[Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết
Chương 52 : Bất hoài hảo ý
.
Cạch! Cạch! Cạch!
Yến Phi gõ vòng cửa, vượt ngoài ý liệu của chàng, cửa liền mở ra, để lộ “Độc Tẩu” Hướng Độc, khuôn mặt nhăn nhíu lòa xòa tóc bạc ánh lên vẻ thích thú, đôi mắt loang loáng khó che giấu, mang chút vui mừng đến như cuồng dại, nắm lấy tay áo chàng, kéo chàng vào: “Mau lên! Ta đã chuẩn bị hết mọi thứ”.
Yến Phi đối với sự nhiệt tình quá cỡ của lão, không biết nên mừng rỡ hay là sinh nghi, hoang mang bước vào viện.
Độc Tẩu cẩn thận đóng cửa viện lại, còn cài then kỹ càng, liếc chàng: “Ngươi một mình tới chứ?”.
Yến Phi thầm nghĩ Tống Bi Phong bên ngoài khẳng định là không để lại dấu vết, chắc đã rời đi, lắc đầu biểu thị không có ai theo.
Độc Tẩu hỏi: “Ngươi có trai giới ba ngày, tắm rửa thay quần áo rồi mới đến chứ?”.
Yến Phi ngầm than khổ, nếu quái nhân này kêu mình về trai giới ba ngày nữa rồi mới trở lại, mình còn có thể nhẫn nại được không, cười khổ đáp: “Tắm rửa thì có, bộ đồ đang mặc lại là đồ cũ, còn về trai giới... Ài! Sao ông không đề tỉnh tôi trước?”.
Độc Tẩu dẫn chàng đi, thốt: “Không hề gì! Ta trai giới tắm rửa là được rồi”.
Yến Phi tâm tình phức tạp theo lão ta vào nhà, lòng nghĩ Độc Tẩu đối với Thái Thượng Đạo Tổ của lão tựa hồ xuề xòa cho qua, không chân thành. Bất quá, có thể làm bừa vượt qua cửa ải này với lão là đã đại cát quá rồi, lẽ nào ngu xuẩn đến mức còn xuất ngôn cãi cọ hay phản đối. Trai giới tắm rửa gì chứ, Yến Phi chàng hoàn toàn không muốn chịu trói buộc đó.
Xuyên qua nhà trước, mặt trước là một cái sân lớn giữa nhà ngoài và nhà trong, ở giữa bài rượu trắng, trầm hương, ba cái đầu gà, bên trên là ba chén cơm trắng, còn có một lư hương nhỏ, trên lư thắp ba nén nhang, đã cháy phân nửa.
Yến Phi ngạc nhiên: “Phải bái Đạo Tổ trước?”.
Độc Tẩu đáp: “Ta đã bái rồi, ngươi không cần bái, ngươi đợi ở đây một chút, để ta mở cửa vào đan phòng”.
Nói xong, đi vòng qua hương hỏa tế phẩm, quỳ xuống, song chưởng án trên mặt đất, nhẹ nhàng hút tảng đá lên một chút, tiếp đó, bàn tay kia xốc tảng đá lên, hiện ra một đường bậc đá đi xuống.
Yến Phi lại nhẹ nhõm trong lòng, đổi lại là mình trước đây, muốn đơn thuần hút nhấc tảng đá nặng mười mấy cân như vậy không phải là không có cách làm, nhưng vô phương làm một cách nhẹ nhàng chừng như không phí lực khí như Độc Tẩu, cho nên, Độc Tẩu nếu thật sự có ý đồ không tốt với chàng, căn bản không cần phải tốn công lập chương trình chu đáo, nào là trai giới tắm rửa, nào là lấy cơm lấy đầu gà bái thần.
Lại nghe theo lời Độc Tẩu xuống mười mấy bậc cấp. Mười mấy bậc cấp nháy mắt đã đi hết, đến một khoảng không chật hẹp, có cửa gỗ chen chắn.
Độc Tẩu kéo tảng đá che đóng bên trên, Yến Phi lập tức sinh ra cảm giác cách tuyệt nhân thế. Cho dù Tống Bi Phong có xông vào tìm chàng, muốn tìm ra lối vào địa thất, phải phí một phen công phu và thời gian.
Độc Tẩu đi đến bên cạnh chàng, “soạt” một tiếng quỳ xuống, liều khấu đầu vập lạy chín cái, trong miệng niệm lầm thầm, không biết là niệm chú hay là thành tâm trình cáo. Lão không có chỉ thị gì, Yến Phi chỉ còn nước ngây ngô đứng yên không nói. Độc Tẩu cuối cùng đứng dậy: “Đây là nghi thức nhập đan phòng của Đạo môn ta, ngươi không phải là người trong Đạo môn ta, có thể miễn”.
Yến Phi có cảm giác lão đang bày cách che giấu. Bất quá cử động đó cũng không ghê gớm gì, đang chỉ lo với việc liệu thương, không để tâm.
Độc Tẩu cung kính đẩy cửa, cảm giác ngột ngạt lập tức tiêu tán, hiển nhiên đan phòng có ống thông khí rất tốt.
Một luồng không khí nóng bừng bộc phát tới mặt.
Hiện tại trước mắt là một địa thất rất tinh vi, bốn vách và sàn đều lót phiến đất sét, sạch sẽ láng bóng như gương.
Đối diện cửa chính là một nguyệt đài cao ba tầng, tầng dưới dày nhất, tầng trên cùng mỏng nhất, toàn tòa nguyệt đài cao khoảng ba thước, rộng khoảng năm thước, bên trên đặt lò thuốc, lửa mạnh đang phừng phừng thiêu đốt, một cổ đỉnh ba chân đứng dựng trên lò, bên lò còn giắt một thanh cổ kiếm, vách trái giăng ngang một tấm gương cổ, tràn đầy không khí đặc dị lẫn sắc thái tôn giáo thần bí.
Vị trí đỉnh nóc bên trên lò có mở một lỗ hổng, hơi khói toát ra qua cái lỗ nhỏ đó, xung quanh đỉnh nóc đóng khói đen ám.
Độc Tẩu đi thẳng đến trước đàn ba vái chín lạy, vẫy tay kêu chàng tiến tới: “Thuốc dùng trong lò là đan sa loại thượng đẳng, hòa với thủy ngân, hoàng kim, ngọc, chì, bạc và hùng hoàng, trước hết ta dùng lửa nhỏ mà luyện, đến đêm hôm qua đổi thành lửa cao, vẫn cần một khắc nữa là có thể luyện thành dương tinh hỏa phách của kim hỏa chính thể, ẩn chứa thái dương chí tinh”.
Yến Phi hoài nghi: “Hai ngày là xong?”.
Độc Tẩu kiêu ngạo: “Nếu là người khác, ba chục năm cũng không xong, bất quá công phu mấy chục năm trời của Hướng Độc ta há phải là đồ bỏ đi; đã sớm luyện thành các thứ nguyên tinh của đan sa, cho nên kết hợp thêm vào mà gia luyện nữa là thành ngay. Thoát y đi!”.
Yến Phi ngạc nhiên: “Thoát y?”.
Độc Tẩu vội vã: “Không thoát y làm sao thi thuật cho ngươi. Chỉ có thể giữ lại khố, ta phải mượn kim châm đại pháp của ta đâm vào các khiếu huyệt toàn thân ngươi, dẫn ra Đan kiếp chi hỏa tiềm tàng”.
Yến Phi sực nhớ một chuyện, vừa thoát y vừa nói: “Ta y theo Tý Ngọ Quyết của lão trượng truyền đạt mà luyện công, tình huống lại tương phản với lời nói của lão trượng...”. Độc Tẩu vội vã: “Có phải là lúc dương hỏa trái lại cảm thấy lạnh giá, thoái âm phù thì nóng bức lên”.
Yến Phi thầm thắc mắc, ông đã biết có tình huống như vậy, sao lại nói ngược?
Độc Tẩu rút từ trong mình ra một cái hộp sắt hình vuông, chẳng nghĩ ngợi gì: “Đó cho thấy ngươi nội khí không lưu hành, cho nên cảm thụ ngoại khí. Không có vấn đề gì, an tâm đi”.
Yến Phi tự mình cũng là người có kinh nghiệm, lòng nghĩ mình thật không phải cảm thụ ngoại khí ngọ nhiệt tý hàn ngoài thân thể, mà là do hiện tượng nội khí sản sinh hàn nhiệt, thử giải thích: “Ta...”.
Độc Tẩu hoàn toàn không còn sức nhẫn nại nghe chàng nói, quát lên: “Ta biết rồi, mau ngồi xuống cho ta, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng thủ Đan điền, bất luận là đau đớn ra sao, ngàn vạn lần không được nói hoặc động niệm”.
Yến Phi chỉ còn dư lại một cái khố ngắn, đành khoanh gối ngồi xuống đối diện đan đàn, lò lửa dần dần yếu đi, Độc Tẩu lại không có cử động thêm củi dẫn lửa.
Độc Tẩu mở cái hộp sắt, lấy ra một bó kim châm cứu kim quang lấp loáng, đi quay Yến Phi một vòng, cuối cùng đến sau lưng chàng, trầm giọng: “Ta bây giờ thi dụng thủ pháp độc
môn 'Phi thăng thập nhị châm' của Hướng Độc ta, có thể dẫn phát dương hỏa tiềm phục trong người ngươi, bất luận là ngươi cảm thấy nóng bức khó chịu ra sao cũng phải nghiến răng mà nhịn, thông được cửa này, có thể uống vào dương tinh hỏa phách, sau đó phải xem tạo hóa của ngươi”.
Yến Phi tụ tập đấu chí, gật đầu: “Xin lão trượng hạ thủ đi!”.
Độc Tẩu la lớn một tiếng “bay”, mũi kim châm cứu đâm lên lưng, dẫn vào một luồng chân khí nóng bừng, tinh thuần vô cùng, Yến Phi biết lão không tiếc tổn hao chân nguyên, lấy dương khí đâm vào kinh mạch chàng, liền thu nhiếp tâm thần, bài trừ tạp niệm, mặc thủ Đan điền.
Độc Tẩu không ngừng gầm lên, nào là “lên”, “rút”, “núp”, “cầm”, “chấm”, “xoay”, mỗi một tiếng la, liền có một mũi kim đâm lên mình Yến Phi, mười một mũi kim đâm ngập đầy mình, Yến Phi lạnh muốn chết, hoàn toàn tương phản với “nhiệt huống” mà Độc Tẩu dự đoán.
Vốn là Độc Tẩu mỗi lần đâm một kim, Đan điền của Yến Phi liền sinh ra một luồng hàn khí, đến mũi châm thứ mười hai, hàn khí đã tràn khắp toàn thân, giống như lịch sử tái diễn tình huống lúc yêu nữ Thanh Thị hại chàng.
Chàng rất muốn nói cho Độc Tẩu biết tình huống có khác, nhưng toàn thân bị hàn khí phong bế, tai không thể nghe, mắt không thể thấy, miệng không thể nói, thảm đến mức không còn muốn sống.
Nhưng Độc Tẩu vẫn không chịu dừng, không ngừng đâm thả dương khí qua mười hai mũi kim châm, dẫn phát hàn khí thương tổn âm độc mà hai đại cao thủ Nhậm Dao và Thanh Thị đã thi triển.
Yến Phi thầm kêu mạng ta coi như xong!
Giây phút còn tỉnh táo cuối cùng, chàng bỗng sực hiểu.
Độc Tẩu thật không phải có hảo tâm, chiếu theo phương pháp thi thuật của lão trước mắt, chiếu theo đạo lý thì thật là dẫn phát hỏa dương chi khí của 'Đan kiếp', nếu lại cho chàng uống vào dương tinh hỏa phách gì đó, dương thêm dương, hỏa cộng hỏa, uy lực của 'Đan kiếp' sẽ giống như hỏa sơn dung nham bạo phát trong người chàng, chàng không bị đốt chết giống như Phong đạo nhân mới là lạ.
Tới khi đó, chàng có lẽ sẽ giống như Phong đạo nhân năm xưa, chỉ còn dư lại một cụm Đan hỏa, Độc Tẩu kia liền đợi xuyên qua “nhân dược” chàng mà “đề luyện” ra 'Đan kiếp' trở lại.
Cho nên lão căn bản không để ý xem mình có trai giới tắm rửa không, hay có phải tế lạy Đạo Tổ không, ngay cả tình huống tiến dương thoái âm là vì Yến Phi chàng chỉ là “tài liệu sống” để luyện đan.
Yến Phi chửi mình ngu xuẩn, lại không buồn bực Độc Tẩu, có trách chỉ trách mình quá mong muốn khỏi bệnh, sơ hốt không chú ý âm mưu quỷ kế đầy chỗ hổng của Độc Tẩu. Trong cơn mơ hồ, một luồng lửa nóng tiến vào miệng, chui thẳng xuống yết hầu.
Yến Phi lòng kêu không hay, đối với tình huống đau khổ nóng lạnh giao tranh, chàng sợ hãi rúng động, không ngờ đến chết cũng không thể chết an an lạc lạc, còn phải chịu đựng phương thức tử cong đáng sợ thảm tuyệt như vầy.
o0o
Tống Bi Phong tìm khắp bốn phía khu viện của Độc Tẩu, không phát hiện nhân vật khả nghi nào, an tâm ra lệnh thu binh, cho về phủ.
Hắn rất muốn tiềm nhập vào trong, lén theo dõi tình huống của Yến Phi, bất quá lại sợ Độc Tẩu cao minh có thể phát giác có người ngoài xâm nhập, phá hoại hảo sự của Yến Phi, liền bỏ đi ý niệm đó.
Hắn vừa quẹo ra khỏi hẻm Dương Xuân, bước vào một con hẻm hẹp khác, trước ngõ hẻm xuất hiện một người cao gầy, hai mắt chăm chăm nhìn hắn không chớp, chầm chậm đi về phía hắn, khóe miệng giắt một nụ cười lạnh lẽo.
Tống Bi Phong ngưng bước chú ý, tay án trên chuôi kiếm, đồng thời tai ngóng tám phương, trinh sát xem xung quanh có mai phục không.
Người đó dừng chân khi còn cách hắn khoảng một trượng, đơn chưởng dựng đứng đằng trước, tay kia thu sau lưng, cười điềm đạm: “Bổn Phật thường nghe Huyền Dương kiếm của Tống Bi Phong là đệ nhất kiếm ngoài 'Cửu phẩm cao thủ', lại không biết lời đồn có quá khoa trương không, hôm nay đặc biệt đến ấn chứng”.
Tống Bi Phong trầm giọng: “'Tiểu Hoạt Di Lặc' Trúc Bất Quy!”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện