[Việt Nam] Biên Niên Sử An Nam
Chương 48 : Đại Trận Tụ Linh (Hạ)
                                            .
                                    
             « Nghiêm huynh hôm nay tại sao lại dậy sớm như vậy, có phải hay không có chuyện gì ? ».
Sáng sớm đã thấy Nghiêm Lam kia đến tìm mình bái phỏng, Kim Nam đã thừa  biết là chuyện gì xảy ra rồi nhưng vẫn giả vờ hỏi. Nghiêm Lam kia vẫn  đang mừng rỡ nói :
« Hành động rồi, là hành động rồi. Người của phủ quân vụ sớm hôm nay đã  đến thông báo cho bọn ta biết sáng hôm nay bọn ta phải lập tức ra ngoại  vi Ô Diên thành để thiết lập đại trận tụ linh, nghe nói lần này vị quốc  sư kia cũng trở về là đích thân hắn chủ trì ».
« A, vậy thì chúc mừng huynh ».
Nghiêm Lam thấy Kim Nam nói vậy thì liền ngạc nhiên hỏi lại:
“Chẳng nhẽ đệ không đi cùng sao ?”.
“Đệ vẫn sẽ đi, nhưng chỉ là tham quan chút thôi, công lực đệ kém cỏi dù sao cũng không thể giúp ích được gì”.
Nghiêm Lam thấy vậy thì cũng gật đầu không nói gì mà tự ngẫm. Cũng phải,  người này chỉ có công lực nội khí tầng hai xem ra cũng không giúp ích  gì nhiều được. Gật gù một cái Nghiêm Lam còn quay lại vỗ vỗ vào vai Kim  Nam vài cái ra vẻ trấn tĩnh hắn
“Tiểu đệ sau này hãy cố gắng một chút, khẳng định có một ngày sẽ bằng  ta, ta hiện giờ cũng đã đạt đến nội khí tầng ba hậu kì rồi, đệ khẳng  định tu luyện vài năm nữa cũng có thể bằng được ta”.
Kim Nam cảm kích không thôi người này có thể vì hắn mà suy nghĩ như vậy  đúng là tri kỉ, vội cúi mình xuống cảm tạ Nghiêm Lam. Trên thực tế đẳng  cấp của Kim Nam đã vượt qua Nghiêm Lam từ lâu rồi, nhưng Kim Nam chính  là không có một chút nào coi thường người này.
Nghiêm Lam sau đó liền rời đi ngay, hình như là đang rất vội vã thì  phải. Kim Nam cũng cần phải chuẩn bị, sửa soạn một chút sau đó hắn liền  đến chỗ đám người Quân Đoàn Đen và lôi họ đi cùng mình. Kim Nam lần này  chủ trì pháp lực đại trận, hắn phải lắm giữ trung tâm kiến tạo đại trận.  Điều này đòi hỏi cần có một nguồn lực lượng vô cùng lớn mới có thể  chống đỡ nổi. Kim Nam bây giờ mới đạt đến nội khí tầng hai nên cũng  không thể trông chờ vào lực lượng nội khí được. Vì vậy, cái lực lượng  hắn sử dụng chính bây giờ sẽ là Tín Ngưỡng lực, cho nên nhất quyết đám  binh sĩ Quân Đoàn Đen này phải đi cùng hắn.
Cũng không mất bao lâu Kim Nam đã đến hoàng cung, trước khi kiến tạo đại  trận hắn cần phải mặc trang phục quốc sư triều đình mới có thể đi được,  mà Kim Nam cũng chỉ mới trở về Nam Thiên Quốc. Hôm qua mới là lần đầu  tiên Kim Nam hắn vào hoàng cung, cũng chưa có lấy trang phục quốc sư, vì  thế hôm nay vẫn cần phải quay lại, hơn nữa còn phải báo với Lý Nam Đế  kia một tiếng để ông ta sai người đem đến một số tài liệu cần thiết cho  việc kiến tạo đại trận.
Vừa đi đến cổng đại điện, Kim Nam đã thấy Lý Nam Đế cùng đám đại thần  đứng chờ sẵn hắn ở đó từ bao giờ rồi. Lắc đầu cười nhạt một cái, Kim Nam  bước tới, vừa đi hắn vừa nghĩ, cái Lý Nam Đế này cũng thật lắm chuyện.
“Triệu quốc sư, ta biết hôm nay trước khi hành sự ngài chắc chắn kiểu gì  cũng phải vào hoàng cung nên đã đứng ở đây chờ sẵn. Quốc sư, ngài xem,  đây là bộ trang phục mà ta đã phải tìm các nghệ nhân giỏi nhất mới có  thể làm cho ngài đó”.
“Ài, đế quân đâu cần khách sáo như vậy, kiếm cho thần vài bộ trông ổn ổn  là được rồi. Dù sao có lẽ thần cũng chỉ mặc nó một lần này là lần cuối,  đâu cần phải phí phạm như vậy”.
“Sai, quốc sư ngài hoàn toàn sai rồi, chính vì ngài chỉ có mặc một lần  nên ta mới càng phải làm như vậy. Ngài mặc một lần nhưng sẽ nhớ mãi nó,  sẽ vì nó mà nhớ đến cái Nam Thiên Quốc này. Có thể ngài dời đi vĩnh viễn  không trở lại Nam Thiên Quốc nữa, nhưng vì nó ngài vẫn sẽ nhớ rằng Nam  Thiên Quốc này vẫn còn cần ngài, vẫn nhất mực tôn kính ngài, cả ta, cũng  không hề ngoại lệ”.
Kim Nam nghe thấy lời này liền bất động, khóe mắt hắn có chút cay cay.  Không ngờ cái Lý Nam Đế này lại có thể làm như vậy, đúng là một con  người giỏi thu phục nhân tâm a.
Quay thân ra phía sau, Lý Nam Đế khoát tay ra hiệu cho cái nội thần bưng  một cái mâm trên đó có một bộ trang phục màu bạc. Nội thần kia sau khi  bưng đến gần lập tức có một nội thần khác cầm bộ trang phục kia giơ lên  duỗi ra cho Kim Nam xem. Bộ trang phục này hai bên viền có óng ánh màu  bạc như sự sáng chói của những thanh kiếm, trên đó thêu hình thù của một  con rồng lớn đang nhả một viên minh châu lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa phía  sau bộ trang phục còn thêu một hình thái cực. Nội thần kia lại khẽ  nghiêng bộ trang phục kia một chút nữa thì những hình thù trên đó lại  thay đổi khác hẳn, phía trước lại là một hình con rùa uy vũ đang nhả một  viên minh châu, phía sau thêu một chữ Triệu to lớn. Quả thật đúng là  hết sức tinh diệu độc đáo, Kim Nam cũng cảm thấy yêu thích không thôi.  Không ngờ cả loại trang phục như vậy mà cũng có thể làm ra được.
“Mời quốc sư ra sau rèm này thay y phục”. Một nội thần khẽ cất tiếng giơ  tay kính cẩn chỉ về một hướng, hướng kia tự lúc nào đã có một khu nhỏ  vây rèm tứ phía như đã chuẩn bị sẵn. Kim Nam thấy thế liền khẽ gật đầu  sau đó tiến vào rèm kia lập tức thay y phục quốc sư. Bộ trang phục này  khi vừa vận lên người Kim Nam liền cảm thấy có một sự sảng khoái khác  thường tràn tới. Thân thể hắn có cảm giác mát rượi như đang vùng vẫy  trong làn nước, quả thực là vô cùng thoải mái. Kim Nam lại càng yêu  thích nó hơn.
Vừa mới bước ra khỏi rèm Kim Nam đã nhận thấy những tiếng trầm trồ kinh  ngạc đang hướng về phía mình. Bộ y phục này Kim Nam mặc vào càng làm tôn  lên vẻ anh tuấn phiêu động của hắn, cử chỉ bước đi của hắn cũng trở lên  đẹp đẽ hơn. Không những vậy, nó còn làm cho Kim Nam có dáng vẻ tiên  phong đạo cốt như là bậc thượng tiên, quả thật mới nhìn thôi đã thấy tôn  kính rồi.
Lý Nam Đế bước lên phía trước nói:
“Quốc sư, ta đã chuẩn bị kiệu cho ngài rồi, mời ngài lập tức lên đường.  Các tài nguyên thiết lập đại trận ta cũng cho vận chuyển ra ngoại vi Ô  Diên thành rồi”.
“Đã vậy, thần xin cảm tạ đế quân ngài…”.
Kim Nam cúi mình một cái liền chậm rãi dời đi, phía sau ánh mắt Lý Nam  Đế và các quan đại thần kia vẫn là đang có một chút gì đó nuối tiếc.
…
“Quốc sư đến….”. Một võ binh dõng dạc hô to. Các cao thủ cường giả đang  tụ tập ở một nơi thấy vậy liền hướng ánh mắt nhìn đến phía võ tướng này.  Theo hướng mà cái võ tướng kia quay đầu, đang có một đoàn người tiến  đến. Phía trước là một chiếc kiệu dài khoảng ba mươi người khiêng, bên  trên kiệu đang có một người tiên phong đạo cốt, ánh mắt mỉm cười nhìn tứ  phía, một chốc lại giơ bàn tay lên vẫy chào các cường giả này.
“Không phải kia là Triệu Can mà dùng tiền mới có thể vào được Tiên Môn  phủ hay sao, tại sao hắn ta lại ở đây, hơn nữa lại còn là quốc sư nữa”.
“Ngươi nói đúng tại sao lại như vậy, cho dù hắn có là quốc sư kia thật  đi chăng nữa cũng không thể đảm đương được vị trí trụ cột trung tâm kiến  thiết đại trận được, cái pháp lực của hắn ta đã dò xét qua rồi, cũng  chỉ là một nội khí tầng hai hậu kì, trong khi chúng ta ở đây cũng phải  bét nhất là nội khí tầng ba, mà nội khí tầng hai và tầng ba căn bản cách  nhau một trời một vực. Chẳng lẽ triều đình ngu dốt đến mức ngay cả điều  này cũng không biết hay sao”.
Đám cường giả kia sau khi thấy người đến chính là Kim Nam liền nhao nhao  lên bàn luận tỏ vẻ bất mãn, người mà họ thấy chính là tên Triệu Can lần  trước ở trong Tiên Môn phủ, thực lực cực độ yếu kém, đến nỗi phải bỏ  tiền ra mới có thể vào Tiên Môn phủ cư ngụ.
Riêng hai người Nghiêm Lam và Hùng Đạm là từ đầu đến giờ không nói gì. Chỉ có một ánh mắt kì quái nhìn về phía Kim Nam.
Một đài cao đã được dựng lên ở nơi này để cho Kim Nam đứng ở trên đó có  thể điều hành đại trận kiến thiết. Bước lên đài cao Kim Nam mới dõng dạc  nói:
“Các vị, xin các vị trật tự nghe bổn quốc sư nói. Hôm nay ta sẽ là người  chủ trì đại trận, là vị trí trung tâm trận pháp. Chờ thêm hai khắc nữa  chúng ta có thể bắt đầu hành động được rồi”.
Đám cao thủ cường giả kia thấy Kim Nam nói chỉ yên tĩnh trong chốc lát rồi lại tiếp tục nhao nhao lên:
“Triệu Can, ngươi thì có khả năng gì mà chủ trì đại trận cơ chứ. Mau  bước xuống đây tốt nhất là để chúng ta chọn một người khác pháp lực cao  cường hơn ngươi. Vốn nghĩ quốc sư là kẻ nào chứ hóa ra lại là ngươi, cho  ngươi chủ trì đại trận thì việc kiến thiết tụ linh trận lần này chỉ có  hỏng thôi”.
Một nam tử trung niên bộ dáng bất mãn quát với lên phía trên đài cao.  Kim Nam nghe thấy vậy liền có chút bực mình, nhưng hắn vẫn kiềm chế lại  bình tĩnh nói:
“ Vị anh hùng đây quả thật là cao kiến, bổn quốc sư đúng là pháp lực kém  cỏi, nhưng ta nhìn ở đây gần như không ai có thể hơn ta được, duy chỉ  có hai người Nghiêm Lam huynh và Hùng Đạm huynh, nếu các người đề cử hai  người này ta có thể miễn cưỡng nhường lại vị trí chủ trì đại trận lần  này”.
“Nghiêm Lam, Hùng Đạm, hai tên này pháp lực còn không bằng ta, dựa vào đâu mà bọn hắn có thể nhận được vị trí này”.
Nghiêm Lam, Hùng Đạm sau khi nghe lời này thì cũng sững sờ, từ bao giờ  lại chuyển sang cãi lộn rồi. Bây giờ lại còn chĩa mũi dùi về phía bọn  họ. Hùng Đạm ngơ ngác bấy lâu chợt hiểu ra liền tức giận:
“Vàng Sua, ngươi định chọc tức ta có phải không. Họ Vàng nhà ngươi thì  có gì hơn ta mà lại to mồm như vậy, có giỏi ra đây tỉ thí một phen”.
Người vừa lên tiếng kia đúng là tên Vàng Sua, một tướng thần của thị tộc  H’Mông. Người này sau khi nghe Hùng Đạm nói vậy liền khinh khỉnh nói  tiếp:
“Họ Hùng kia, ngươi cũng không phải đối thủ của ta, tốt nhất đừng động thủ kẻo lại mất mặt”.
“Im hết cho ta….”. Kim Nam tức giận quá liền vận dồn nội lực, từ miệng  bắn ra một tiếng sau đó dùng Tín Ngưỡng lực tức khắc gia cố âm thanh  kia. Khiến âm thanh kia bỗng chốc cuồng bạo bay ra tứ phía. Đám người  phía dưới đang xôn xao nhao nhao nghe thấy một hơi này của Kim Nam khuôn  mặt liền đỏ bừng ngã lăn ra đất mỗi người đều phụt một búng máu. Riêng  hai người Vàng Sua HÙng Đạm kia không chuẩn bị thì liền bị luồng kình  lực của một hơi kia thổi bay ra xa đến mấy mươi trượng sau đó cũng phụt  một búng máu. Chỉ có Nghiêm Lam kia Kim Nam để ý là khuôn mặt người này  chỉ có chút tím tái chứ không thấy biểu hiện gì khác.
Kim Nam đã biết quả thật mình đoán không sai, Nghiêm Lam kia chắc chắn  là người có pháp lực cao cường nhất ở đây. Dùng một hơi lập uy, đúng là  một hơi lập uy đã khiến đám người kia có con mắt khác nhìn về phía Kim  Nam.
Chỉ hét một tiếng thôi mà đã làm cho tất cả các cao thủ cường giả ở đây  đều phải phụt ra một búng máu, đúng thật là hết sức bá đạo. Một tiếng  Kim Nam phát ra đã làm chấm dứt tất cả mọi vấn đề bàn cãi.
Chốc lát sau lại một lão giả bước lên cười khanh khách nói:
“Đó, lão phu là không nhìn nhầm mà, vậy mà các ngươi từ hôm đó đến giờ cứ chê trách ta, bây giờ thì xem đi..”.
Thì ra cái lão giả kia chính là lão giả mấy hôm trước tiến lên nhận định  Kim Nam hắn trước tiên. Đám người kia sau khi bị Kim Nam dùng một tiếng  lập uy thì đã không dám nói gì vẫn chỉ im phăng phắc. Một lát sau thì  Nghiêm Lam kia mới bước lên nói:
“Triệu Can huynh đệ, ta quả thực là xấu hổ vô cùng. Vốn tưởng huynh đệ  pháp lực kém hơn ta mới động viên huynh đệ, thật không ngờ ta chính là  không bằng mà vẫn có thể nói như vậy, đúng là quả thực mất mặt…”.
Nghiêm Lam kia bước lên bộ dạng ngại ngùng cung kính nói. Kim Nam vội khoát tay một cái sau đó cũng trả lời lại:
“Ấy, Nghiêm huynh sao lại khách sáo như vậy. Cũng là tại ta ẩn giấu thực  lực nên huynh không biết, cũng không thể trách huynh, hơn nữa huynh  cũng là thực lòng suy nghĩ cho ta, tại sao lại mất mặt được. Người mất  mặt phải là ta mới đúng”.
Kim Nam thấy Nghiêm Lam kia nói vậy liền tỏ bộ dạng xấu hổ nói. Sau đó  một lúc thì hắn dường như quên tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, hơi mỉm  cười một chút nói tiếp:
“Nếu đã là không còn chuyện gì thì bây giờ thời khắc tiến hành thiết lập  đại trận đã đến. Xin mời mọi người lập tức trở về phương vị của mình  như trước đây đã định, ta sẽ lập tức điều động lực lượng trung tâm trận  pháp khởi động, đến lúc đó mọi người chỉ cần huy động nội khí của mình  gia nhập men theo những đường đã định sẵn là được rồi”.
Nói rồi Kim Nam lập tức vận nội khí, lan tỏa khắp các phương vị huyệt  đạo. Sau đó nhanh chóng phân tán luồng nội khí kia thật mỏng ra xung  quanh. Các cao thủ cường giả phía dưới cũng lập tức huy động nội khí bản  nguyên men theo luồng nội khí mỏng manh đã bị phân tán kia của Kim Nam,  sau đó luồng nội khí kia đã đậm đặc hơn chút ít, những khối đã tụ linh  lập tức bị luồng nội khí kia nhấc bổng lên xoay xung quanh Ô Diên thành,  tạo thành một màn sáng đa sắc màu mờ nhạt.
Luồng nội khí của Kim Nam là trung tâm, nên dễ dàng điều khiển những  luồng nội khí còn lại. Điều chỉnh hướng đi một lát. Kim Nam liền hướng  tới phía những binh sĩ Quân Đoàn Đen gật đầu một cái. Những binh sĩ này  lập tức ngồi xuống thiền định, kích phát sùng kính bắn ra Tín Ngưỡng lực  hùng hậu. Trải qua thời gian chiến đấu cùng Kim Nam, bọn họ đã học được  cách kích phát cuồng bạo Tín Ngưỡng lực đến cực hạn, nên bây giờ đối  với họ kích phát sùng kính không còn khó khăn gì cả.
Tín Ngưỡng lực hùng hậu tràn đến, Kim Nam liền nhanh chóng hấp thu sau  đó chuyển hóa bức phát luồng Tín Ngưỡng lực kia ra khỏi cơ thể hắn, tiến  đến gia cố những màn nội khí phía trên kia. Kim Nam hiện tại chỉ thiếu  nội khí chứ không hề thiếu Tín Ngưỡng lực, luồng Tín Ngưỡng lực khổng lồ  lao vào trung tâm nội khí, nháy mắt đã làm cho các phương vị được gia  cố mạnh mẽ hơn nhiều. Các khối đã tụ linh liên tục được lực lượng khủng  bố này đẽo gọt, dần dần đã thành các hình dạng thích hợp nhất để thu hút  Thiên Địa Nguyên Lực, nhanh chóng đặt những tảng đã này khắp bốn phương  tám hướng quanh Ô Diên thành.
Tập trung những lỗ hút nội khí ra rìa ngoài còn những lỗ thả nội khí  hướng vào phía trong, những luồng sức mạnh vẫn liên tục lưu chuyển quanh  những cái lỗ kia để khiến chúng thông suốt hơn. Sau một lúc thì nội khí  hình như đã bị suy giảm, nếu tiếp tục cho thêm Tín Ngưỡng lực có thể  luồng sức mạnh kia sẽ tan biến. Dù sao thì Kim Nam cũng chỉ mới luyện  đến mức tung ra những quyền phong trong phạm vi nhỏ mà thôi, còn phạm vi  lớn như thế này trước đây hắn chưa từng làm, vẫn là có chút không quen.
“Các vị, mau tận lực một lần nữa, chúng ta đã cơ bản tạo thành hình trận  pháp rồi, bây giờ chỉ cần dồn toàn lực khởi động nó là xong”.
Kim Nam hét lớn lên một tiếng vội vã, tay vẫn không ngừng lưu chuyển  luồng lực lượng kia lại tiếp tục bắn ra nội khí dàn mỏng lần nữa, lần  này hắn đã dồn toàn bộ nội khí bản nguyên của mình không còn chút nào,  đoán chừng hình thành xong cái đại trận này hắn cũng sẽ vì thế mà ngất  đi.
Đám người kia thấy Kim Nam hô vang như vậy thì cũng không dám chậm trễ,  cũng toàn bộ kích phát bắn ra sach sẽ nội khí bản thân tiếp tục theo  luồng nội khí của Kim Nam. Luồng nội khí của Kim Nam căn bản quá ít ỏi  đến mức không thể nhìn thấy, nhưng ở đây toàn là những bậc cao thủ cường  giả nên việc phát hiện ra luồng nội khí kia cũng không khó khăn gì. Duy  chỉ có điều họ không hiểu, nội khí mà Kim Nam bắn ra thậm chí chỉ cao  hơn người nội khí tầng ba hạng bét một chút bên họ mà thôi, chẳng lẽ lại  muốn giữ lại nội khí còn bắt họ bắn ra toàn bộ. Không bẩn tính đến mức  như vậy chứ. Nhưng họ nhìn bộ dạng của Kim Nam kia thì cũng không thể  nghi ngờ được, cái bộ dáng kia rõ ràng là đang toàn lực. Không chỉ vậy,  tuy quốc sư phía trên kia nội khí bắn ra rất yếu kém, nhưng họ phát hiện  ra sau khi nội lực của họ và quốc sư kia hòa hợp được điều chỉnh một  lát thì tức khắc có một luồng sức mạnh khác lao đến gia cố tăng cường  lực lượng khổng lồ phía trên kia, chỉ có điều luồng sức mạnh này họ chỉ  có thể cảm nhận nó tồn tại chứ không sao có thể nhìn thấy được, mà hình  như luồng sức mạnh này cũng từ cái quốc sư kia bay ra thì phải. Họ thầm  nghĩ không lẽ quốc sư này không chỉ tu tiên mà còn tu luyện một loại  hình khác nữa hay sao. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện