[Việt Nam] Biên Niên Sử An Nam
Chương 71 : Ta muốn ngươi quỳ gối chui qua háng ta
                                            .
                                    
             Thạch Thất thành.
Ở vùng đất phía Đông của đại địa Ma Giới, nơi đây là một chốn phồn hoa  đô lệ. Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh u ám đen tối đầy rẫy Ma Thần  ghê rợn phía bên ngoài của nó. Những tộc Quỷ man rợ và những tên Thánh  Hồn tộc không bao giờ có thể đặt chân đến vùng đất này. Vùng đất này  chính là thánh địa nhân tộc tại Ma Giới, một trong những tồn tại làm cho  Ma Giới cảm thấy chướng mắt và nhức nhối nhất mà không thể làm gì.
« Bộp ».
« Ta nói ngươi không được đi qua có biết không hả, mấy tên thối thây các  ngươi trông thật sự rất ô uế. Làm bẩn mắt bổn tiên, mau mau cút đi bằng  không nhận lấy cái táng mạng ».
Một tên tu sĩ giả, bộ dạng gầy gò ốm yếu tung một cước bộ lên cái thân  hình ốm yếu của một lão nhân mặt không chút biểu tình. Rõ ràng là hắn ta  rất coi thường lão nhân này là đặc biệt là cả đám người đằng sau lão.
« Đại tiên, chúng tôi vốn là cư dân của Thạch Thất thành tại sao lại  không cho chúng tôi vào, chẳng qua chúng tôi lưu lạc nhiều năm bên ngoài  khi trở về có chút bẩn thỉu. Đại tiên, thân nhân chúng tôi vẫn còn  trong thành, nếu ngài cho chúng tôi vào nhất định sau này sẽ không cho  ngài chút thiệt hại nào cả mà còn là có lợi ích nữa đấy ».
Một thân nam tử y phục rách nát bước lên bộ dạng nịnh nọt. Ánh mắt hắn  biểu lộ sự kính phục rõ nét. Nam tử này bề ngoài có chút xấu xí dị hợm,  hắn bước lên lấy lòng đáng nhẽ ra nhìn phải cho đẹp mắt một chút nhưng  vẻ ngoài của hắn lúc này lại hoàn toàn trái ngược với ý nghĩ của hắn.  Đúng là trông thấy mà muốn phát tởm.
Tu sĩ giả mắt chỉ khẽ liếc một cái lập tức lại tung một cước bộ lên đạp thẳng vào mặt nam tử kia quát lớn.
« Mẹ khiếp, ông đã nói rồi mà lũ ngu chúng bay vẫn bị điếc hả, cút mau. Ở  đây làm bẩn mắt bổn tiên thêm một giây nào nữa ta cho ngươi xuống cửu  tuyền ».
« Hử, ngươi thực sự muốn làm như vậy ».
Tu sĩ giả gầy gò đang kiêu căng hống hách, rõ ràng là hắn đang chiếm thế  thượng phong trong việc đe dọa đám người này. Vậy mà từ đâu lại có một  giọng nói sắc lạnh đánh thẳng vào tâm thức của hắn khiến giọng nói của  hắn bị bẻ cong thành run run. Đám người rách nát kia nghe thấy âm thanh  này liền bật lên cười ồ nhất loạt.
Giận tím mặt, tên tu sĩ giả tiếp tục quát lớn.
« Hừ, là kẻ nào, kẻ nào dám sửa giọng nói của bổn tiên thành ra như vậy,  mau bước ra đây bằng không ta cho ngươi chết không toàn thây ».
« Bổn tiên, bổn tiên, ta thấy ngươi mới chỉ là một tên tu sĩ tầng hai  hậu kì đỉnh phong mà thôi không xứng với cái danh xưng bổn tiên ấy đâu,  thực sự là chướng tai ta quá đi. Ngươi mau câm miệng lại cho ta ».
« A a a… Là tên hỗn đản nào, được rồi, ngươi đã không dám bước ra ta sẽ giết sạch ». 
Chọc tức nhiều 	quá hóa giận làm loạn, tu sĩ giả gầy gò mặc dù đã nhiều  lần lên tiếng đe dọa cái kẻ lên tiếng chửi xéo hắn nhưng vẫn không một  ai bước ra. Tức mình hắn liền vận nội lực loạn lên lao vào đấm đá như  một thằng điên. Đám người y phục rách nát lần lượt bị hắn đánh tung lên  tím tái mặt mày.
« Hừ, ta nghĩ ngươi mới thực sự là kẻ chán sống ».
Giọng nói sắc lạnh kia lại vang lên, chưa để cái âm thanh từ giọng nói  tiêu tán tức thì đã có một cỗ bạo động không gian rung chuyển kịch liệt  lao tới bóp chặt lấy thân thể tu sĩ giả kia khiến hắn không nhúc nhích  được chút nào. Không những vậy, cỗ lực lượng bạo động này còn bá đạo tới  mức chặn hoàn toàn nguồn nội khí lưu chuyển từ nội đan tu sĩ giả gầy gò  kia sau đó bịt kín đường hô hấp khiến tên thành mặt mày trở nên tím  ngắt vì thiếu khí.
Đường đường là một tu sĩ giả nội khí tầng hai hậu kì đỉnh phong mà lại  bị người ta dùng cái cách đơn sơ nhất chính là bóp cho không thở nổi mà  chết. Phải biết rằng tu sĩ giả còn có nội lực, nếu không thể thở thì vẫn  còn có nội lực cung cấp khí dưỡng, chính là nói không thể nào mà bị  thiếu khí mà chết được. Với cái đẳng cấp tu vi như của tu sĩ giả gầy gò  này thì cho dù hắn có không thở vài ngày cũng có thể sống nhăn ra. Loại  chuyện này mà lộ ra ngoài thì hắn ta tốt nhất là nên đi tìm chết đi cho  đỡ nhục nhã.
Nhưng tu sĩ giả gầy gò lúc này lại không nghĩ là như vậy, hắn biết mình  đã đụng phải cái loại nào rồi. Khủng bố đến mức có thể phong bế nội lực  người ta như vậy và chính xác hơn là với cái đẳng cấp tu vi như hắn thì  trong cái Thạch Thất thành này cũng không có nổi đến mấy người.
« Kim Nam huynh dừng tay đi, giết loại này làm gì cho bẩn tay. Hơn nữa  ta thiết nghĩ tạm thời chúng ta chưa nên gây xung đột với thủ quân, như  vậy sẽ rất khó đối mặt với thành chủ đại nhân ».
Chính là như vậy, cái người có giọng nói sắc lạnh kia không ai khác  chính là Kim Nam và người lên tiếng ngăn cản hắn chính là Tạ Đình. Đám  người Kim Nam chỉ trong vòng ba hôm đã có thể di chuyển trong khoảng  cách mấy vạn dặm để đến được Thạch Thất thành.
Tạ Đình sau khi nghe Kim Nam nói hắn có thể đưa tất cả mọi người đến  Thạch Thất thành trong vòng chỉ có ba hôm ban đầu hắn còn tưởng Kim Nam  nói đùa. Nhưng về sau hắn đã phải căng mắt ra đến mức không thể căng mắt  được hơn nữa. Kim Nam không biết từ đâu rút ra một thanh phi kiếm rất  nhỏ, sau đó thanh phi kiếm đó chẳng biết Kim Nam hắn làm cái gì mà có  thể biến nó đến mức to lớn khủng khiếp. To đến mức mà mấy trăm người bọn  hắn đều có thể có đủ chỗ.
Trong vòng ba hôm với tốc độ nhanh như gió bọn họ chẳng mấy chốc đã có  mặt trước cổng Thạch Thất thành và đụng độ phải mấy tên thủ thành vòng  ngoài mà cầm đầu là tên tu sĩ giả gầy gò hống hách này.
Kim Nam khi vừa mới bay tới Thạch Thất thành cũng không khỏi choáng ngợp  trước vẻ đô lệ và hùng vĩ của nó. Thành trì này có thể nói rằng bất cứ  thành trì lớn nhất nào của Nhân Giới hiện tại cũng không thể so sánh.  Những tòa tháp bay lơ lửng trên không trung, tu sĩ giả bay rợp kín bầu  trời. Luôn luôn xuất hiện những mảng sáng đủ màu sắc chói lóa bắn ra tứ  phương.
Kim Nam đã đạt đến cấp bậc Nội khí tầng năm trung kì, thần thức của hắn  có thể là xa đến vài vạn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng không vấn đề  gì. Vậy mà chính là hắn không nhìn thấy điểm dừng của thành trì này.  Điều đó chứng tỏ Thạch Thất thành rộng lớn đến mức không thể đo đếm nổi.
Cư sĩ ra vào Thạch Thất thành tổng cộng có thể đi qua chín vạn cái cổng  thành môn. Cái này đúng thực nói ra là dọa người. Không chừng đại cả một  cái đại quốc gia ở Nhân Giới mới có thể so sánh với diện tích cái Thạch  Thất thành này. Cũng không biết là địa địa Ma Giới rộng đến bực nào mà  lại có thành trì này mà cũng không thấm tháp vào đâu.
Khi mới đến đây Kim Nam chính là muốn trực tiếp điều khiển phi kiếm bay  thẳng vào Thạch Thất thành chứ hắn chẳng muốn dừng lại ở ngoài làm gì.  Nhưng chính Tạ Đình đã ngăn hắn lại ngay bởi vì nếu Kim Nam hắn mà làm  như vậy đồng nghĩa với việc khiêu chiến với tất cả tối cường giả trong  Thạch Thất thành. Người duy nhất có thể tùy ý ra vào Thạch Thất thành  như vậy chỉ có thành chủ Thạch Thất thành Võ Vương.
« Ngươi, ngươi chính là muốn như thế nào. Các ngươi muốn làm loạn có phải không, động đến ta các ngươi sẽ không xong ».
Tu sĩ giả gầy gò run rẩy lắp bắp cố làm điệu bộ hung dữ nhìn về phía Kim  Nam. Kim Nam chính là bật cười một cái, sợ đến mức như vậy rồi mà vẫn  còn muốn dọa người ta. Cái này không biết là hắn muốn dọa người hay muốn  chọc cười đây.
« Ai, là ai dám náo động cổng Ngọc Trân, có phải thấy thủ thành tướng sĩ của ta yếu ớt nên muốn bắt nạt phỏng ? ».
Một giọng nói bá đạo vang lên kèm theo là một luồng nội lực uy áp đè nên  trấn tới từ phía xa. Tất cả mọi người ở đây bao gồm những tướng sĩ thủ  thành, tên tu sĩ giả gầy gò và đám người Tạ Đình đều không chịu nổi mà  bất giác quỳ xuống. Duy chỉ có Kim Nam là mặt mày không chút biến đổi,  thậm chí miệng hắn còn có một tia cười nhạt.
Người đánh ra luồng nội lực trấn áp kia rõ ràng là một tu sĩ giả nội khí  tầng ba trung kì. Cái loại này trong mắt Kim Nam chính là nhãi nhép  không thể nhãi nhép hơn. Không nói bản thân hắn vốn đã có thể vượt cấp  giết người. Cho dù là trước đây hắn có tồn tại cái tu vi nội khí tầng ba  đi chăng nữa cũng có thể đơn giản bóp chết cái loại này huống chi là  bây giờ.
Sau khi luồng nội lực trấn áp và giọng nói bá đạo kia vang lên quét qua  một lúc, lập tức một tu sĩ giả râu rậm bộ dạng trông rất dê xồm thoắt  cái hiện ra ở trước mặt tất cả mọi ngươi.
« A, có khí độ, xem ra cũng có chút bản lĩnh ! ».
Tu sĩ giả râu rậm đảo ánh mắt dâm dê đê tiện của lão qua lại, không biết  là trời sinh lão ra đã có cái ánh mắt đó hay không hay là bình thường  lão chuyên đi chọc ghẹo nữ nhân nhà người ta mới sinh ra như vậy. Kim  Nam căn bản rất ngứa mắt chỉ muốn dùng một quyền trực tiếp cho hắn toái  thành bụi phấn đi  cho rồi.
Tạ Đình nhận thấy Kim Nam tỏa ra sát khí vội vã hắng giọng lên một cái.  Bất giác Kim Nam liền thu liễm nội lực lại trở về như bình thường vẻ mặt  lại có chút tươi cười. Tạ Đình có chủ ý rất rõ ràng chính là muốn hắn  không gây sự tránh đánh động đến thành chủ Võ Vương. Nhưng Kim Nam hắn  căn bản dừng lại sát ý không phải vì chuyện đó. Cái Võ Vương đó cho dù  là có mười Võ Vương với đẳng cấp tu vi hắn hiện giờ đều có thể dễ dàng  giết chết. Nhưng hắn chợt có suy nghĩ nếu hắn hành động như vậy sẽ sinh  ra một loại tâm lý rất xấu cho người dân Thạch Thất thành. Chưa vào  thành đã giết thành chủ thì khác gì bọn Ma tộc. Chủ đích của hắn đến đây  là gì, chính là muốn thu phục Nhân tâm cân bằng tu vi. Chính vì vậy hắn  mới thu lại sát khí nhưng không có nghĩa là hắn không có chủ đích giáo  huấn đám người trước mắt một chút.
« Tên hỗn đản, ngươi thích nhìn bổn tiên lắm nhỉ ? Ta cho ngươi hai lựa  chọn, một là tự vả vào mặt mình ba cái sau đó cút khỏi đây. Hai là chui  qua háng thuộc hạ của ta ta cho ngươi vào thành. Ha ha ».
Tu sĩ giả râu rậm nhận thấy ánh mắt chăm chăm nhìn hắn của Kim Nam thì  rất khó chịu, liền lên tiếng muốn sỉ nhục Kim Nam. Một phần là lão muốn  lấy lại chút thể diện với thuộc hạ, một phần lão cũng cảm thấy cái người  trước mắt này cũng rất khó chơi cho nên đơn giản muốn hắn cút xéo cho  nhanh chứ không muốn động vào. Lão cũng không nắm chắc nếu đánh nhau có  thể thắng người trước mắt này hay không, nhưng lão vẫn còn một thứ có  thể cậy vào. Đó chính là thế lực phía sau là người của thành chủ nên  không e sợ.
Nhưng qua một lúc lâu lão thấy cái người trước mắt kia căn bản không coi  lời lão ra gì, vẫn giữ cái ánh mắt sắc lạnh nhìn lão. Thực khó chịu,  lão định cất giọng dọa nạt một lần nữa thì lúc này có một giọng nói khác  trầm đục truyền đến.
« Hừ, bọn vô lễ, có phải các ngươi muốn chết. Mau mau mời khách quý vào còn dám ngăn cản ta cho các ngươi chết ! ».
« Thành chủ đại nhân ? ».
Tu sĩ giả râu rậm khuôn mặt thoáng chốc hốt hoảng, cái giọng nói kia rõ  ràng là âm thanh của thành chủ Thạch Thất thành Võ Vương. Đám người này  rốt cục có lai lịch thế nào ? Bộ dạng bọn chúng rõ ràng rất bẩn thỉu tại  sao lại có thể là khách quý ? Hay là Võ Vương không phải nói cổng thành  Ngọc Trân này mà nói cổng thành Đồng Vũ kế bên ?
Lòng dạ nghi kị trong lòng tên tu sĩ giả râu rậm tràn ngập, Võ Vương  bình thường rất ít khi xen vào mấy chuyện vớ vẩn thế này. Càng nghĩ tên  tu sĩ giả râu rậm lại càng cho rằng Võ Vương căn bản không phải đang có ý  muốn nói cổng thành môn Ngọc Trân này của lão mà là nói cái cổng thành  môn Đồng Vũ phía kế bên kia, vì trông cái đám người này chẳng có bộ dạng  gì là khách quý cả.
« Ha ha, ta nói các ngươi không nghe thấy hả, mau cút khỏi đây mau ! ».
Tu sĩ giả râu rậm lại cười hung giữ quát lớn về phía đám người Kim Nam .  Rõ ràng lão đã chắc chắn rằng thành chủ không phải là đang nhắc nhở ở  cổng thành môn của lão nên mới hành động như vậy.
« Hừ, tên súc vật, ta không cần một kẻ điếc làm thuộc hạ. Rõ ràng thật là bẩn mắt ta ».
« Ầm ầm… ».
Một luồng bạo phong kéo đến từ phía trong Thạch Thất thành công kích  trúng vào đan điền của tu sĩ râu rậm khiến tên này nụ cười hung giữ còn  chưa chấm dứt đã lập tức bị kích phát nội đan mà nổ tung.
« Thật bá đạo ! ».
Tạ Đình hít một ngụm khí lạnh than vãn, cái này đúng là coi mạng người như cỏ rác mà.
« Vị huynh đệ, quả thật đã có chút thất lễ, mời vào thành ».
Giọng Võ Vương lại tiếp tục vang lên. Lần này thì chẳng còn ai dám có  cái suy nghĩ lung tung nữa rồi. Cái vị khách quý mà Võ Vương nói chính  là tên nam tử y phục rách nát bụi bặm với ánh mắt sắc lạnh phía trước  này. Mấy tên tướng sĩ thủ thành liền lần lượt lui ra, tên tu sĩ gầy gò  cũng run rẩy lật đật rón rén thoái lui. Rõ ràng là hắn không muốn bị Kim  Nam chú y nên mới làm như vậy.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của hắn, hắn càng làm như vậy thì lại càng  làm Kim Nam chú ý. Một giọng cười mỉa mai phát ra từ miệng Kim Nam lại  vang lên.
« Ha ha, thủ trấn môn quan đại thượng tiên ngài đi đâu đấy ? Rõ ràng chúng ta vẫn còn chưa có hàn huyên xong mà ? ».
Tu sĩ giả gầy gò đang lủi vào trong gần như thoát khỏi tầm mắt của Kim  Nam bất giác nghe thấy lời này liền khựng lại. Mồ hôi từ trên chán của  hắn đã bắt đầu lấm tấm. Cái người trước mắt này không ngờ lại là khách  quý của thành chủ Võ Vương, hắn đã đắc tội với ai bản thân hắn biết rất  rõ ràng. Thế nhưng mà hắn nghĩ sau khi cái tu sĩ râu rậm kia ra hống  hách một phen đã bị thành chủ xử lý thì cái tên nam nhân ánh mắt sắc  lạnh kia căn bản phải quen đi có một kẻ như hắn chứ, không ngờ lại thù  dai như vậy.
« Đại… đại nhân… là tại hạ ngu ngốc, ngài nói xem, ta làm gì cũng được. Quả thực tội ta vạn lần đáng chết ! ».
So với cái bộ dạng hống hách lúc trước thì bộ dạng lúc này của tên tu sĩ  gầy gò khiến ai cũng đều phải trợn mắt há mồm. Cái vẻ kiêu hùng ngang  tàn vừa nãy bốc hơi sạch banh như chưa hề tồn tại. Kim Nam thấy bộ dạng  này của hắn căn bản không để tâm, loại người như thế này trước đây hắn  đã gặp nhiều rồi. Căn bản chưa gặp phải uy hiếp thì vẫn còn hống hách,  cường giả vi tôn thực lực mới là tất cả.
« Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi chui qua háng từng người ở đây một.  Hơn nữa còn phải để cho mỗi người họ đánh một cái thì ta sẽ để cho  ngươi đi. Có được hay không ? ».
« Cái này… cái này ».
Tu sĩ giả gầy gò trong lòng tuy lo sợ nhưng cũng rất thống hận, loại  chuyện này nếu hắn làm chính là chết cũng không bằng. Hắn thà chết cũng  không làm như vậy, nhưng trước sức ép của người nam tử trước mắt khiến  hắn như một con vật ngoan ngoãn bị thuần phục bảo gì cũng nghe theo. Hắn  liền từ từ cúi mình xuống, điệu bộ như một con vật xum xoe bò đến hơn  nữa ánh mắt và khuôn mặt biểu lộ cũng rất phấn khích.
« Huynh đệ có nhất thiết phải làm như vậy không ? Ta coi ngươi là khách  quý nhưng không có nghĩa điều đó là ngươi có thể xúc phạm thuộc hạ của  ta ? ». 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện