[Việt Nam] Biên Niên Sử An Nam
Chương 70 : Kí ức trở về
                                            .
                                    
             « Nó là thứ tốt như vậy sao ? ».	
« Băng Tâm Thần Thạch theo truyền thuyết kể rằng nó được hình thành từ  Băng Tâm thượng cổ, có trước cả thời đại Thái Cổ. Ngay cả những mảnh khí  hỗn độn có khí cũng còn kém xa Băng Tâm thượng cổ này đến vài phần. Có  Băng Tâm như có cả báu vật thiên hạ, Băng Tâm không những khiến tu vi  của tu luyện sĩ tăng tiến vượt bậc một khoảng cách rất dài. Phải biết  một tu sĩ cường đại nội khí tầng bốn ăn được Băng Tâm có thể trực tiếp  thăng được tu vi một bậc lớn trực tiếp tiến nhập cảnh giới tu sĩ nội khí  tầng năm mà không hề tổn hại đến căn cơ. Không những vậy thân thể lại  còn được thanh tẩy đến mức cực kì sạch sẽ, tình thuần vô cùng, có lợi  ích đến việc luyện sau này. Băng Tâm Thần Thạch được hình thành từ Băng  Tâm thượng cổ này có thể dùng để chế tạo vũ khí hàn tính siêu việt khủng  bố, dùng chế luyện đan dược thì tác dụng cũng không kém là bao so với  sử dụng trực tiếp Băng Tâm thượng cổ. Mà chế tạo đan dược thì huynh phải  biết rằng một khối Băng Tâm Thần Thạch có thể chế luyện biết bao nhiêu  Băng Tâm Đan, hơn nữa một viên Băng Tâm Đan hiệu quả lại không kém sử  dụng trực tiếp một Băng Tâm thượng cổ. Huynh đã biết mình phí phạm đến  mức thế nào chưa ». 
« Tốt đến vậy sao ? Ài nhưng mà ta đã dùng hết rồi, cũng chẳng sao lần  sau lại kiếm tiếp, dù sao ta cũng chẳng biết chế luyện đan, để đó cũng  phí phạm chi bằng trực tiếp dùng thẳng ».
« Huynh…huynh lại còn muốn kiếm tiếp ».
Tạ Đình sắc mặt ngước lên nhìn Võ Thanh như gặp phải quái vật. Đây dốt  cục là kẻ khủng bố từ nơi nào rơi xuống, lại còn muốn đi kiếm tiếp Băn  Tâm Thần Thạch.
« Huynh … huynh có biết Băng Tâm Thần Thạch là vật quý giá như thế nào  hay không ? Huynh nghĩ nó dễ kiếm như mua rau cải chắc ? Băng Tâm Thần  Thạch trăm vạn ức niên kỉ mới có thể hình thành một khối. Không ai biết  nó tồn tại ở nơi nào, là vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Vậy mà  huynh.. huynh nói kiếm tiếp… ».
Tạ Đình như bị tức đến phát điên, bực dọc đến mức không thể phát tiết.  Cái tên trước mắt này phải nói nếu hắn không mất trí thì đúng là ngu như  lợn.
« Trăm vạn ức niên kỉ mới có thể hình thành ? ».
Võ Thanh đưa tay lên gãi gãi đầu tỏ vẻ suy nghĩ, lát sau lại lập tức bật  cười xòa coi như không có chuyện gì. Tay lại tiếp tục giơ lên chìa viên  ngọc màu xanh dương kia ra cười tít nói :
« Dù gì cũng đã dùng rồi, huynh tiếc cũng có tác dụng gì. Vậy cái này có  tác dụng gì ? Theo ta thấy nó nhỏ hơn cái Băng Tâm Thần Thạch mà huynh  vừa nói kia, hơn nữa cũng chỉ có chút đẹp mắt. Theo ta thấy dùng làm đồ  trang sức rất tốt, đây, ta tặng cho huynh, sau này huynh tặng cho tỉ tỉ  chị dâu của ta a ».
Tạ Đình lúc này sắc mặt như đã không thể chịu nổi, khóe miệng giật giật.  Băng Tâm Thần Ngọc cái tên trước mắt này còn định làm đồ trang sức. Võ  Thanh ơi Võ Thanh ngươi có giàu có đến đâu cũng không nên phung phí như  vậy chứ, ngươi có biết Băng Tâm Thần Ngọc này là thứ mà biết bao kẻ đỏ  mắt mà cũng không thể có được vậy mà ngươi còn định làm đồ trang sức.
« Huynh… huynh… ».
Tạ Đình định nói vài câu nhưng đã cứng họng không thể cất lên lời, khóe  miệng cứ lắp bắp. Hắn đã bị Võ Thanh trước mắt chọc cho tức chết. Nhưng  Võ Thanh vẫn coi như không có chuyện gì, vẫn dương ánh mắt chờ mong nhìn  Tạ Đình hi vọng hắn có thể giải thích cho mình. Tạ Đình nuốt một ngụm  nước bọt như để nuốt cục tức, từ từ điều tiết trạng thái cảm xúc, một  lát sau mới cất giọng lên nói :
« Băng Tâm Thần Ngọc này so với cái Băng Tâm Thần Thạch kia tính ra còn  quý giá hơn gấp vạn lần. Cũng may là huynh còn chưa có làm điều gì ngu  ngốc, bằng không lại làm hao phí một đại báu vật rồi. Băng Tâm Thần Ngọc  có tác dụng không chỉ thăng tiến tu vi đến mức khủng khiếp mà nó còn có  một tác dụng khác cũng rất nghịch thiên. Đó chính là ‘phục hồi kí ức từ  kiếp trước’. Cho dù là huynh có bao nhiêu cái kiếp trước đi chăng nữa  nó cũng đều có thể phục hồi cho huynh. Nó là báu vật nghịch thiên đến  mức mà Thiên cũng phải gét bỏ không cho nó tồn tại. Cứ mỗi khi một khỏa  Băng Tâm Thần Ngọc chuẩn bị được hình thành là sẽ bị Thiên lập tức dẫn  động lôi kiếp phá hủy. Chính vì vậy, để kiếm tìm được một Băng Tâm Thần  Ngọc đúng là cực kì hiếm hoi còn khó hơn lên trời. Băng Tâm Thần Ngọc  trên tay huynh có khả năng là đã vượt qua được lôi kiếp của nó rồi nên  mới có thể tồn tại đến bây giờ. Không những vậy, Băng Tâm Thần Ngọc lại  còn có tác dụng Thông Linh Trí. Bất cứ vật nào, cho dù là vô tri như  tảng đá đi chăng nữa mà được Băng Tâm Thần Ngọc ‘Thông Linh Trí’ cũng sẽ  trở thành một vật có Linh Trí hơn nữa Linh Trí đó lại còn cực kì linh  mẫn. Thường nhân sử dụng có thể gia tăng tuổi thọ lên vô số lần, trí tuệ  linh mẫn thông minh bất phàm. Tu luyện sĩ sử dụng còn có thể gia tăng  phạm vi thần thức đến không biết bao nhiêu lần. Chỉ có một điều ta không  thể ngờ được rằng, không ngờ cái báu vật nghịch thiên mà vạn kẻ đỏ mắt  lại có thể tồn tại ở trong tâm lốc xoáy Hàn Vân. Nếu bây giờ tin này mà  lộ ra ngoài không biết sẽ có bao nhiều kẻ liều mạng mà lao vào tâm lốc  Hàn Vân đoạt báu vật a ».
« A, nó lại có tác dụng như vậy… Nói như vậy thì vật này thực sự tốt, nó  có thể hồi phục kí ức cho ta, tốt quá. Không cho huynh nữa ».
« Ơ, huynh vừa nói cho ta làm đồ trang sức cơ mà, sao bây giờ lại không cho nữa ? ».
Biết Võ Thanh đã biết được mình phí phạm một đại tài nguyên như thế nào  mới tỏ ra như vậy. Tạ Đình liền khẽ liếc mắt cười tủm nói kháy. Võ Thanh  cũng ngước lên nhìn Tạ Đình đưa tay gãi gãi đầu cười xòa.
« Huynh muốn phục hồi kí ức ngay bây giờ ? ».
Thấy Võ Thanh đang trực đưa viên Băng Tâm Thần Ngọc kia lên miệng, Tạ  Đình liền vội vã giơ tay ngăn lại hỏi. Võ Thanh thấy vậy liền dừng lại,  ánh mắt ngập ngừng cất tiếng hỏi ngược lại :
« Có chuyện gì sao ? Lẽ nào không được ? ».
« Không, ý ta không phải vậy. Ta muốn nói là Băng Tâm Thần Ngọc này chứa  một lượng năng lượng rất lớn. Ta e nếu huynh sử dụng hết cả viên như  vậy cơ thể huynh sẽ không chịu nổi ».
« A, vậy ta dùng nửa viên ! ».
Chớp một cái Tạ Đình còn chưa nhận biết được chuyện gì Võ Thanh đã lập  tức bóp Băng Tâm Thần Ngọc ra làm đôi lập tức lấy một nửa nhanh chóng  ném vào miệng.
« A, không, xong rồi… Ý ta nói là cho dù một phần tư viên cũng quá nhiều ».
Phát hiện ra Võ Thanh sử dụng nửa viên Băng Tâm Thần Ngọc nhưng không  kịp ngăn cản Võ Thanh. Tạ Đình chỉ ngơ ngác như mất hồn lác đác thốt lên  vài câu nhưng không kịp.
« Ù ù ù… ầm ».
Một tiếng nổ bạo động vang lên, nửa viên Băng Tâm Thần Ngọc nuốt chưa  xuống tới cổ họng Võ Thanh đã lập tức tan chảy thành một dòng nước mát  lạnh trong miệng hắn, trôi tuột xuống cổ họng không cần nuốt. Thân thể  Võ Thanh xuất hiện từng làn khí xanh dương sáng chói hùng hậu lưu động  liên tục trấn nát những thớ thịt của Võ Thanh.
Tạ Đình khuôn mặt tím ngắt vì lo sợ, hắn thực sự Võ Thanh xảy ra chuyện.  Nửa viên Băng Tâm Thần Ngọc chứa lực lượng rất lớn, ngay cả một tu  luyện sĩ tầng năm nội khí khi sử dụng cũng phải rất cẩn thận, nếu không  sẽ lập tức bị cỗ lực lượng lớn không tưởng nổi kia trấn nát. Tên mất trí  này làm việc lại hấp tấp như vậy. Tạ Đình hắn còn chưa kịp nói hết đã  như sợ người khác lấy mất lập tức sử dụng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh  khiến Tạ Đình không kịp ngăn cản, lúc này Tạ Đình chỉ có một hi vọng là  Võ Thanh có thể sống sót là may lắm rồi chứ không nói gì đến hồi phục  trí nhớ tăng tiến tu vi.
Nghĩ lại Tạ Đình lại càng có nhiều hi vọng hơn, tên Võ Thanh trước mắt  này ngay cả lốc xoáy Hàn Vân cũng có thể ra vào dễ dàng. Vậy chắc hẳn  cũng có thể chống đỡ được, hi vọng hắn ta sẽ không nổ tung trước mặt Tạ  Đình hắn, ai bảo cái tên này thực sự hấp tấp.
« Kí ức… Kí ức… ».
Từng dòng lực lượng màu xanh dương như tràn vào tâm thần của Võ Thanh  đưa hắn đến một vùng không gian mông lung, nơi hắn cảm nhận được sự quen  thuộc. Trước mắt chính là kí ức của hắn, thân thể Võ Thanh lúc này đã  bất tỉnh tự lúc nào, chỉ có linh hồn hắn là đang phiêu du trong vùng  không gian mông lung kia.
Mắt nhắm nghiền, thân thể giật giật liên hồi. Mũi của Võ Thanh cứ đôi  lúc lại tràn ra một làn khí màu xanh. Rồi đến một lúc mắt hắn rơi lệ, Võ  Thanh bất động quỳ sụp xuống không nhúc nhích.
Ba khắc thời gian sau, Tạ Đình lúc này thấy Võ Thanh không có xảy ra  chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hắn ta đã quá coi thường cái tên  trâu bò Võ Thanh này rồi, nếu là người bình thường thì có thể vượt qua  được lốc xoáy Hàn Vân đi vào tâm lốc mà lấy được Băng Tâm Thần Ngọc hay  sao. Trông bộ dạng Võ Thanh thế kia chắc chốc lát nữa hắn sẽ tỉnh lại.
« Ào ào… ầm ». 
Bất chợt tay Võ Thanh nắm chặt lại lưu động một cỗ lực lượng màu vàng  hung bạo trấn thẳng xuống đất, mặt đất nứt vỡ dường như muốn sụp đổ. Mắt  Võ Thanh từ từ mở ra, ánh mắt hắn sáng chói màu xanh dương một cách xa  xăm và như có một thứ gì đó hùng vĩ ở trong mắt. Võ Thanh khẽ rít lên  từng tiếng một vang động không gian :
« Ta là… ‘Triệu Kim Nam’ ».
…
Tạ Đình từ lúc nào đã ở một khoảng cách khá xa, lúc này hắn đang ngồi  nhóm lửa và nướng một con vật gì đó đầy gai góc. Lưỡi hắn cứ liếm liên  tục quanh khóe miệng một cách rất thèm thuồng.
« A, Võ Thanh huynh đã tỉnh lại ? ».
Thấy Võ Thanh không biết từ đâu xuất hiện, Tạ Đình liền cười lớn một  tiếng chìa cái con vật màu đen kia về phía Võ Thanh tỏ ý mời mọc. Nhưng  Võ Thanh liền đưa tay lên ngăn lại:
“Cám ơn huynh Tạ Đình, cám ơn huynh trong thời gian qua đã chiếu cố cho  ta… Ta tên là Triệu Kim Nam không phải là Võ Thanh… Võ Thanh chỉ là cái  tên mà Võ Chính đã đặt cho ta trong lúc ta mất trí nhớ để tiện xưng hô  mà thôi”.
“Huynh… huynh đã nhớ lại… Băng Tâm Thần Ngọc không ngờ lại có tác dụng đúng như truyền thuyết”.
Võ Thanh, à không phải nói là Kim Nam thì mới đúng. Kim Nam từ sau khi  sử dụng được nửa viên Băng Tâm Thần Ngọc thì hắn đã nhớ lại tất cả. Hắn  nhớ lại được từng khoảnh khắc và kí ức đẹp đẽ lẫn đau thương nhất. Ngay  cả cái khoảnh khắc kí ức hắn từ từ bị xóa nhòa hắn cũng có thể nhớ lại.  Chỉ có điều đó chỉ là kí ức trong kiếp này của Kim Nam mà thôi, có lẽ là  Kim Nam chỉ có sử dụng nửa viên Băng Tâm Thần Ngọc nên mới có tác dụng  như vậy.
Khôi phục kí ức và trí nhớ, điều đầu tiên khiến Kim Nam kinh ngạc không  phải là hắn đang ở đại địa Ma Giới mà hắn nhận ra tu vi nội khí của hắn  từ lúc nào đã tăng lên đến cấp bậc nội khí tầng năm trung kì. Hơn nữa  thân thể hắn cũng cảm thấy cực kì rắn chắc. Ngay cả một kiện bảo giáp vũ  khí cấp bảy đem ra so sánh lúc này cũng chưa chắc có thể so sánh với  thân thể hắn. Có thể đơn giản mà nói, nếu bây giờ Kim Nam hắn mà độ kiếp  như trước đây chắc chắn sẽ hoàn toàn không e sợ lôi kiếp một chút nào  mà lại có thể đơn giản hứng chịu mặc cho lôi kiếp đánh mà không một chút  xước xát.
Bảo giáp cấp bảy là thứ như thế nào, Kim Nam hắn cũng không biết rõ,  nhưng hắn có một cảm giác mơ hồ rằng thân thể của hắn hoàn toàn có thể  so sánh được. Một kiện bảo giáp cấp năm có thể hứng chịu được công kích  của cường giả nội khí cấp sáu mà vẫn bảo toàn được. Vậy thì bảo giáp cấp  bảy phải cứng rắn và có thể hứng chịu lực sát thương bạo phát lực lượng  của cường giả bậc nào đây. Càng nghĩ Kim Nam lại càng cảm thấy vui  sướng, không ngờ lần này lạc vào đại địa Ma Giới lại có  thể gặp được đồ  tốt. Nghĩ lại thì lại thấy hắn mất trí không hẳn là bất lợi, mất trí  như vậy xem ra lại là giúp hắn. Nếu là bình thường thì chắc chắn Kim Nam  sẽ không dám lao đầu vào cái lốc xoáy Hàn Vân kia. Cái lốc xoáy Hàn Vân  kia Kim Nam nghĩ lại quả thực vẫn còn thấy sợ. Với cái tu vi lúc bấy  giờ của hắn là  nội khí tầng ba trung kì thì khả năng có thể lao vào  chống chịu được lốc xoáy Hàn Vân đúng là lấy trứng chọi đá mà, ngay cả  một nội khí tầng bốn trung kì như thành chủ Thạch Thất thành gặp phải  Hàn Vân lốc xoáy mà cũng còn phải vứt bỏ cả giáp phục chí bảo, vậy mà  cái tên liều mạng hắn lại dám lao vào.
Nhưng chỉ có điều Kim Nam vẫn thật sự không hiểu, đó chính là tại sao  với cái tu vi yếu ớt như vậy của hắn mà lại có thể chọc thủng được lốc  xoáy Hàn Vân để lao vào tâm lốc. Điều này quả thực có chút kì quái, Kim  Nam cảm thấy rất khó hiều, hắn quyết định dù thế nào thì sau này cũng  cần phải tìm hiểu xem nguyên do tại sao hắn lại có thể làm được như vậy.
“Hự…”.
“Võ Thanh… à không Kim Nam huynh huynh là sao vậy?”.
Tạ Đình thấy Kim Nam xảy ra biến cố liền hốt hoảng cất tiếng hỏi, liệu  có phải tên này vừa rồi nuốt xong Băng Tâm Thần Ngọc lê lết vượt qua đến  lúc này đã không chịu nổi mới phát tiết nguy hiểm ra ngoài hay không.
Kim Nam thấy Tạ Đình hỏi như vậy thì chỉ lắc lắc đầu, tay bấm chặt vào  ngực. Máu hắn vẫn chảy ròng ròng từ miệng xuống, mắt hắn nhắm nghiền lại  thân thể run bần bật. Tạ Đình thấy vậy liền không nói gì nữa mà chỉ cố  gắng chú ý xem rốt cục là chuyện gì đang xảy ra. Tạ Đình không dám đánh  động Kim Nam vì sợ rằng nhỡ may làm phiền Kim Nam hắn đang trong lúc  điều tiết trạng thái thân thể mà mình phá hỏng thì to chuyện.
Kim Nam lúc này đã nhận biết thân thể mình rất rõ ràng. Là do tu vi nội  khí của hắn tăng quá nhanh, dẫn đến chênh lệch tu vi nội khí và Tín  Ngưỡng là quá lớn. Tu vi nội khí là tầng năm trung kì. Còn tu vi Tín  Ngưỡng lại chỉ có ở cảnh giới Quy Nguyên sơ kì.
Hoàn thành việc thi triển liên tiếp tám đại pháp kĩ kết hợp đã khiến cho  Kim Nam cơ bản tiến vào Quy Nguyên sơ kì cảnh giới, thế nhưng đó cũng  chỉ là như phù vân mà thôi. So với lực lượng nội khí hiện giờ thì Quy  Nguyên cảnh giới Tín Ngưỡng chẳng khác nào phù vân. Một bên là cái hồ  lớn còn một bên là cái ao nhỏ.
Từ lúc tỉnh lại Kim Nam đã cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa rồi. Nội  đan hắn vẫn cứ luốn giao động kịch liệt như muốn nổ tung, nếu bây giờ  còn không kịp thời tăng tiến tu vi Tín Ngưỡng hắn sẽ lập tức bạo nổ mà  chết. Hắn suy nghĩ thì cảm thấy cũng chỉ còn có thể trụ lại được khoảng  bảy ngày, quá bảy ngày lập tức nội đan sẽ bạo nổ.
“Tạ Đình huynh, Thạch Thất thành cách đây bao xa?”.
Kim Nam bất chợt hỏi làm Tạ Đình giật nảy mình, hắn chợt ngẫm nghĩ chốc lát sau đó liền trả lời:
“Ừm, cũng còn cách đây khoảng mười lăm ngày được nữa”.
“Mười lăm ngày? Không kịp nữa, huynh mau tìm kiếm mọi người chúng ta lập  tức khởi hành, ba ngày nữa chúng ta sẽ có mặt ở Thạch Thất thành”.
“Ba ngày, huynh đừng có nói đùa chứ, huynh có biết Thạch Thất thành cách  đây bao xa không? Hơn nữa cho dù là huynh có thể đi đến Thạch Thất  thành trong vòng ba ngày đi chăng nữa thì mọi người cũng không thể?”.
“Trước đây không thể nhưng bây giờ có thể?”.
Kim Nam dương mắt lên nhìn Tạ Đình với ánh mắt nghiêm nghị, một ánh mắt  sáng chói và có thần. Tạ Đình thấy vậy liền cuống quýt nói:
“Được, được ta đi tìm mọi người là được chứ gì, huynh có cần thiết phải nhìn ta với ánh mắt như vậy hay không?”.
Nói rồi Tạ Đình liền nhảy thoắt một cái từ trên cái tảng đá hắn vừa  ngồi, lật đật chạy về một hướng như đang tìm kiếm gì đó. Kim Nam thấy  vậy liền không nói gì nữa. Liền lập tức nhảy lên trên bề mặt tảng đá vừa  nãy mà Tạ Đình ngồi, mắt nhắm nghiền từ từ điều tức một cách thống khổ.
Thăng tiến tu vi Tín Ngưỡng bây giờ chỉ có duy nhất một cách, cách đó  chỉ vận dụng được duy nhất ở nơi có người. Chính vì vậy mà tại sao Kim  Nam lại muốn nhanh chóng lập tức đến Thạch Thất thành. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện