống.
Hắn vươn ánh mắt van lơn về phía Kim Nam sau đó như muốn làm bất cứ thứ  gì để giữ được mạng hắn bò hộc tốc về phía đám người y phục rách nát kia  bộ dạng như một con vật. Nhanh chóng lao nhanh vào háng từng người một  với ánh mắt sợ sệt.
“Súc sinh?”.
« Ù ù ù… ».
Một cỗ lực lượng to lớn phát ra từ phía Võ Vương ập đến muốn ngay lập tức giết chết tên tu sĩ giả gầy gò kia. 
« Ầm ầm… két két ».
Nhưng cỗ lực lượng kia chưa bay được bao xa đã bị một cỗ lực lượng màu  vàng lập tức ngăn lại đánh bay đi. Võ Vương quét ánh mắt ngỡ ngàng nhìn  về phía Kim Nam, luồng nội lực màu vàng kia rõ ràng không ai khác chính  là Kim Nam đánh ra.
Võ Vương mới đầu chính là muốn đe dọa Kim Nam một chút nhưng khi ông ta  nhận được âm thanh bá đạo của Kim Nam truyền tới thì suy nghĩ lập tức  khác hẳn. Người này không ngờ rằng ngay cả ông ta cũng không thể đối  phó. Nghĩ vậy ông ta liền ngay lập tức đến cổng thành môn Ngọc Trân này,  một là muốn giết tên thuộc hạ của mình chấm dứt xung đột, hai là muốn  thay đổi thái độ.
Mọi chuyện ở Thạch Thất thành này đều không thể thoát khỏi tầm mắt của  ông ta, làm gì có chuyện ông ta không biết rằng tu sĩ giả gầy gò kia đã  mạo phạm bọn Kim Nam. Câu nói ông ta không biết chuyện này cũng chỉ là  một cái cớ để chấm dứt mọi chuyện mà thôi.
Nhưng không nghĩ khi ông ta định ra tay để giết cái tên thuộc hạ kia thì  Kim Nam lại ra tay. Hơn nữa ông ta lần này còn nhận biết được rằng  người trước mắt này mạnh hơn ông ta tưởng tượng rất nhiều, thậm chí có  thể nói người ta muốn giết ông ta ngay lập tức thì ông ta cũng không thể  nào mà phản kháng.
Trơ mắt ra nhìn tên tu sĩ giả gầy gò bò hết qua háng người này đến người  khác mà không thể làm gì. Võ Vương lúc này chỉ có thể đơ người ra mà  đứng nhìn.
« Hà hà, đại nhân, ta đã chui xong rồi… Bây giờ ngài có thể cho ta một cái toàn mạng ».
Tu sĩ giả gầy gò hướng khuôn mặt méo mó gượng cười của mình về phía Kim  Nam. Ý đồ rất rõ ràng, có phải là hắn đã làm xong chuyện rồi bây giờ có  thể tha cho hắn không ?
« Ngươi làm tốt lắm ! ».
Kim Nam tung một câu tán thưởng về phía tu sĩ giả gầy gò kia. Tên tu sĩ  giả gầy gò thấy vậy tưởng rằng mình đã thoát chết, vui mừng đứng lên  phủi bụi ở áo quần sau đó cười sung sướng rời đi. Thế nhưng trước khi  hắn rời đi vẫn còn tức giận nên đã lén lút để lại một ánh mắt âm hiểm,  ánh mắt này rất rõ ràng là sau này hắn sẽ trả thù.
Chỉ là thoáng chốc, người khác không nhìn thấy ánh mắt âm hiểm này, Võ  Vương cũng không nhìn thấy. Nhưng ánh mắt đó cơ bản là không thể thoát  khỏi tầm nhìn của Kim Nam, hắn đã nhìn thấy sự thâm độc trong mắt tu sĩ  gầy gò này. Có nghĩa là người này còn sống nhất định sẽ là hậu họa. Kim  Nam cũng khẽ cười một cách thâm hiểm cất giọng mỉa mai nói lớn.
« Ha ha ha… ngươi làm tốt lắm nhưng cũng vì người làm quá tốt nên đến giờ ngươi phải chết rồi ! ».
« Ngươi… ngươi ».
Tu sĩ gầy gò vừa nghe được lời này chỉ kịp lắp bắp thốt ra hai câu thì  đã bị một luồng lực lượng vô hình kéo tới chấn tan biến mất không chút  tung tích.
« Thật độc ác ! ».
Võ Vương khẽ than một tiếng, người này không ngờ còn hành xử lãnh khốc  hơn ông ta gấp vạn lần. Rõ ràng là người ta đã làm xong cái việc nhục mạ  đó rồi mà hắn cũng không tha. Việc đó nói thực ra với chết đi còn thống  khổ gấp vạn lần mà.
Đám người Tạ Đình cũng nhìn Kim Nam bằng một con mắt khác, kể từ khi nào  người huynh đệ chân chất này lại trở lên tàn độc đến như vậy.
« Ta đã nói rồi, hắn phải chui qua háng từng người để cho từng người  đánh đập thì mới xong chuyện, hắn mới chui háng xong đã muốn phủi mông  đít mà đi có phải là hắn tự muốn chết có đúng hay không ? ».
Võ Vương nghe lời này của Kim Nam thì suy nghĩ cũng không thay đổi chút  nào. Rõ ràng là ngươi đã muốn giết người ta, chẳng qua đây là một cái cớ  mà thôi. Nhưng nghĩ nhiều cũng chẳng thể làm gì, Võ Vương ông ta cũng  không có cái thực lực để chấn áp người ta, chỉ đành cười cợt cho qua  chuyện mà thôi.
« Huynh đệ, là khách quý mà ta lại không có tiếp đón tử tế thật thất lễ ».
Võ Vưỡng khẽ cúi mình xuống bộ dạng tỏ vẻ niềm nở hiếu khách. Tay ông ta giơ lên chỉ về một hướng :
« Mời ».
Nói rồi ông ta lắc mình bay lên không trung phi thân về một hướng như  muốn dẫn đường. Kim Nam cũng không ngại ngùng chút nào liền phi thân bay  lên theo. Võ Vương đã bay một khoảng khá xa nhưng Kim Nam chỉ khẽ động  tâm ý đã có thể đuổi kịp ông ta ngay tức khắc.
Cường giả nội khí tầng năm không còn như cường giả nội khí tầng bốn nữa  rồi. Kim Nam hắn chỉ cần khẽ suy nghĩ là đã có thể bay được, thậm chí  còn không tốn chút nội lực. Nhưng cỡ như Võ Vương muốn bay thật sự là  không có khả năng, cái của ông ta tuy nói là bay được nhưng mà cũng chỉ  là vận dụng vào nội khí còn của Kim Nam đã không khác gì là một cái thần  thông bản mệnh rồi. Hắn có thể tùy ý vận dụng dễ dàng mà không cần  thiết phải hao tổn một chút tâm lực nào.
Bay một khoảng cách khá xa, cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu cái  phi thăng điện bay lơ lửng rồi. Võ Vương lúc này mới có ý dừng lại hạ  thân mình xuống một cái sân khá lớn, sân này tràn ngập linh khí phía  xung quanh tồn tại không ít linh thảo đẳng cấp cao. Kim Nam thầm đánh  giá, cái thành trì này quả thật cũng thật giàu có a. Linh thảo đẳng cấp  lớn như vậy mà nơi đây nghe chừng chỉ dùng làm cây cảnh. Võ Vương khuôn  mặt niềm nở quay về phía Kim Nam cất giọng nói :
« Huynh đệ, đây là con đường để đi lên phủ chủ của ta, không tiện để bay lượn nên đành phải đi bộ vậy ».
« Phủ chủ thành Thạch Thất sao ? ».
Kim Nam cảm thấy rất ngạc nhiên, rõ ràng đây chỉ là một cái sân trống  không có tồn tại một con đường nào cả. Vậy cái con đường đến phủ chủ mà  Võ Vương nói là ở đâu. Động tâm một chút Kim Nam liền ồ lên một tiếng.  Hắn đã đoán biết được rồi. Phủ chủ này nhất định là lại có một cái trận  pháp ẩn nấp nữa đây. Không biết trận pháp quả thật có chút thiệt hại,  sau này hắn cần phải nghiên cứu thêm vài cái trận pháp nữa mới được.  Bằng không sẽ có thêm nhiều cái tình huống không thể đoán định như thế  này xảy ra.
Thấy Kim Nam bất động không nói gì, dường như đang chú ý và suy nghĩ một cái gì đó Võ Vương liền lên tiếng :
« Để ta khai mở trận pháp chúng ta có thể vào ».
Nói rồi Võ Vương giơ bàn tay lên khẽ nắm lại, một ngón trỏ khẽ chỉ về một hướng bắn ra một điểm sáng nho nhỏ.
« Ầm… ».
Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, tức khắc ngay sau đó xuất hiện một con  đường mờ mịt không nhìn rõ. Con đường này hoàn toàn bị màn vân vụ che  lấp gần hết. Đoán chừng nếu đi vào trong đó hẳn là phải mò mẫm một chút  thì mới đi được.
Kim Nam thì lại không hề chú ý đến màn này, mà hắn đang chú ý vào vị trí  mà điểm sáng của Võ Vương bắn ra khi nãy để khai trận. Tận lực ghi nhớ  lúc này Kim Nam mới quay về hướng con đường kia để chuẩn bị đi vào.
« Ấy, khoan đã huynh đệ, trước khi lên phủ chủ của ta có thể cho ta biết  chút danh tính hay không ? Để cho tiện xưng hô đó mà ? ».
« Triệu Kim Nam ».
Chỉ ngắn gọn cụt ngủn một câu Kim Nam lại đi tiếp. Võ Vương cũng ngán  ngẩm, ông ta lại muốn biết nhiều hơn cơ. Ít ra ông ta hi vọng khi mình  đưa ra câu hỏi thì hắn ta cũng nên nói vài lời về bản thân một chút. Có  lẽ ông ta chưa quen với tính cách con người này, trước đây với thân phận  như của ông ta thì có hỏi bất cứ ai kẻ đó cũng đều phải xum xoe nịnh  nọt và khai thẳng ra một mạch không giấu diếm chút gì về bản thân.
Bước trên con đường mịt mù Kim Nam cảm thấy có chút bất ổn, con đường  này khiến hắn không yên tâm chút nào. Không những phía bên ngoài đã có  tồn tại một màn trận pháp ẩn nấp mà kể cả phía bên trong này cũng có  trận pháp che tầm mắt. Kim Nam thầm nghĩ liệu nó có còn ẩn chứa một loại  trận pháp có tính sát cơ nào hay không. Càng nghĩ Kim Nam càng cảm thấy  mình thật quá khinh suất. Nếu cái Võ Vương này mà nổi sát ý muốn giết  hắn mà khởi động trận pháp trong này thì thực quá dễ dàng.
Trên thực tế Võ Vương quả thật là có ý nghĩ như vậy, nhưng chỉ có điều  ông ta không muốn nổi lên sát ý mà giết cái người trước mắt ông ta ngay  bây giờ. Sỉ nhục binh sĩ thành chủ, không coi ông ta ra gì lại còn có  thái độ kiêu căng ông ta đã không hợp ý. Nhưng ông ta hiện tại còn tồn  tại một cái suy nghĩ khác, đó chính là muốn sử dụng con người này. Người  này rất mạnh nếu có thể dùng được thì sẽ là một lợi ích lớn cho ông ta  và cả Thạch Thất thành.
Thạch Thất thành tuy xưa nay chưa hề bị Ma Giới đụng chạm tới, nói là  oai phong lẫm liệt thế thôi nhưng trên thực tế cư dân Thạch Thất thành  chẳng khác nào bị nhốt trong một cái cũi cả. Ra ngoài cũng luôn phải lén  lén lút lút sợ bị bọn Quỷ tộc bắt được. Trong thành thì đất đai ngày  càng trật trội. Đến một lúc nào đó cư dân Thạch Thất thành quá lớn mà  chỗ ở không đáp ứng đủ rất có thể sẽ sinh ra tranh đấu.
Thạch Thất thành bây giờ có thể nói bề ngoài là do thành chủ Võ Vương  ông ta nắm giữ. Nhưng ông ta biết rất rõ đấy là người ta muốn cho ông ta  làm thì ông ta mới được làm mà thôi. Trong Thạch Thất thành tồn tại  không ít gia tộc lớn, những gia tộc này có thực lực cường hãn không thể  đo đếm nổi. Bản thân ông ta là thành chủ nhưng cũng đã có không ít lần  phải chịu sự sai khiến của những gia tộc này.
Chính vì thế bấy lâu nay ông ta vẫn nuôi một âm mưu và hi vọng. Trữ tồn  và chiêu tập thật nhiều thuộc hạ hùng mạnh để có thể sánh ngang với thực  lực các gia tộc kia. Chân chính làm một thành chủ thật sự chứ không  phải là hữu danh vô thực như bây giờ. Con người trước mắt quả thật là  một lựa chọn lý tưởng cho ông ta. Người này thực lực mạnh hơn ông ta rất  nhiều, với cái tính kiêu căng ngạo mạn của hắn ta thì ông ta đoán chừng  chuyện thu phục hắn làm thuộc hạ của mình quả thực là không có khả  năng. Nhưng bây giờ hắn ta đã sa lưới rồi, mọi chuyện đều đã bị ông ta  sắp đặt. Bây giờ muốn ép hắn là thời cơ tốt nhất, nếu không ép được đơn  giản cũng có thể khai động trận pháp mà giết đi cho rảnh nợ.
Kim Nam lúc này đã nhận ra sai lầm của mình nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh  không hề lộ sự lo lắng ra bên ngoài chút nào. Trái lại còn xuất hiện sự  vui vẻ trên khuôn mặt, trên thực tế hắn đang suy tính xem có thể thoát  khỏi âm mưu của Võ Vương lần này như thế nào. Trận pháp hắn không biết  một chút nào, muốn phá giải trận pháp ít nhất thì cũng phải biết một tí  lông chân của nó thì mới có thể bắt đầu. Đằng này hắn lại không biết gì  chính là để người ta tùy ý hành lạc.
Con đường mịt mù bởi những màn vân vụ cuối cùng cũng đã kết thúc. Lộ ra  một khung cảnh tráng lệ phía sau nó. Một chiếc hồ thật lớn xanh muốt và  những hàng cây ven quanh tạo nên một khung cảnh khiến người ta muốn trìm  đắm vào hưởng thụ của thiên nhiên. Một thác nước to lớn liên tục đổ  những dòng nước ầm ầm xuống hồ tạo nên một khung cảnh cũng rất thích  mắt. Trên không trung tồn tại một tòa lâu đài đầy rêu phong bay lơ lửng,  luôn có những đám mây lững lờ trôi quanh khiến người ta liên tưởng đến  toàn bộ khung cảnh này là trốn bồng lai.
Tòa lâu đài kia chắc chắn là phủ chủ mà Võ Vương muốn nói đến. Thấy Kim  Nam dừng lại Võ Vương liền bước tới đinh giơ tay ra mời hắn cho đúng lễ  nhưng ông ta chưa kịp hành động Kim Nam đã bay thoắt một cái đến cửa tòa  đại lâu kia.
« Hử ? ».
Võ Vương giận tím mặt, con người này rõ ràng không coi ai ra gì. Người  ta chưa mời mà đã dám ngông nghênh đi vào. Nhưng ông ta cũng phải vội  nuốt trôi cục tức khôi phục lại vẻ niềm nở của mình lại bay lên theo  sau. Người này ông ta còn muốn dùng nên tốt nhất tạm thời không vì  chuyện nhỏ này mà phát sinh xung đột làm hỏng chuyện lớn.
« Không biết thành chủ đại nhân muốn mời ta đến đây là có chuyện gì ?  Hay là không hài lòng với ta nên muốn đưa ta tới đây để tính sổ ? ».
« Ấy, Kim Nam huynh tại sao lại nói giọng tuyệt tình như vậy ? Ta cảm  thấy huynh là người rất tốt nên muốn mời huynh đến đây để bầu bạn mà  thôi ».
« Bớt dài dòng nói vào vấn đề chính đi, ông dốt cục muốn gì ? ».
Võ Vương đang định nói chuyện với Kim Nam một chút nhưng không ngờ hắn  ta lại lãnh đạm như vậy. Vốn ông ta còn định moi móc thêm một chút thông  tin về người này nhưng xem ra không được rồi. Hắn ta quá rắn. Bất lực  Võ Vương liền thu lại bộ dạng niềm nở kia thay vào đó là một khuôn mặt  nghiêm nghị đậm chất trưởng bối.
« Cũng không có gì, ta mời huynh đến đây cũng chỉ là muốn huynh ngồi vào một vị trí. ‘Tiên Trưởng của Thạch Thất thành ». 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện