[Việt Nam] Biên Niên Sử An Nam
Chương 26 : Thiên Hoàng Triệu Kiến
                                            .
                                    
             « Một quyền, ngươi nói là một quyền sao ».
« Bẩm Thiên Hoàng bệ hạ, đúng là như vậy, người này cực kì bá đạo, một  quyền kia của hắn tung ra diệt sát toàn bộ tồn tại cao thủ ở đó, theo  như thần thấy người này tuyệt đối không dưới cấp bậc cường giả, thế gian  không có bất cứ ai ở cái cấp bậc cao thủ mà có thể làm được như vậy ».
« Ngươi nói đúng cái chuyện đó quả thực là không có khả năng, người này  nếu có thể phục vụ đại quốc thì Đế Quốc Nhật Minh ta còn e sợ bất cứ một  cái quốc gia nào sao, ngươi mau đi điều tra tung tích người này một mặt  cho người mời hắn đến đô thành gặp ta »
«  Dạ bệ hạ ». Tên nội thần vái lạy một vái sau đó lui ra.
Cái người ngồi trên ghế rồng trang phục tôn quý kia chính là Thiên Hoàng, là tồn tại quyền lực đỉnh cao của Đế Quốc Nhật Minh.
Ba ngày sau.
Đô thành Kì Vũ.
Một cái thân bạch phát áo bào đạo mạo cùng một cái thiếu nữ đẹp như  thiên tiên bước đến trước cổng thành môn đô thành, nhất thời khiến mọi  người xung quanh chú ý. Quả thực là trai tuấn tú gái e lệ, đẹp đôi không  thể tưởng tượng được, mọi người đều sinh ra một tia ngưỡng mộ với cái  cặp đôi này.
Phía sau đôi tình nhân đẹp đẽ khiến mọi người ngưỡng mộ này là đội cận  vệ hoàng cung của Đế Quốc Nhật Minh gồm hơn trăm người, dân chúng trong  thành cũng chỉ dám lướt qua nhìn cái đôi trai gái kia một chút sau đó ai  lấy đều nhanh chóng quay đi không dám nhìn và tiếp tục làm việc của  mình.
Cũng không phải là họ không tò mò, mà là ai nấy cũng đều biết thân biết  phận, cái đôi nam nữ được cận vệ áp tải kia chắc chắn là một cái nhân  vật quan trọng nào đó, nếu chẳng may nhìn khiến người ta ngứa mắt đắc  tội với họ thì chính là không muốn sống nữa rồi.
Đội cận vệ hoàng cung kia giáp phục sáng choang, mũ trụ đều có hai cái  sừng nhô lên rất đẹp, tất cả họ đều đeo một cái mặt lạ quỷ dị, hông đeo  kiếm rất dài. Dân chúng xung quanh căn bản mỗi khi thấy đội cận vệ hoàng  cung và cái vẻ lạnh lẽo của họ đều sợ sệt không rét mà run.
Đôi nam nữ kia chính là Tuyết Mai và Kim Nam, Kim Nam thấy Tuyết Mai đau  buồn không thôi, muốn đưa nàng ra ngoài cho khuây khỏa, lần này lại  đúng dịp cái Thiên Hoàng kia cho mời liền cố kéo nàng ra khỏi cái căn  phòng kia cho nàng mở mang tâm trí một chút quên bớt đi cái chuyện đau  buồn kia.
Hơn nữa, lần này Thiên Hoàng triệu kiến Kim Nam thì cũng đúng cái tâm ý  của hắn, sau khi giết cái Ngã Đôn lãnh chúa kia Kim Nam còn điều tra ra  được một cái sự tình nữa, đó chính là thông tin trước khi Sa Kị thành  thất thủ, Sa Kị lãnh chúa đã gửi cầu cứu đến Thiên Hoàng nhưng Thiên  Hoàng làm ngơ không đáp lại, dẫn đến Sa Kị thất thủ Cung gia vì thế mà  cũng bị diệt sát, Kim Nam giết xong cái Ngã Đôn lãnh chúa kia vẫn là  chưa nguôi giận chút nào, nay biết Thiên Hoàng cũng là dính trách nhiệm  liên đới thì nào chịu bỏ qua. Bề ngoài thì Kim Nam là chấp hành triệu  kiến của Thiên Hoàng nhưng thực tế là hắn đến đây hỏi tội, chỉ cần Thiên  Hoàng nói một lời không hợp ý hắn, hắn lập tức sẽ khiến cho cái Thiên  Hoàng kia đầu rơi máu chảy vĩnh viễn không được siêu sinh.
Bây giờ Kim Nam tại trong đất liền đã là tồn tại đỉnh cấp rồi, hắn chính  là không sợ bất cứ một ai, những cái cường giả của nhân gian có không  thuộc môn phái lánh đời thì ít nhất họ cũng ẩn cư tu luyện, đạt tới cái  cảnh giới có thể tự xưng là cường giả rồi mấy ai lại không muốn truy cầu  trường sinh đại đạo nữa cơ chứ.
Nghe nói đạt đến cường giả cấp năm lập tức có thể trẻ mãi không già, đạt  cường giả cấp sáu có thể vĩnh viễn trường sinh cùng thế gian.
Các cái cao cấp đối thủ không xuất hiện Kim Nam chính là tồn tại đỉnh  phong cấp bậc nhân gian, Thiên Hoàng lần này mà xử lí không tốt thì đừng  trách Kim Nam hắn độc ác, khiến người thân hắn đau lòng cũng chính là  khiến hắn đau khổ, bất cứ kẻ nào khiến điều đó xảy ra đều phải chết.
« Thiên Hoàng bệ hạ, lần này thần đã điều tra ra tung tích của kẻ đó  rồi, hắn chính là một cái thống lĩnh cuối cùng của Nam Thiên Đại Đế Quốc  »
« thống lĩnh cuối cùng của Nam Thiên đại đế quốc, có phải là cái kẻ tử  thủ Hải thành sau đó bị Tần Hoài Công vây bắt cuối cùng mất tích bên bờ  Đông Hải hay không »
« Dạ đúng là như vậy, người này lưu lạc Đông Hải không ngờ không có chết  mà bây giờ trở thành một cái tồn tại khủng khiếp, có lẽ lần này hắn ta  quay về là có ý đồ khôi phục Nam Thiên Quốc »
« Khôi phục Nam Thiên Quốc, nhưng xét cho cùng hắn vẫn chỉ là một cái  quân thần a, chi bằng như vậy đi, ngươi cứ ra cái điều kiện thật hậu để  hắn phục vụ Đế Quốc Nhật Minh ta chẳng phải là hơn mấy lần cái Nam Thiên  Quốc đã biến mất kia hay sao »
« bệ hạ quả thực không biết, Nam Thiên Quốc suy vong, cái hoàng tộc họ  An kia cũng cùng lúc biến mất không tung tích, lần này tên thống lĩnh  này quay về chắc không chỉ muốn làm một cái quân thần đâu »
« Ý ngươi nói, hắn rất có thể trở thành tân đế Nam Thiên Quốc » Thiên hoàng nghi hoặc hỏi.
« Bệ hạ, rất có khả năng là như vậy » Cái nội thần kia cúi mình khẳng định
Thiên Hoàng gật gật đầu hỏi tiếp. « Vậy hiện giờ hắn ta đang ở đâu »
« Bệ hạ, thần đã cho cận vệ mời hắn ta đến đây rồi, hiện đang chờ ở  ngoài cung chỉ có điều nếu hắn ta quyết trở về Nam Thiên Quốc làm hoàng  đế thì phải làm sao đây » Nội thần kia một tia lo lắng hỏi.
«  Cũng không hẳn là không tốt, nếu hắn ta quả thật là có cái thực lực  như vậy, thậm chí còn có điểm lợi cho chúng ta, chi bằng như vậy đi,  chúng ta đem một chút binh giúp hắn, sau này hắn lấy lại cái quốc gia  kia hai bên liên minh thì thậm chí Bắc Quốc kia không còn có thể uy hiếp  chúng ta được chút nào nữa, hơn nữa có thể xảy ra tình huống Nam Thiên  Quốc chiến tranh với Bắc Quốc đến lúc đó chúng ta chẳng phải hưởng lợi  sao, hai bên suy yếu ta sẽ chiếm được nhiều phần lợi ích »
« Bệ hạ, người thật sáng suốt »
« Ngươi mau mau triệu kiến hắn vào đây, để một cái tân đế tương lai đứng chờ như vậy thật không hợp nhẽ »
Nội thị kia làm lễ cáo lui tức tốc đi ra khỏi thư phòng của Thiên Hoàng,  không có chậm trễ hướng tới phía Kim Nam định là mời hắn.
Thiên Hoàng lúc này mới mặc triều phục đi đến đại điện hoàng cung Đế  Quốc Nhật minh, kéo theo một đội võ sĩ uy nghiêm chỉnh tề, Thiên Hoàng  toát lên uy thế đế vương ngự trên ghế rồng bên cạnh thị nữ hầu hạ nhất  thời tạo lên một cái khung cảnh xa hoa trụy lạc.
« Đại sứ Bắc Quốc, Tề Mẫn đại nhân tới » Một cái tiểu thái giám hét to thông báo.
Thiên Hoàng chính là cau mày lại, ông ta là cho triệu kiến Kim Nam sao bây giờ lại là một cái đại sứ Bắc Quốc.
Cái đại sứ Bắc Quốc kia bước vào chính là không coi ai ra gì, chỉ hơi  cúi mình sau đó tự động kiếm một cái ghế ngồi xuống hống hách nói. «  Thiên Hoàng bệ hạ, lần này Đế Quốc Nhật Minh tại sao lại không có cống  nạp, chúa công tôi chính là rất tức giận, nhưng nể tình ngài nhiều năm  nay tận tụy triều cống đại quốc ta nên mới sai ta đến đây hỏi một cái  cho rõ ràng »
Đế Quốc Nhật Minh cũng là một cái quốc gia lớn, tuy nhiên không có sức  ảnh hưởng mạnh mẽ như Nam Thiên Quốc, dưới thời kì trị vì của An Dương  Vương, Nam Thiên Quốc tuy binh không đông nhưng lại cực kì tinh nhuệ  khiến các cái đại quốc lân bang cực kì khiếp sợ, Bắc Quốc chỉ e ngại mỗi  Nam Thiên Quốc này nhưng nay Nam Thiên Quốc cũng bị diệt, căn bản không  còn sự uy hiếp lớn nào nữa, điệu bộ của các sứ giả cũng đều là hống  hách vô lối.
Các sứ giả hống hách vô lối như vậy nhưng cũng không phải là do Tần Hoài  công sai bọn chúng làm như vậy, mà là vì bọn chúng muốn làm như vậy để  cho các nước khác một mặt e sợ Bắc Quốc mặt khác phải đút lót cho chúng  để chúng nói tốt cho Tần Hoài Công.
«  Tề Mẫn đại nhân sao lại nói như vậy, ta đã hạ một cái mệnh lệnh năm  nay triều cống cho Tần Đế hơn ba mươi cái đại thuyền lâu sa hoa đẹp đẽ,  tất cả đều được rát vàng, mỹ nữ hơn trăm người, hơn nữa còn có một cái  tuyệt đại mỹ nữ là Cung Tuyết Mai, xinh đẹp tựa thiên tiên chẳng lẽ Tần  Hoài Công đế quân không có hài lòng hay sao »
« Hừ, ngươi cho rằng Tần Đế là trẻ con mới biết đi hay sao, nói vài câu  là có thể lừa gạt, bọn ta chính là chờ đợi hơn hai tháng không có tung  tích một cái triều cống nào từ Đế Quốc Nhật Minh các ngươi, theo lẽ các  ngươi đáng nhẽ là phải cống nạp từ hai tháng trước đây rồi, lẽ nào các  ngươi muốn Bắc Quốc ta đem binh đến tận cửa mới chịu nói chuyện đàng  hoàng hay sao »
Thiên Hoàng bực dọc nói « Chuyện này là không có khả năng, ba tháng  trước chính ta đã tiễn cái sứ đoàn kia đi, chẳng lẽ sứ đoàn đã gặp phải  cái chuyện gì »
« Ta thấy không phải là như vậy, có lẽ Thiên Hoàng bệ hạ vì quá yêu  thích cái mỹ nữ Cung Tuyết Mai nên cố gắng kiếm cớ có phải không, trước  đây khi tiến cống cái bực họa đồ Cung Tuyết Mai, Tần Đế là rất ưng ý,  nay có lẽ nhìn thấy dung mạo nàng luyến tiếc quá nên không chịu giao ra  chứ gì » Tề Mẫn đứng dậy mỉa mai nhìn Thiên Hoàng nói.
Thiên Hoàng cũng chính là tức giận sôi máu, cái sứ giả này càng ngày  càng không coi ông ta ra gì, kể từ sau khi cái Nam Thiên Quốc kia diệt  vong chính là vô lối hống hách hơn rất nhiều.
« Ai nói muốn giao nộp thê tử của ta cho cái tên Tần chó má gì kia, mau  vả vào mặt ba cái cho bổn công tử » Một dọng nói trầm lắng vang lên, tuy  không to nhưng cả đại điện đều nghe rất rõ ràng.
Tề Mẫn đại sứ tức giận đến đỏ cả mặt, kẻ nào, là kẻ nào mà dám sỉ nhục  Tần Hoài Công xem ra hắn chán sống rồi sao, hơn nữa lại còn bắt hắn tự  vả vào mặt ba cái thì còn gì là sĩ diện của đại sứ nữa. « Thiên Hoàng bệ  hạ, xem ra ông thực sự không có muốn làm vua nữa rồi, ông định đuối lí  làm càn phải không, được được, một tháng nữa cái Đế Quốc Nhật Minh cứ  chờ đấy mà bị hỏi tội đi » Tề Mẫn trợn mắt lên nhìn về phía Thiên Hoàng  quát lớn, sau đó phất tay định quay đi ».
Đúng lúc đó có một luồng nội lực thật lớn vây lấy Tề Mẫn ép hắn bất giác  không chịu nổi liền quỳ xuống, Tề Mẫn hét lớn «  Thiên Hoàng ngươi  không ngờ lại giết sứ thần, trước nay hai bên giao chiến chưa bao giờ có  tiền lệ này, nếu là bậc quân tử thì hãy thả ta ra mau »
« Ồ, Bắc Quốc không ngờ lại có cái loại người như ngươi, nhưng ngươi hôm  nay may mắn đấy, ta vẫn là để ngươi muốn sống về báo cho cái tên Tần Đế  chó má kia cố mà giữ cái ngôi vua cho chắc vào, kẻo đến lúc bổn công tử  đến hỏi tội thì lại chết không còn chỗ trôn »
« Ngươi, ngươi là ai » Tề Mẫn lúc này bị nội lực của Kim Nam ép mạnh quá liền run sợ lắp bắp nói.
« ta là Triệu Kim Nam » Kim Nam nhìn thẳng vào mắt Tề Mẫn ánh mắt hắn  sắc lạnh răng nghiến lại phát ra chầm chậm từng lời, hắn là muốn diễn tả  sự thù hận của hắn với Bắc Quốc cho Tề Mẫn thấy.
« Triệu, Triệu thống lĩnh » Tề Mẫn kia bị uy áp và ánh mắt kia của Kim  Nam ép khiến hắn lập tức lăn ra ngất, miệng còn phụt ra một búng máu.
Thiên Hoàng thấy vậy trong lòng liền có một cảm giác sung sướng thống  khoái, dù sao thì cái tên đại sứ kia cũng bị ép cho đến phát ngất khiến  Thiên Hoàng cảm giác như được trả cái nỗi nhục bị sỉ vả mà không làm gì  được.
« Ha ha ha, Triệu Thống Lĩnh quả  nhiên là anh dũng phi phàm, uy phong  đỉnh đỉnh, nhân gian không ai bì kịp » Thiên Hoàng cười lớn một tiếng  nịnh nọt Kim Nam.
Kim Nam thu lại cái uy áp kia tiến đến trước Thiên Hoàng thì lễ vài cái  nói «  Thiên Hoàng bệ hạ không biết cho triệu kiến ta là vì cái lý do  gì, còn nữa có phải là ngài thích thê tử ta ? ».
Thiên Hoàng mặt mày biến sắc mồ hôi hột toát ra, ông ta cũng là vừa mới  nghe cái đối thoại kia giữa cái vị cường giả thống lĩnh này với Tề Mẫn  kia mới biết Cung Tuyết Mai có lẽ bây giờ là thê tử của vị cường giả  thống lĩnh này, nay nghe người ta hỏi tuy nhìn rất khách khí nhưng có  khác gì hỏi tội ông ta đâu chứ, cũng là tại cái tên nội thần kia trước  không điều tra rõ ràng khiến lúc này ông ta rất khó xử, hẳn là vì cái  cường giả thống lĩnh kia đã nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta với Tề  Mẫn nên mới hỏi như vậy.
Thiên Hoàng vội vã xua tay cười xòa thân mật nói «  Không có không có,  Triệu thống lĩnh vì sao lại nghĩ như vậy cơ chứ, cái tên đại sứ Bắc Quốc  kia là ăn nói hàm hồ, ta mà có ý gì với phu nhân thì trời tru đất diệt »
« Ấy, Thiên Hoàng bệ hạ bất tất phải thề độc như vậy, ta cũng là biết rõ  chỉ có điều thử lòng ngài một chút mà thôi » Kim Nam cười khà khà lớn  sau đó lựa một cái ghế thuận tiện ngồi xuống không khách sáo.
« Triệu thống lĩnh lần này ta là… » Thiên Hoàng lúc này mới hết sợ hãi  lệnh cho cái thị nữ bên cạnh lau mồ hôi cho ông ta, đang định nêu ra vấn  đề nói tiếp thì thấy cái thống lĩnh kia giơ tay lên ra hiệu cho ông ta  ngừng nói.
«  Tuyết Mai nàng không cần phải e ngại, Thiên Hoàng bệ hạ rất rộng  lượng nàng cứ vào đây ngồi với ta » Kim Nam giơ tay ra hiệu vẫy gọi  Tuyết Mai vào ngồi cùng hắn, Tuyết Mai lúc này vẫn đang đứng sau bức  bình phong với nội thần không dám vào, thấy Kim Nam gọi như vậy thì rất  khó xử nhưng vẫn ngại ngùng đi vào.
Bước chân nàng bược nhỏ và nhẹ từng bước giữ lễ từ từ tiến vào đại điện,  sau đó bước đến trước Thiên Hoàng làm lễ hết sức kính cẩn, làm lễ xong  nàng vẫn là quỳ như vậy chờ đợi nói  « Tiện thiếp Cung Tuyết Mai bái  kiến Thiên Hoàng bệ hạ »
Thiên Hoàng vừa mới thoải mái một chút thì lại tiếp tục biến sắc, vội  quên luôn phong thái đế vương lao xuống từ ghế rồng nâng Tuyết Mai lên  không dám để cho nàng quỳ, cái cường giả thống lĩnh kia còn ở đây ông ta  mà còn dám làm cao nữa sao, để cho thê tử người ta như vậy bộ là không  muốn sống nữa chắc. 
Thiên Hoàng lại vội cười xòa một cái nữa nói «  Phu nhân thực là vui  tính, người mà cứ làm như vậy thì khiến bổn đế thực tổn thọ, làm sao còn  dám nhìn mặt thống lĩnh ».
Tuyết Mai lúc này, mới dám ngẩng mặt lên nhìn Thiên Hoàng sau đó nhẹ  nhàng cúi mình tiến đến theo hướng tay của Thiên Hoàng chỉ vào một chiếc  ghế cạnh Kim Nam ngồi xuống.
Thiên Hoàng trở lên ngây ngất cái tâm thần, Cung Tuyết Mai này cũng thực  sự xinh đẹp quá đi, mặc dù ông ta đã từng nhìn qua họa đồ của Tuyết Mai  nhưng không ngờ người thật còn đẹp hơn muôn phần cái họa đồ kia, ông ta  chính là trở lên si dại thèm muốn nuốt nước bọt ừng ực.
Nhưng lập tức ông ta chợt thanh tỉnh run sợ lại toát mồ hôi lạnh vội  quay mặt đi không dám nhìn Cung Tuyết Mai nữa, bởi vì ông ta chợt nhớ ra  là cái thống lĩnh kia còn đang nhìn mình, bây giờ nhìn phu nhân người  ta như vậy chẳng lẽ lại muốn chết nữa sao.
Kim Nam trong chốc lát thấy bộ dáng của Thiên Hoàng liền không hài lòng  trong mắt còn có chút sát ý tỏa ra, nhưng thấy Thiên Hoàng ngay tức khắc   khôi phục dáng vẻ bình thường, Kim Nam hắn cũng lập tức cười xòa theo  vui vẻ không có nói gì.
« Triệu thống lĩnh lần này ta cũng là có việc nên mới cho người đến mời  ngài. Nghe nói ngài với Bắc Quốc có thù hận đến đại quốc cũng bị Bắc  Quốc diệt, ta là đau xót vô cùng cho ngài, nay chỉ góp sức mọn muốn giúp  thống lĩnh ngài có thể sớm ngày khôi phục lại được đại quốc » Thiên  Hoàng lần này cẩn thận nói, nhưng tuyệt đối không dám nhìn Tuyết Mai  kia, có lẽ ông ta đã nhìn thấy cái sát ý trong chốc lát kia của Kim Nam  nên mới làm như vậy.
« Không biết Thiên Hoàng bệ hạ là muốn giúp ta như thế nào đây » Kim Nam  tỏ ra hứng thú nhìn Thiên Hoàng hỏi, hắn đến đây là chủ yếu muốn giải  quyết cái sự tình Cung gia, nhưng thấy Thiên Hoàng cũng hỏi đúng cái vấn  đề liên quan đến việc quan trọng trong cuộc đời hắn thì đâu thể bỏ qua.
« Thống lĩnh tài giỏi như vậy, Nam Thiên Quốc sớm ngày cũng sẽ được phục  hưng, ta cũng là muốn có mối giao hảo giữa hai đại quốc hơn nữa là cũng  thương xót cho thù nhà của thống lĩnh, như vậy đi ta sẽ cấp cho thống  lĩnh ngài năm nghìn võ sĩ tất cả đều là trang bị đầy đủ quân trang mạnh  nhất của Đế Quốc Nhật Minh ta, họ đều mang theo nhưng thanh kiếm sắc bén  và tốt nhất Đế Quốc Nhật Minh, hy vọng thống lĩnh ngài không chê số  binh này ít, vì thú thực Đế Quốc Nhật Minh ta nội loạn liên miên, ta nắm  quyền điều khiển nhưng cũng thực sự không có nhiều binh cho lắm » Thiên  Hoàng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Kim Nam cười khẩy một tiếng, năm nghìn binh nếu cho người khác thì vĩnh  viễn không bao giờ có thể đánh được một trận ra trò với Bắc Quốc chứ  đừng nói khôi phục đại quốc, xem ra Thiên Hoàng này trước khi cấp binh  cho mình cũng có một cái suy tính.
« Không ít không ít, năm nghìn binh mã cấp cho ta quả thật là hơi có  chút thừa thãi a, nhưng nể mặt Thiên Hoàng bệ hạ ta đâu dám từ chối »  Kim Nam cười lớn sảng khoái vẻ mặt vô sỉ nói.
Thiên Hoàng cũng gượng cười gật gật đầu.
« Vậy ngày mai ta sẽ đem binh đến cho ngài, hơn nữa ta còn chuẩn bị sẵn  thuyền và lộ trình để Triệu thống lĩnh có thể sớm ngày về đại quốc rồi,  bây giờ thì ta xin mời thống lĩnh nghỉ ngơi ta đã chuẩn bị sẵn quý cung  cho thống lĩnh và phu nhân rồi » Thiên Hoàng cười nói nhìn về phía Kim  Nam sau đó ra hiệu cho nội thần dẫn Kim Nam và Tuyết Mai đi.
Kim Nam liền giơ tay lên ra ý dừng lại, hắn đến đây vấn đề chính ban đầu  là muốn sử lí cái sự tình Cung gia, bây giờ chưa có nói xong nào có thể  đi  « Thiên Hoàng bệ hạ ta là có cái chuyện vẫn còn muốn hỏi ? »
Thiên Hoàng bộ dạng ngạc nhiên, cái cường giả thống lĩnh này không phải  chỉ muôn khôi phục Nam Thiên Quốc sao bây giờ lại còn cái vấn đề gì nữa  vậy  « Triệu thống lĩnh khách sáo rồi, xin ngài cứ nói »
«  Nghe nói trước đây Sa Kị lãnh chúa có gửi thư cầu cứu Thiên Hoàng bệ  hạ, nhưng Thiên Hoàng bệ hạ làm ngơ khiến cho Sa Kị thành thất thủ dẫn  đến Cung gia bị diệt sát, có chuyện này hay không ? » Kim Nam khuôn mặt  vui vẻ biến mất thay vào đó là một gương mặt sắc lạnh băng lãnh nhìn về  phía Thiên Hoàng hỏi.
Thiên Hoàng mặt mày kinh hãi, thân thể run rẩy bây giờ cái cường giả  thống lĩnh này đúng là đang hỏi tội ông ta, cái sự việc Sa Kị lãnh chúa  gửi thư đến cầu cứu đúng là ông ta đã cố ý làm ngơ, mọi lần cũng là đều  như vậy, lãnh chúa nào muốn gia tăng sát phạt lãnh địa đều triều cống  rất hậu để ông ta làm ngơ, những lần đó ông ta đều làm như thế việc đó  xảy ra là chuyện thường xuyên, nhưng không ngờ lần này cái hành động ấy  không may lại có thể hại chết ông ta rồi.
« Triệu thống lĩnh chuyện lần này quả thực là ta cũng không có biết rõ,  chắc chắn là cái bọn ở dưới làm láo bao che nên ta không biết việc gửi  thư cầu cứu này chứ nếu không tại sao ta lại để cái chuyện động trời như  vậy xảy ra cơ chứ, Triệu thống lĩnh ngài yên tâm ta sẽ cho điều tra  chuyện này tìm ra cái kẻ làm láo kiaa mà băm vằm hắn ra cho ngài, chuyện  lần này cũng là tại ta sai sót. Như vậy đi, để bồi tội ta sẽ cấp thêm  cho ngài năm nghìn binh nữa tổng cộng là một vạn binh có được hay không »  Thiên Hoàng nhanh trí nói, nếu không nói như vậy e rằng cái mạng của   ông ta lập tức không còn.
Kim Nam sao lại không biết thừa là Thiên Hoàng đang nói dối cơ chứ,  nhưng hắn không thể xử lí Thiên Hoàng được vì như vậy thì chuyện chính  là khôi phục Nam Thiên Quốc cũng có chút rắc rối, hắn hỏi ra chuyện này  cũng chỉ là vì muốn Tuyết Mai hài lòng mà thôi.
Thiên Hoàng nói như vậy Kim Nam cũng ra vẻ gật gật đầu cho là đúng, quay  về phía Tuyết Mai vỗ vỗ vai nàng an ủi nói « Tuyết Mai nàng yên tâm,  Thiên Hoàng bệ hạ nhất định sẽ cho chúng ta một cái công đạo »
Thiên Hoàng thấy vậy cũng hùa theo mừng rỡ nói «  Đúng vậy đúng vậy, ta nhất định sẽ cho phu nhân đây một cái công đạo rõ ràng »
Kim Nam trong lòng cười khẩy một cái, hắn cũng chỉ là muốn hỏi như vậy  để Tuyết Mai vui lòng, không ngờ lại còn có thể ép Thiên Hoàng nôn ra  thêm năm nghìn binh, đúng là vô tình cắm liễu liễu xanh um a. 
Cái thống lĩnh kia đi rồi Thiên Hoàng ông ta mới trừng mắt lên nhìn về phía nội thần kia.
Nội thần sợ hãi vội nói « Là thần đã điều tra không kĩ càng khiến bệ hạ khó xử xin người hãy ban cho thần tội chết »
« Không cần, giữ cái mạng của ngươi lại ta còn nhiều việc cần dùng,  ngươi chết rồi biết lấy ai thay thế, mau tìm một cái kẻ thí mạng đi, làm  không xong đừng quay về gặp ta » Thiên Hoàng khôi phục lại uy nghiêm đế  vương, tỏa ra uy áp vương giả nói lớn. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện