[Việt Nam] Biên Niên Sử An Nam
Chương 67 : Vô phương hướng
                                            .
                                    
             Võ  Thanh rít lên một hơi đe dọa vang động không gian, khiến cho những tên  Quỷ kia vốn đã run rẩy vì sợ hãi nay lại càng tá hỏa hơn. Không chịu nổi  ánh mắt và uy áp tỏa ra từ thân thể Võ Thanh một tên Quỷ đã lập tức hộc  máu miệng mà chết. Những tên còn lại thấy màn này cũng đều xanh hết mặt  mày.
Quỷ tộc Đại Sơn có cả thảy bốn trăm, trong đó một số còn quá nhỏ nên  không kể tới. Số Quỷ tộc con này có lẽ bình thường được để trong những  cái hang đá kia không có lộ diện. Lúc này trên khu lao dịch gần Địa Thất  có tập trung gần hết những con Quỷ đã trưởng thành của Quỷ tộc Đại Sơn.  Chính vì vậy, chuyện chúng bị một nhân loại uy hiếp là một điều đại sỉ  nhục. Với cái quân số vượt trội như vậy, hơn nữa thực lực của một Quỷ  tộc nhân cũng rất mạnh. Bị một nhân loại uy hiếp đến mức sợ xanh mặt  không dám kháng cự nếu bị lộ ra ngoài thì Quỷ tộc Đại Sơn chắc chắn sẽ  không còn mặt mũi.
Nếu là trước đây vào thời đại Thái Cổ thì chuyện Quỷ tộc bị một nhân  loại cường hãn áp chế là hết sức bình thường. Thế nhưng bây giờ lại  khác, bây giờ chính là không còn là Thái Cổ thời đại nữa. Nhân tộc đã  suy tàn, trong mắt những tên Quỷ thì nhân tộc bây giờ chỉ tồn tại như  một loại hạ đẳng, súc vật cũng không bằng. Chính vì vậy chuyện bị một  nhân loại uy hiếp tới bực này Quỷ tộc Đại Sơn mà không xử lý ổn thỏa thì  cho dù bọn chúng có sống sót đi chăng nữa cũng sẽ bị Ma Giới khinh khi,  coi là một tộc phế vật không đáng nhắc tới.
Nỗi sợ hãi của những con Quỷ vùng Đại Sơn lúc này không thể nào áp chế  nổi suy nghĩ bị sỉ nhục. Chúng càng nghĩ càng thấy sự khinh khi của Ma  Giới dành cho mình sau này còn đáng sợ gấp vạn lần. Chúng đã quyết định  dù thế nào cũng phải liều mạng đánh nhau với nhân loại này. Hơn nữa nhân  loại này cũng đã nói rất rõ ràng, một là chúng tự sát, hai là nhân loại  đó sẽ ra tay giết bỏ. Đằng nào cũng phải chết, nhân loại kia đã không  có ý cho chúng muốn sống nữa, vậy thì chi bằng chúng liều mạng sẽ có khi  còn có một con đường để sống sót.
« Ù uồm, nhân loại đáng ghét… Thứ hạ đẳng như ngươi mà cũng dám uy hiếp bọn ta, chết đi ! ».
Một con Quỷ to lớn nhất dữ dằn lên tiếng, nó gầm vang trời sau đó trực tiếp lao mình lên đầu tiên để công kích Võ Thanh.
« Giết, Uồm, ù uồm… ».
Tức thì đồng loạt tất thảy Quỷ tộc nhân vùng Đại Sơn theo sau tiếng gầm  của tên Quỷ to lớn kia cũng đều nhất thời gầm lên lao vào công kích Võ  Thanh. Tiếng gầm của tên Quỷ to lớn hung dữ kia như trâm ngòi cho một  khẩu pháo mạnh khủng khiếp.
Một tên Quỷ bình thường di chuyển đã khiến mặt đất rung chuyển rất nhiều  rồi. Bây giờ là sự di chuyển của cả bầy Quỷ khiến mặt đất dường như  không thể chịu nổi thêm nữa.
« Ầm, ầm… ».
Những tiếng sụt lún của sự nứt vỡ những tảng đá phía dưới vang lên báo  hiệu cho một sự sụp đổ sắp diễn ra. Cát bụi bay mù mịt tung trời, thân  thể to lớn của những con Quỷ khiến cho bầy Quỷ vốn đã đông nay hợp vào  nhau trông còn càng đông hơn. Nhất thời tạo thành một cỗ uy hiếp dâng  trào, chiến ý bầy Quỷ đại thịnh. Bọn chúng mới đầu còn có chút tâm lý e  ngại nhưng lúc này thấy đồng bọn của mình hung dữ như vậy liền không cố  kị gì nữa mà lao lên hăng máu hơn.
Với cái số lượng đông đảo như vậy, mấy trăm con Quỷ hợp sức lại chỉ để  đè chết một nhân loại thì chắc chắn sẽ thắng. Nhưng bọn chúng đã hoàn  toàn sai lầm. Đối với Võ Thanh, bọn Quỷ trước mắt này hoàn toàn chỉ như  là những thứ cỏ rác mà thôi. Trong mắt Võ Thanh lũ Quỷ không khác gì  những cục thịt vô tri biết di chuyển cả.
Võ Thanh khẽ liếc nhẹ tứ phía, xung quanh hắn lúc này đã bị bầy Quỷ vây  kín lại. Không bận tâm, Võ Thanh lại càng cảm thấy bọn Quỷ vây càng chặt  bao nhiêu hắn càng thấy rảnh. Bởi vì như vậy hắn sẽ đỡ tốn sức mà phân  tán tinh thần hơn để đi giết bọn chúng.
Võ Thanh không biết sức mạnh của hắn từ đâu ra. Nhưng từ trước đến nay,  kể từ khi hắn biết đến thế gian thì hắn đã cảm thấy thân thể mình không  như người bình thường rồi. Đơn giản ví dụ như là người bình thường lao  động trong Địa Thất ba hôm đã mất mạng, còn cái loại trâu bò hắn đã lao  dịch ở đó cả năm trời mà đâu có xi nhê gì.
Nhưng đó chỉ là trạng thái bình thường mà thôi, kể từ khi hắn phát hiện  ra mình có thể hấp thu được Ma Thạch thì hắn còn mạnh mẽ hơn nhiều. Một  tảng Ma Thạch thật lớn đã bị hắn hấp thu một cách nhanh chóng và tăng  cường lực lượng khí nóng trong thân thể hắn lên. Võ Thanh không biết  luồng lực lượng khí nóng trong thân thể hắn từ khi nào bắt đầu xuất  hiện. Nhưng không vì thế mà hắn cảm thấy kì lạ, mà thậm chí khi sử dụng  luồng khí nóng kia Võ Thanh còn cảm thấy rất quen thuộc. Dường như Võ  Thanh đã trải qua sử dụng luồng khí nóng kia từ rất lâu rồi nhưng hắn  không còn nhớ rõ. Luồng khí nóng kia khi Võ Thanh vận chuyển để tung ra  lực lượng thì hắn cảm nhận nó như một phần thân thể của mình, hết sức  gần gũi.
« Vù vù vù… BỎ MẠNG ĐI ! ».
Võ Thanh nắm chặt bàn tay lại hình thành quyền thủ kéo về phía sau từ từ  vận chuyển luồng khí nóng tích tụ lại ở đầu quyền tạo nên những tiếng  gió rít khe khẽ xung quanh. Luồng ánh sáng màu vàng từ từ hình thành  quanh quyền thủ của hắn, Võ thanh kéo quyền thủ của mình ra phía sau  dụng lực lúc này trông như hắn đang kéo một mũi tên.
« Ầm ầm ầm… ».
Quyền thủ được tung ra ngay tức khắc, một cơn sóng xung động lực lượng  mạnh bạo vang lên. Nó ào ạt tràn tới trước lũ quỷ như một cơn lốc. Lũ  Quỷ đang lao nhanh về phía Võ Thanh lập tức va chạm kịch liệt vào cơn  sóng xung kích đại lực lượng kia.
« Ruỳnh ruỳnh ruỳnh… ».
Lũ Quỷ bỗng nhiên bị lực lượng màu vàng công kích không kịp trở tay.  Những con Quỷ lập tức khựng lại bất động. Quyền sóng xung kích kia của  Võ Thanh đánh ra quá mạnh khiến chúng chết ngay tại chỗ. Ngay trên đường  mà chúng đang lao nhanh và di chuyển.
Những con Quỷ lao lên đầu tiên đã chết trước và khựng lại. Bước chân của  chúng không tiếp tục di chuyển được, thân thể chúng chỉ lao theo quán  tính lực mà thôi. Vì vậy thân mình to lớn của chúng lập tức đâm xuống  đất tạo nên những tiếng ầm ầm vì lực va chạm hung bạo.
Những con Quỷ lao đầu tiên chết trước đâm đầu xuống mặt đất và xếp chồng  lên nhau tạo thành một bức tường bằng thịt chắn quanh Võ Thanh. Những  con Quỷ phía sau lao lên cũng phải hứng chịu một quyền sóng xung kích  kia của Võ Thanh nên lập tức cũng chết ngay. Thân mình chúng ngay sau đó  cũng khựng lại và lao theo quán tính lực. Chỉ có điều phía trước đã bị  những con Quỷ đi trước che chắn tạo thành một bức tường khiến cho thân  mình những con Quỷ chết sau này đâm vào xác của những con Quỷ phía  trước.
Cứ như vậy cứ như vậy, nó đã vô tình hình thành một đống lớn những cái xác tập trung lại một chỗ.
« Rầm rầm rầm ».
Thân mình của những con Quỷ to lớn khi di chuyển theo kiểu bầy đàn này  đã khiến cho mặt đất sắp không chịu nổi nữa rồi. Nay bọn chúng lại còn  đâm đầu chết tập thể ở cùng một chỗ như thế này thì chẳng khác nào cho  nổ bom cả. Mặt đất lập tức nứt toác và sụp xuống kéo theo thân thể của  những con Quỷ đang ngày càng chết chồng chéo lên nhau kia xuống cùng.  Thoáng chốc mặt đất đã sụt thành một cái hố lớn. Thân xác của những con  Quỷ kia lúc này cũng không thể nấp nổi cái hố lớn này nữa rồi. Hơn một  trăm con Quỷ to lớn như trâu đang từ từ biến mất theo cái hố sâu kia.
Những con Quỷ còn lại đang cố gắng lao hùng hục đến hòng đè chết Võ  Thành thì lập tức khựng lại. Giống như những con Quỷ bị chết kia, bọn  Quỷ còn sống lúc này đột ngột dừng lại. Những con Quỷ phía trước dừng  lại vì nhìn thấy sự tình. Còn những con Quỷ phía sau chẳng nhìn thấy gì  cả nên chúng vẫn cứ cố lao lên. Kết quả không thể tránh khỏi, mặt đất sẽ  không thể chịu nổi một vị trí có quá nhiều con Quỷ. Giống như những con  Quỷ đã chết kia, bọn Quỷ còn sống lúc này đã vô tình tự đào mồ chôn  sống mình.
« Rầm rầm rầm… ».
Một cái lỗ lớn nữa lại được tạo ra, đại lượng bọn Quỷ đều bị cuốn xuống  cái hố lớn đó. Vì bọn chúng còn sống trước khi rơi xuống hố nên đã tạo  ra những lực dụng xuống mặt đất mạnh hơn khiến cho cái hố lần này bọn  chúng tạo ra còn sâu gấp bội lần cái hố bọn Quỷ đã chết kia tạo ra.
« Ù uồm… Grào… ».
Từng tiếng gầm rú và tru lên của bọn Quỷ tạo thành một âm thanh ảo não  và ghê rợn. Bọn chúng vũng vẫy dưới hố sâu khiến cho mặt đất lại tiếp  tục lún sụt. Nhìn từ trên miệng hố xuống phía dưới lúc này bọn Quỷ trông  không khác gì một lũ dòi bọ đang cựa quậy nhung nhúc.
Võ  Thanh bước đến miệng hố, hắn buông một ánh mắt lãnh khốc nhìn xuống.  Khuôn mặt hắn lúc này như đang tức giận mà cũng như không, nó lộ ra một  cái vẻ gì đó rất tàn độc và cũng rất ma mãnh. Quyền thủ lại lập tức  được hình thành từ từ trong tay Võ Thanh. Hắn hắt ra một câu thoang  thoảng khẽ khàng :
« Chết… ».
« Ầm ầm ầm… ».
Tức thì quyền kia mau chóng được đánh ra, một cơn sóng sung kích nữa lập  tức đã được hình thành. Bọn Quỷ đang cựa quậy phía dưới khiến mặt đất  từ từ sụt lún. Hứng chịu thêm một quyền này của Võ Thanh khiến mặt đất  sụt lún còn nhiều hơn gấp nhiều lần. Chúng ta có thể tưởng tượng như mặt  đất khi lũ Quỷ cựa quậy sụt lún từ từ như những con vật sa vào đầm lầy  đang từ từ chìm xuống. Và Quyền sung kích cảu Võ Thanh lúc này đánh  xuống khiến cho cái đầm lầy kia như chợt trống rỗng ở dưới đáy, khiến  con vật đang vùng vẫy vẫn đang hở thân mình lập tức biến mất tăm không  chút tung tích sụt lún sâu xuống dưới.
« Xong rồi, xong rồi… Tất cả lũ Quỷ đều đã bị ta giết chết, từ bây giờ  sẽ không còn ai phải chịu khổ cực nữa, tất cả sẽ đều được giải thoát ».
Võ Thanh lẩm bẩm vài câu sau đó lê lết thân mình đi một cách vô thức.  Hắn đi về một hướng mà hắn không biết rằng nó sẽ dẫn đến nơi đâu cả. Để  lại sự kinh ngạc của đám người lao dịch phía sau. Họ như vừa cảm thấy  vui mừng cực độ, vừa cảm thấy một điều gì đó hụt hẫng. Họ chưa từng nghĩ  sẽ có ngày họ được giải thoát khỏi cái trốn địa ngục này. Một câu hỏi  được đặt ra rằng, họ đã được tự do rồi nhưng họ sẽ đi về nơi đâu đây. Ra  khỏi Đại Sơn không có nghĩa là họ đã thoát khỏi kiếp khổ ải, rất có thể  có người chưa đi được bao xa sẽ tiếp tục bị bắt làm nô lệ. Họ bây giờ  đã hoàn toàn mất phương hướng.
« Võ Thanh huynh đệ, chờ ta với, ta cũng đi cùng huynh ».
Một thân nam tử mặt đen nhanh chóng suy tính vội vã lên tiếng. Hắn đã  tính toán được, bây giờ nếu muốn tự do chỉ còn cách đi theo Võ Thanh mà  thôi, chính Võ Thanh đã giải thoát được cho bọn hắn. Vậy thì cũng chỉ Võ  Thanh mới có thể bảo vệ bọn hắn một cách an toàn trên con đường đi đến  tự do mà thôi.
« Võ Thanh huynh đệ, ta cũng đi, mau chờ ta ».
« Ta cũng đi, ta cũng đi… ».
Tức thì tất thảy những người lao dịch cũng đều nhao nhao lên tiếng muốn  đi cùng Võ Thanh. Võ Thanh lúc này liền quay lại, hắn không nghĩ lại có  nhiều người muốn đi theo hắn như vậy. Kì thực khi hắn bước đi về một  phía hắn cũng  không biết hắn sẽ đi về nơi nào cả. Thế nhưng bây giờ thì  tốt rồi, có bạn đồng hành vẫn hơn. Hay tiện thể cũng vậy, Võ Thanh cũng  muốn hỏi những người này sẽ đi đâu để hắn đi cùng.
« Mọi người, kì thực hiện tại ta cũng không biết sẽ đi đâu. Ta từ khi  biết đến thế giới này cũng chỉ nghe được lời kể của lão lão mà thôi, ta  chưa từng nhìn thấy một thứ gì khác ngoài những chiếc cũi sắt và những  tảng Ma Thạch cả. Trong lòng ta hiện giờ cảm thấy rất hụt hẫng và vô  phương hướng. Không biết mọi người hiện tại muốn đi đâu ta sẽ đi cùng  mọi người ? ».
Võ Thanh tỏ vẻ áy náy, lòng hắn lúc này rất buồn bã. Võ Chính hắn coi  như cha mình vậy mà lúc này ông cũng đã chết. Còn nhiều điều hắn chưa  biết về thế gian này mà Võ Chính vẫn chưa giải thích cho hắn. Hắn một  năm trước đây là một kẻ mất trí không biết thứ gì, qua thời gian Võ  Chính đã cho hắn biết rất nhiều thứ. Có thể thấy trong mắt hắn, hắn chưa  từng lớn lên, một năm qua chẳng khác gì một cuộc đời hắn đã từng trải  qua cả. Mà trong chính cái cuộc đời đó, Võ Chính chính là người đã dìu  dắt hắn đi đến trưởng thành.
Bây giờ người cha trong lòng hắn đã chết rồi, thù hắn cũng đã báo. Hắn  hoàn toàn không xác định được hiện tại mục tiêu của mình là gì, hắn sẽ  sống tiếp ra sao. Võ Thanh nhìn xuống phía dưới những người lao dịch với  một ánh mắt chờ mong, hy vọng ai đó có thể chỉ ra cho hắn con đường để  hắn tiếp tục bước đi. Chỉ ra những việc mà hắn cần phải làm hiện tại.
« Võ Thanh huynh đệ nói thật sao, đã là như vậy thì tốt quá. Chúng ta  đều có thể đi cùng nhau rồi, ta kiến nghị mọi người hãy cũng nhau đến  Thạch Thất thành có được hay không ? ».
Nam tử mặt đen nhanh miệng lên tiếng trước, mọi người phía dưới đang suy  tính nghe thấy lời này đều nhất loạt cho là đúng cũng lên tiếng đồng  tình.
« Đúng vậy, chúng ta chỉ có thể đến Thạch Thất thành mới có thể có con đường sống, ta đồng ý điều này ».
Mọi người đều đồng thời đồng ý như vậy khiến Võ Thanh cũng không thể làm  khác. Hơn nữa hắn cũng rất muốn đến Thạch Thất thành xem nó như thế  nào. Nghe nói đó là quê hương của Võ Chính, về thăm quê của cha mình âu  cũng là hợp nhẽ. Vả lại hiện tại hắn cũng chẳng biết đi đâu về đâu cả  nên bây giờ cho dù mọi người có đưa ra ý kiến nào đi chăng nữa hắn cũng  đều đồng ý. Huống hồ cái ý kiến đi đến Thạch Thất thành này hắn cũng cảm  thấy rất đồng thuận.
« Được, như vậy quyết định thế đi, chúng ta sẽ đi đến Thạch Thất thành, ta sẽ đi theo mọi người ».
« Ha ha… phải vậy chứ…ha ha… ».
Những tiếng cười không ngớt vang lên, đám người lao dịch cho rằng nếu họ  đi cùng với Võ Thanh thì việc họ trở về được Thạch Thất thành chắc chắn  sẽ thực hiện được. Thực lực của Võ Thanh chính mắt họ cũng đã trông  thấy qua, với thực lực cường hãn như vậy thì việc bảo đảm an toàn tính  mạng cho họ trên quãng đường trở về Thạch Thất thành là hoàn toàn có thể  được. Họ cũng sẽ không phải lo sợ trên đường trở về lại bị bắt làm nô  dịch cho bọn Quỷ nữa.
Đoàn người ngay sau đó khởi hành, vì là thân nô dịch bấy lâu nên đồ đạc  họ cũng chẳng có gì để chuẩn bị cả. Một số người được cắt cử đi lấy  lương thực dự trữ đem theo trên quãng đường trở về Thạch Thất thành. Một  số khác lại đi lấy một đại lượng lớn Ma Thạch để tích trữ sau đó mới  rời đi.
Ma Thạch ở Ma Giới là thứ rất có giá trị. Nó được dùng là vật trung  chuyển lưu thông hàng hóa tương tự như kim tiền ở Nhân Giới. Những tảng  Ma Thạch to lớn như trong khu lao dịch Đại Sơn này đem tới Thạch Thất  thành chắc chắn rất có giá trị. Với những người lao dịch đang tay trắng  hiện tại như họ nắm được số lượng Ma Thạch nhiều như thế này sẽ là một  khoản vốn khởi đầu rất lớn cho họ tại Thạch Thất thành.
Võ Thanh cũng đem theo vài tảng Ma Thạch rất lớn, chỉ có điều mục đích  của hắn lại hoàn toàn khác những người lao dịch kia. Mục đích hắn đem  theo Ma Thạch đến Thạch Thất thành không phải để làm vốn, mà là để trên  đường đến Thạch Thất thành hắn sẽ tranh thủ thời gian hấp thu những tảng  Ma Thạch kia. Những tảng Ma Thạch bổ sung một lượng rất lớn luồng khí  nóng trong cơ thể hắn không những vậy nó còn làm hắn khỏe lên rất nhiều.  Chỉ có điều hắn vẫn không thích là khí hắn hấp thu những tảng Ma Thạch  này thì luôn chảy ra một thứ chất nhờn màu đen khiến hắn cảm thấy rất  khó chịu.
« Tạ Đình huynh, ta cảm thấy rất tò mò, đó là về Thạch Thất thành. Ta  trước đây chỉ nghe lão lão kể qua, cũng chưa có hiểu rõ, huynh có thể kể  về nó một chút cho ta được không ? ».
Tạ Đình là tên của nam tử mặt đen lúc trước, từ lúc bắt đầu khởi hành  thì Tạ Đình vẫn luôn bám sát và đi cùng Võ Thanh. Chính vì vậy trên  đường có một số vấn đề gì cảm thấy tò mò Võ Thanh đều hỏi Tạ Đình. Lần  này là đi đến Thạch Thất thành, Võ Thanh cũng cảm thấy rất tò mò, tại  sao giữa đại địa Ma Giới mà lại tồn tại một cái thành trì của nhân tộc,  hơn nữa lâu như vậy tồn tại mà lại không bị diệt bỏ. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện